Binh sĩ Lâu Lan dò xét Tử Thanh từ đầu xuống chân, tiến lên túm tay cô nhìn dưới ánh đuốc, quả nhiên là một vết thương rất sâu, cũng không phải giả vờ, thế là lại nhìn cô xì xồ.
“Hỏi cậu đấy, làm sao thành như thế?” Chủ quán hấp tấp giải thích.
Tử Thanh thản nhiên nói: “Không cẩn thận rạch trúng.”
Đúng lúc này, Hoắc Khứ Bệnh từ cửa bước vào, thần thái rất tự nhiên, xem đám binh Lâu Lan cả phòng như không, một mình đi thẳng đến trước mặt Tử Thanh, cầm tay cô lên, đau lòng nói: “Hai ta chẳng qua chỉ là cãi cọ xiên quàng đôi câu, nếu dỗi, mất bình tĩnh thì em cứ đập phá đồ là được, tội gì lấy đao cắt tay mình thế này.”
Lời này, cộng thêm giọng điệu kia, nghe mà Tử Thanh run bắn người, còn chưa kịp phản ứng gì, Hoắc Khứ Bệnh đã thở dài ôm cô trọn vào lòng. Mặc dù cả người cứng đờ, Tử Thanh vẫn ngoan ngoãn để cho chàng ôm, không nhúc nhích.
Toàn bộ đám binh Lâu Lan đều nhìn đến ngớ người. Chủ quán cũng đứng hình trong giây lát, nhưng rốt cuộc vẫn vì kiến thức rộng rãi, vội hạ giọng giải thích cho bọn họ. Toán binh Lâu Lan hiểu ra, cộng thêm đêm cuối thu thế này Tử Thanh chỉ mặc một lớp nhu y mỏng manh, càng thêm tỏ vẻ thanh tú đáng thương, không khỏi từng tên nhìn nhau, cười khá là mập mờ.
“Tên kia…!” Bọn chúng còn chưa quên Oman đang nằm chưa dậy, hét lớn gọi hắn.
Đế Tố ở bên cạnh nhanh trí bực nào chứ, dù không rõ nguyên nhân nhưng biết Tướng quân Tử Thanh đang diễn kịch, bèn nhảy tới bên cạnh Oman, chân vừa đá vừa đạp lia lịa, ra vẻ mất kiên nhẫn kêu: “Đã bảo mi đừng uống thế rồi, đã không có tửu lượng còn học người khoe khoang, đứng dậy, đứng dậy…”
Oman hàm hàm hồ hồ hừ mấy tiếng, không động đậy.
Đế Tố dứt khoát bổ nhào vào người hắn, lắc loạn: “…” Cậu tới gần đầu Oman, đổi giọng, học kiểu Cao Bất Thức, “Đừng làm rộn nữa! Tên ranh con nhà mi!”
Hoắc Khứ Bệnh ra vẻ phiền muộn nói: “Được rồi được rồi, hắn uống ba bình lớn, dậy sao nổi, coi chừng nôn hết vào người cậu đấy.”
Khách điếm xưa nay rất nhiều kẻ say rượu đến ở, binh sĩ Lâu Lan nghe ra giọng là của người Hán, không kiên nhẫn truy cứu tiếp, lầm bầm mắng mấy câu trong miệng, rầm rập đi hết.
Cả phòng im ắng, đến khi nghe thấy tiếng binh sĩ ở dưới lầu ra cửa, chủ quán đóng cửa cài chốt, Tử Thanh mới thở dài đánh thượt, đẩy Hoắc Khứ Bệnh ra, xốc tấm áo da đắp trên người Oman…
Bị Đế Tố giày vò một đỗi, miệng vết thương của hắn lại vỡ ra, máu nhuộm băng vải đỏ bừng, mặt đau đến trắng bệch, còn rảnh rỗi cười với Đế Tố: “Cậu cũng nặng ghê, suýt tí đè chết ta!”
“Hai cậu, lại đây!”
Hoắc Khứ Bệnh quét mắt Tử Thanh và Oman, giọng nén cơn giận, dứt lời quay đi.
Đế Tố thấy trên cổ tay Tử Thanh còn chảy máu, vội xé vải từ nhu y mình đưa qua. Tử Thanh thoáng cảm kích nhìn, dùng răng cắn một đầu, đầu kia quấn chặt quanh cổ tay băng bó, không quá để ý chính mình, đưa tay định đỡ Oman.
Oman nhìn cô một cái thật sâu, đẩy tay ra, ra vẻ đùa rỡn nói: “Ta cũng đâu có què, không cần đỡ.”
Tử Thanh lo âu nhìn miệng vết thương của hắn, máu vẫn không ngừng chảy, quả thực không thể kéo dài nữa, bèn lấy túi thuốc nhét vào trong ngực, cùng hắn sang phòng Hoắc Khứ Bệnh.
“Vết thương của hắn cần khâu lại, không thể chậm trễ hơn nữa.” Trước khi Hoắc Khứ Bệnh mở miệng, Tử Thanh đã giành nói.
Chỉ liếc thấy mảng máu lớn, Hoắc Khứ Bệnh đã biết Oman bị thương không nhẹ, gật đầu, móc trong ngực ra chiếc bình lưu ly nhỏ lần trước Tử Thanh đã thấy trong trướng chàng đưa ra: “Thuốc này giúp khép vết thương tốt hơn thuốc trị thương bình thường, dùng đi.”
Tử Thanh nhận lấy, lôi cây kéo lưỡi gà từ trong túi thuốc ra, định cắt bỏ ống tay áo của Oman…
“Chờ chút.” Oman nửa dựa vào trên giường, ấn lên tay cô, nói: “Tay của cậu…”
Tử Thanh giật nảy, lập tức an ủi hắn: “Cậu yên tâm, tay trái ta tuy bị thương nhưng khâu vết thương cho cậu bằng tay phải, sẽ không có sai lầm.”
Oman cười yếu ớt, nói: “Tay cậu có đau không? Cậu bôi thuốc trước đi.”
“Vết thương nhỏ thôi, không gì đáng ngại.” Trái lại Tử Thanh không đặt thương thế của mình trong lòng, đâu ra đấy xếp một xấp khăn vải sạch, đưa tới miệng hắn, “Cắn vào!”
Oman lắc đầu: “Ta không cần đến nó.”
“Rất đau đấy, chưa chắc là cậu chịu được.” Tử Thanh nhíu mày khuyên nhủ.
“Ta chịu được.” Hắn mỉm cười, “Kinh khủng hơn ta còn chịu được.”
Tử Thanh hết cách, cầm ống trúc nhỏ, nhìn hắn rồi mới mở nắp, chậm rãi rưới rượu mạnh lên vết thương của hắn…
Oman mỉm cười nhìn cô, chỉ hơi nhíu mày biểu lộ vẻ chịu đựng.
Sau đó bôi thuốc, dùng kim châm khâu lại, cuối cùng băng bó xong xuôi, từ đầu đến cuối hắn không hừ một tiếng, nhìn bóng dáng Tử Thanh bận rộn, ánh mắt sâu sắc sáng ngời.
“Được rồi!”
Tử Thanh nhẹ nhàng phủ lớp áo da giúp hắn, thở phào một hơi, tự lẩm bẩm: “…Tốt nhất là đi sắc chén thuốc.”
Hoắc Khứ Bệnh ngồi trước bàn sách thật lâu, địa đồ thì đã trải sẵn trước mặt, vẫn không nhịn được mở miệng nhắc nhở Tử Thanh: “Vết thương của cậu, sao vẫn còn rỉ máu thế?”
Quả nhiên thấy máu trên cổ tay thấm ra ngoài vải, Tử Thanh ngượng ngùng cười gượng, thân là y sĩ đúng là khá xấu hổ: “Vừa nãy tôi băng không kỹ.”
“Để ta xem thử.”
“Để ta xem thử.”
Hoắc Khứ Bệnh và Oman đồng thanh.
Vừa dứt lời, hai người liếc nhau, Oman cười vô lại, Hoắc Khứ Bệnh tức giận lườm hắn, rồi bảo Tử Thanh: “Tới đây, ta băng bó giúp cậu.”
Tử Thanh không quen lắm, từ chối: “Không cần, tự tôi…”
Hoắc Khứ Bệnh nhìn cô chằm chằm, không lên tiếng.
Tử Thanh đành đi qua, tự cởi lớp băng bị máu thấm ướt, đưa tay trái qua.
“Cậu…” Nhìn thấy vết thương rất sâu, Hoắc Khứ Bệnh khẽ nhăn mày, lạnh nhạt hỏi, “tự rạch?”
“… ừm.”
“Cậu đúng là giỏi xuống tay với chính mình lắm.”
Giọng Hoắc Khứ Bệnh không thể nghe ra là trêu chọc hay là trào phúng, hay là nào khác nữa.
“Chỉ là vết thương ngoài da thôi.” Tử Thanh cho rằng Hoắc Khứ Bệnh không vui trong lòng, nói, “Mấy hôm sẽ ổn thôi, xin yên tâm, sẽ không trễ nãi chuyện tôi làm, cũng không chậm trễ hành trình.”
Hoắc Khứ Bệnh nhíu mày nhìn cô, ánh mắt tối sầm, tiện tay cầm ống trúc ban nãy cô vừa dùng, mở nắp, không hề dừng lại, đổ thẳng lên vết thương của cô, rượu hòa với máu chảy xuống. Cơn đau nóng rực chợt đến bất ngờ khiến Tử Thanh không chịu nổi hít sâu một hơi, tay phải bấu chặt góc bàn, hơi xoay mặt đi nơi khác, thở gấp hào hển, song không hề bật thốt.
Oman yên lặng nhìn Tử Thanh…
Mặt Hoắc Khứ Bệnh trơ trơ bôi thuốc, băng bó kỹ lưỡng xong mới đẩy tay cô ra, lạnh nhạt nói: “Tốt rồi, giờ hai người ai có thể nói cho ta, đêm nay cuối cùng đã xảy ra chuyện gì!”
Tử Thanh quay sang nhìn Oman, nói cho cùng, đến cùng đã xảy ra chuyện gì, cô cũng rất muốn biết.
“Cậu là ai?” Hoắc Khứ Bệnh hỏi, “Sao muốn đi cùng bọn ta.”
Oman nhìn Tử Thanh mỉm cười, không nói không rằng.
“Cậu có thể không nói, đến mai ta cũng hỏi thăm ra được.” Hoắc Khứ Bệnh từ tốn nói, “Chỉ là tính ta không tốt, đến chừng đó chưa hẳn có thể để cậu ở lại, tốt nhất cậu nên nghĩ cho rõ, Lâu Lan Vương tử điện hạ.”
Lâu Lan Vương tử! Tử Thanh hơi sửng sốt, nói vậy, trước đó Oman bảo về nhà một chuyến, đúng là đi hoàng cung Lâu Lan ư?
Thu hết lo nghĩ của Tử Thanh vào đáy mắt, Hoắc Khứ Bệnh thở dài nói: “Sao hả, cậu không biết? Vậy mà cậu còn muốn cứu hắn? Còn không tiếc rạch mình một đao nữa.”
“Lúc ấy tình huống khẩn cấp, ti chức không lo nghĩ nhiều như thế.” Tử Thanh thành thật.
Hoắc Khứ Bệnh nhếch mép: “Vậy ta không nên khen cậu? Hay là… nên khen cậu đây?”