“Hắn… hắn làm gì thế?” Zashim chưa từng thấy phương pháp điều trị này, kinh ngạc hỏi Midi, “Hắn có làm con bị thương không?”
“Không đâu.”
Mặc dù Midi không rõ cách làm của Tử Thanh, nhưng không biết vì đâu, có lẽ là vì khuôn mặt trầm tĩnh của thiếu niên này đã làm hắn tình nguyện tin tưởng cậu ta.
Oman nhìn Tử Thanh chăm chú, im lặng, bất giác mấp máy môi.
Qua mãi lâu, Tử Thanh mới ngẩng lên, chỗ mút trên lưng đứa bé chợt hiện một ấn ký màu đỏ tươi gần như hình tròn, đầy chấm đỏ chi chít.
“Cái gì thế?” Zashim nhào tới nhìn.
“Là xuất sa*, nhiệt độc trong cơ thể có thể xuất được một ít ra bên ngoài.” Tử Thanh nghe vậy giải thích, “Bọn ta vốn thường dùng cách cạo gió đến chữa bệnh, nhưng làn da trẻ mới sinh còn rất mỏng manh, không chịu nổi ống giác, đành dùng miệng hút ra, gọi là hút sa.”
(*) xem về hút ống giá, xuất sa: Mảng da trở thành màu hồng, đỏ, tím, đen hay mụn nước xuất hiện sau khi cạo gió
Zashim nghe chỗ hiểu chỗ không, vuốt ve con, vẫn sốt ruột nói: “Sao không có tác dụng, con vẫn không chút hạ sốt vậy?”
“Ngài đừng vội.”
Thấy ánh mắt Tử Thanh ra hiệu, Midi hiểu ý, đỡ Zashim qua một bên nhẹ nhàng an ủi.
Tử Thanh tìm mấy huyệt quan trọng trên người em bé, hút sa từng chỗ, số lần bé khóc dần giảm bớt, nhưng nhiệt độ vẫn rất cao không hạ.
Thấy mày Tử Thanh nhíu chặt, Oman ngồi xuống bên cạnh cô, nắm chặt bả vai cô, khẽ rỉ tai: “Ta thấy hình như nó đã yên tĩnh chút ít.”
“Ừm.”
“Muốn uống nước không? Ta rót cho cậu.”
“Ta không cần…” lúc này toàn bộ tâm tư của Tử Thanh đều đặt trên người đứa bé, quay lại nhìn Midi nói, “cho thằng bé uống nước đã, sốt lâu vậy, nhất định nó rất khát.”
“Đã cho ăn mấy lần, đều không vào, khóc dữ dội quá.” Midi đáp.
“Thử lại lần nữa đi.”
Tử Thanh đứng dậy lùi sang một bên, cô chưa từng cho trẻ mới sinh ăn, vốn không biết nên đút thế nào, đành để Zashim làm.
Zashim rót một bát nước lọc âm ấm, dịu dàng ôm con, dùng một chiếc muỗng gỗ nhỏ múc nước nhẹ nhàng đặt lên môi cậu bé…
Miệng nhỏ chụt chụt nếm thử, lập tức không kịp chờ uống hết sạch.
Zashim vội đút thêm một muỗng khác lại đựng một muỗng, lại mút sạch. Cứ thế từng muỗng từng muỗng, đứa bé uống được non nửa bát nước, không khóc ròng rã như trước, trong lòng nàng thật sự vui mừng không thốt ra lời.
Tử Thanh nhìn thấy cũng thoáng thở phào, dù chưa hạ sốt song tối thiểu vẫn có chút hiệu nghiệm.
Một bát nước đưa tới trước mặt, cô quay đầu nhìn, là Oman, cô cảm kích cười nhận lấy. Nước rất vừa phải, âm ấp trong vắt, cô hai ba hớp uống hết, định múc một bát cho Oman thì mới để ý hắn bịt kín mặt đầu, nước bọt cũng không thể uống.
Oman nhìn ra ý cô, mắt đầy ý cười, hạ giọng rỉ tai: “Ta không khát.”
Hắn theo mình đến bộ lạc Hung Nô phải nói với hắn là chỗ nguy hiểm nhất, còn nguy hiểm hơn cả Lâu Lan. Tử Thanh cụp mắt, dù vô cùng áy náy song chẳng còn cách gì khác.
Midi thấy đứa bé uống sạch nước, vui vẻ hỏi: “Nó đã chịu uống, hay đem thuốc đến cho nó uống luôn? Được không?”
Tử Thanh nghĩ nếu uống được thuốc thì không còn gì bằng, bèn gật đầu. Thuốc hạ sốt đã sắc xong sẵn sàng, Midi vội vàng sai người hâm nóng mang lên, Zashim dùng muỗng gỗ múc một ít đút tới môi đứa nhỏ…
Miệng nhỏ rất dứt khoát uống vào.
Cả đám thầm thả lỏng, không ngờ sau một lát, thằng nhỏ khóc gào lên một tiếng kinh thiên động địa, tất cả thuốc vừa uống đều ọc ra. Sau đó không thèm uống thêm thứ gì nữa.
Rốt cuộc biến khéo thành vụng, Midi có phần tự trách, Zashim buồn bực ai oán nhìn chăm chăm, không dám nghĩ kế nữa. Tử Thanh cau mày, cô vốn không quen chữa bệnh cho trẻ nít, lần này đúng là giật gấu vá vai.
Khổ sở nghĩ cách mãi, tự dưng nghĩ đến một cách trước đây từng thấy Dịch Hi chữa cho đứa bé sáu tuổi, chỉ không biết có thể dùng cho cậu bé mới sinh này không. Tử Thanh khẽ cắn môi dưới, trước mắt không còn cách khác, chỉ có thể thử tạm một lần.
Cô cầm chén đựng nước non một nửa, bưng đến bên giường, mình ngồi xổm xuống, mở tấm lót móc tay đứa bé. Dùng ngón tay chấm ít nước lạnh, vỗ nhẹ từ cổ tay lên khuỷu tay đứa bé.
Bọt nước nhỏ văng ra.
“Tách tách tách” vang lên đơn điệu trong trướng.
Tử Thanh trầm tư, đợi đập xong tay phải đứa bé mấy chục lượt, đổi sang tay trái, cũng chấm nước vỗ nhẹ. Đợi đập xong hai bên, ngạc nhiên phát hiện hơi thở đứa nhỏ đã nhẹ đi nhiều, không còn gấp gáp vội vã như trước, chưa tới một lúc, sờ lòng bàn tay gan bàn chân nó, nhiệt độ toàn thân đã hạ không ít..
“Hạ sốt rồi ư?!”
Zashim không thể tin nổi đặt tay lên trán con, đúng là không còn nóng rực như trước, không kìm được vui mừng bảo Tử Thanh: “Cách này thật hay quá, sao làm được vậy? Sao lại giúp hạ nhiệt lập tức thế?”
Tử Thanh cười nói: “Cách này gọi là Thúc ngựa qua thiên hà*, thầy của ta từng dùng qua, hôm nay cũng là lần đâu ta dùng, nào ngờ hiệu nghiệm dữ vậy.”
Biện pháp giảm nhiệt cho trẻ con, đánh từ 5-6c 1 lần, lặp đi lặp lại hơn trăm lần, tay trái rồi tay phải cho đến khi phát đỏ trên tay. Kết hợp ngâm nước ấm, đẩy mạnh ra mồ hôi.
“Vậy lát nữa con có sốt lại nữa không?”
Tử Thanh ngẩn ra, nói thật: “Ta cũng không biết, phải đợi xem.”
Ý vui mừng vừa thoáng qua lại biến mất trên mặt Zashim, cau mày: “Vậy làm sao mới phải đây? Con của ta, thằng bé đáng thương của ta…” Nàng đau lòng đưa tay ôm lấy con.
Đứa bé đã bớt sốt, đã có chút tinh thần, vào lòng mẹ hình như có cảm ứng, nhắm mắt giụi vào ngực mẹ như đang đói bụng. Zashim vội cởi áo bào, nhét vú vào miệng con, nhìn đứa nhỏ ra sức mút lấy. Ngay giây phút ấy nàng đặt toàn tâm toàn ý lên con, hoàn toàn quên mất ở trong lều còn có người khác.
Midi đứng gần nàng nhất, lúng túng nhất cũng là hắn, vội quay lưng lại, mặt đỏ bừng. Sau một lúc lâu, hắn phát giác Oman Tử Thanh đều không nhúc nhích, hối hả lôi hai tên ra ngoài.
“Cậu, các cậu…” Hắn hạ giọng, lừa mình dối người nói, “không nhìn thấy gì chứ?”
Tử Thanh cúi đầu, không lên tiếngh.
Oman hừ lạnh: “Có gì đáng xem.”
Chung quanh có mấy người Hung Nô mặc áo lông chồn chạy tới, cuống quýt hỏi thăm tình hình đứa bé, Midi chỉ nói đã tạm cắt sốt. Tử Thanh thầm nghĩ cô Zashim trong lều này ắt là người có địa vị khá cao trong bộ lạc Hung Nô này.
Gió lạnh cuốn qua, cơn này mãnh liệt hơn cơn khác.
Hoàng hôn nặng nề dần buông, phía Bắc có tầng mây đen kịt xoay vần thổi đến, Midi nhìn sang, tự nhủ: “Gió bấc nổi rồi, e là có tuyết rơi trong đêm, cha có về gấp cũng không tốt…” Hiện trong lều Zashim không tiện vào, Midi thu xếp để Tử Thanh Oman vào lều mình trước, rồi sai người dọn bánh lạc khô chiên giòn và sữa ngựa đến cho họ đỡ đói.
Tử Thanh cúi đầu im lặng cắn mấy cái, chợt nghĩ đến một chuyện, vội bảo Midi: “Bảo Zashim uống thuốc đi, cậu bé chịu uống sữa của nàng ấy, dược tính theo sữa, con bú sữa mẹ cũng như được uống thuốc bình thường.”
Midi nghe vậy, suy ngẫm một lát, cũng thấy có thể dùng cách này, vội đi bảo sắc thuốc, lại bị Tử Thanh ngăn lại, mở lại đơn thuốc trị phong nhiệt. Do mẹ uống trước, cô tính đến phần hao mòn của dược tính, bèn hạ lượng thuốc trong đơn nặng hơn chút.
“Hai bát nước sắc thành một bát, một ngày cho cô ấy uống ba lần.” Cô dặn.
Midi gật đầu, tạ ơn cô lần nữa rồi vội vén mành đi. Lúc mành lều xốc lên, gió lạnh xộc vào, đã mang theo vài hạt tuyết mảnh.
Nghe tiếng gió gào thét ngoài lều, Tử Thanh khẽ nhăn mày, nhớ đến đoàn người của Tướng quân đêm nay phải đội gió đạp tuyết, hẳn đi đường rất gian nan, lại còn mệt mỏi vì mình, thực sự áy náy trong lòng vô cùng.
Trong trướng không còn ai khác, Oman quay lưng dựa mành lều ngồi xuống, gỡ khăn che mặt, uống ngụm sữa ngựa, căm ghét cau mày: “Vẫn là cái mùi này… còn đang nghĩ về đứa bé kia à?” Hắn đưa bát sữa ngựa cho Tử Thanh.
Tử Thanh nhận lấy, lắc đầu nói: “Không phải, đang nghĩ tới đoàn Tướng quân, đêm nay đạp tuyết đi chắc là rất cực.”
Oman chụp miếng bánh, cắn một miếng, cười nói: “Bọn họ cứ thế vứt bỏ chúng ta lại, thật sự xứng danh vô tình vô nghĩa, cậu còn lo lắng cho họ à?”
“Trách nhiệm trong người, phải thế.” Tử Thanh nói, cũng uống miếng sữa ngựa, bất giác nhíu mày.
Oman nhìn cười không ngừng nói: “Sao hả, cậu cũng không thích uống à? Hai chúng ta giống nhau rồi.”
“Mùi vị hơi lạ.”
Tử Thanh ép mình uống hai miệng lớn, mới đưa mắt nhìn Oman, nói: “Chỗ này quá nguy hiểm với cậu, đợt lát nữa ta tìm cớ, bảo cậu về chỗ khách thương lấy món đồ giúp ta, cậu hãy chạy đến ngọn Ô Sao, hẳn sẽ mau chóng đuổi kịp bọn họ.”
Oman ngẫm nghĩ, chậm rãi nói: “Chi bằng ngược lại, ta ở lại, cậu đuổi theo bọn họ.”
“Như vậy sao được, sao cậu ngươi ở lại đây một mình được!” Tử Thanh hạ giọng, vội la lên.
Nghe vậy, Oman cười đầy tươi tắn, hàm ý trong mắt không cần nói cũng biết: Đây cũng chính là lời hắn muốn nói.