Bên tai cô loáng thoáng nghe thấy tiếng Dịch Diệp, vui mừng quá đỗi, lần theo âm thanh tìm kiếm, lại không tìm thấy hắn.
“Ta ở chỗ này…”
Một âm thanh yếu ớt từ dưới một cái xác ngựa truyền tới, Tử Thanh nhìn lại, đến lúc này mới thấy rõ Dịch Diệp bị ngựa đè, chỉ còn lộ mỗi một đôi chân ra bên ngoài, không thể nhúc nhích.
“Anh!” Nước mắt trên mặt Tử Thanh còn chưa khô, vui vẻ nói, “Anh chờ lát, em sẽ a
đưa anh ra.”
Cô định dời xác ngựa rakhỏi, song đã trải qua một trận kịch chiến đến thế, sức lực sớm đã tổn hao quá mức, cộng thêm vết thương nặng nơi vai, ngựa đối với cô mà nói quá lời thật như là một ngọn núi. Cô thử dùng sức, không thể dời xác ngựa đi. Đế Tố chạy tới giúp, song xác ngựa to nặng, hai người đều không thể di chuyển.
“Ai đó giúp ta! Giúp ta một chút! Anh trai ta ở phía dưới, anh ấy còn sống!”
Tử Thanh la gọi binh tốt người Hán gần đó xin giúp đỡ. Bởi quân Hung Nô có sở thích đeo dây chuyền vòng tay các loại phối sức các loại, ngoại trừ đại đa số binh tốt đã bị thương, còn có một vài binh lính người Hán đang lục lọi xem trong mớ xác người có còn thứ gì đáng tiền, nghe Tử Thanh la lên, bọn họ ngẩng nhìn một chút, cũng có người cất bước sang, mới được mấy bước, có vẻ như thoáng nhìn thấy món đáng giá, không kìm được lại cúi xuống lục lọi.
Thấy thế, Tử Thanh đã là khóc không ra nước mắt, người chao đảo sắp đổ: “Van xin các người, mau…”
Có người từ sau lưng sải bước tới, không nói gì, khom người ôm chặt lấy thân ngựa, trầm thấp kìm nén gầm một tiếng, dùng sức một người lật ngựa lên!
“Tướng quân!”
— hai chữ này mắc nghẹn trong cổ Tử Thanh, không phát ra được tiếng, nhìn Hoắc Khứ Bệnh êm ái đỡ Dịch Diệp dậy, để hắn dựa vào người Đế Tố.
Sức nặng đè trên ngực bỗng được dời đi, Dịch Diệp yếu ớt dựa vào, không ngừng ho.
“Anh…” Tử Thanh vừa khẽ gọi hắn, vừa khẩn trương tìm kiếm vết thương có thể nhìn thấy trên người hắn. Cổ, vai hình như vết toác, nhưng không biết bị thương bao sâu, thương thế đến cùng là thế nào.
Dịch Diệp nhìn ra ý đồ của cô, vừa ho bên cạnh vừa an ủi: “…Tổ tông phù hộ… Mấy vết thương này đều ở ngoài da, không bị tổn thương nghiêm trọng… Không chết được…”
Biết hắn là người trước nay quen an ủi khác, Tử Thanh không nói.
“Chỉ có… Gân chân trái hình như đã đứt…” Dịch Diệp nói tiếp, ánh mắt khó dò nhìn chân của mình.
Cho dù hắn không nói, Tử Thanh cũng đã nhìn thấy vết thương trên chân trái hắn sâu đủ thấy xương, cúi đầu bắt đầu xé áo bào mình, hai tay run lẩy bẩy, xé mấy lần cũng xé không ra một chút, đến lúc đó mới nhớ nên dùng tới chủy thủ.
Chỉ nghe roẹt một tiếng ở bên cạnh, Hoắc Khứ Bệnh đã xé một góc vạt áo mình, trực tiếp đưa cho cô, đăm đăm nhìn mảnh giáp vai cô đã bể nát từ lâu, áo bào nhuốm máu đã đông đặc thành mảng đen: “Bả vai cậu.”
“… Không sao, chỉ là vết thương ngoài da.” Tử Thanh nhận vải, theo bản năng trả lời.
Rõ ràng đã nhìn ra vết thương kia tuyệt đối không phải bị thương ngoài da gì đấy, lại thấy cô như bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã quỵ, Hoắc Khứ Bệnh nhíu chặt mày, định nói gì đấy, lại nghe cách đó không xa có người gọi to chàng —
“Tướng quân! Phụng Nghĩa Trung Lang tướng không được!”
Chàng định rảo bước đi gấp, nhưng rồi quay lại nhìn cô chằm chằm, gần như ra lệnh: “Cậu, còn các cậu nữa đều phải còn sống!” Dứt lời, sải bước nhanh như bay.
Một từ “Rõ” bàng hoàng trong lòng, Tử Thanh đờ ra một lát, dù chỉ là ở trong lòng, cô cũng không trả lời được.
Gói thuốc còn đang trong túi trên yên ngựa, mà ngựa thì căn bản không biết nên tìm ở phương nao. Tử Thanh chỉ có thể đơn giản băng bó cho Dịch Diệp trước, đợi băng bó xong xuôi, cô cũng không còn sức, chầm chậm ngồi xuống, nửa dựa vào xác ngựa.
“Thanh Nhi, vết thương của ngươi…” Dịch Diệp vội la lên.
“Không sao.” Tử Thanh mệt mỏi cười bảo hắn, “Tổ tông phù hộ, như anh thường nói.”
Đế Tố nhìn rất rõ, biết cô bị thương rất nặng, mới cắt miếng vạt áo mình, định giúp cô băng bó lại chỗ bả vai bị thương, nhưng cần tháo khôi giáp của cô trước. Tử Thanh ném đi ánh nhìn thoáng cảm kích, tự đưa tay mở dây buộc giáp…
Một phần áo giáp bị máu dính lên vết thương, sớm đã khô dính, lúc này gỡ giáp giống như lột lớp mày trên miệng vết thương, Tử Thanh đau đến gần như thở không ra hơi, cắn chặt môi, mồ hôi lạnh giọt lớn giọt nhỏ rịn ra ngoài.
Tháo giáp xuống, lại có thịt xé lật, chợt thấy xương vai trắng hếu, Đế Tố trợn mắt há hốc, không thể nhìn nổi, ngoan cường băng bó giúp cô. Tất nhiên trong lúc đó Tử Thanh đau đớn không ngừng, bờ môi cắn nát, ngón tay bấu chặt xuống đất, nhưng cố gắn không rên một tiếng.
Đợi Đế Tố băng bó xong, cô cạn kiệt sức, mắt tối sầm, ngất đi.
“Thanh Nhi…”
Dịch Diệp kinh hãi, không nhớ đến vết thương trên đùi, nhào ra đất bò qua, chụp một tay cô bắt mạch.
Mạch đập tuy yếu ớt nhưng may mà còn sống, Dịch Diệp thở hắt một hơi, ngửa mặt nằm trên đất không muống động đậy nữa.
Đế Tố ra sức kéo Dịch Diệp dậy, để hắn nửa dựa vào xác ngựa, ổn định chân của hắn xong, nhìn những đồng bào trước mắt trọng thương thoi thóp, vành mắt cậu đỏ ửng, không kìm được muốn rơi nước mắt.
“Cậu xem cậu kìa… Vẫn là đứa trẻ nít… Chúng ta không chết, khóc cái gì…” Dịch Diệp nhìn cậu, miễn cưỡng cười an ủi.
Cổ Đế Tố nghẹn ngào khó chịu, khàn khàn nói: “Lão Đại… Lão Đại không còn, đang ở đằng kia.”
Dịch Diệp đờ đẫn, quay sang cố gắng nhìn theo hướng Đế Tố chỉ, trong mắt chỉ là một mảnh đỏ tanh, thi thể ngổn ngang lộn xộn, nào còn nhận ra được đâu là Triệu Chung Vấn.
“… Thiết Tử đâu?” Hắn hít sâu một hơi, mới hỏi.
“Ta còn chưa tìm ra hắn.”
Đế Tố nhìn quanh bốn phía, đờ đẫn bất lực đứng thẳng, có thứ gì từ trong bụng phọt thẳng lên, cậu ngồi thụp xuống, hai tay ôm đầu, trong khoảnh khắc khóc không thành tiếng: “Ta sợ… Nếu cậu ấy… làm sao đây?”
“Nhưng nếu cậu ấy cũng giống như ta, đang chờ cậu thì sao?” Dịch Diệp nhíu chặt mày, cố sống chết ngăn cậu ngừng lại, không biết lấy sức lực từ đâu, hắn bỗng đẩy Đế Tố một phát, “Mau đi tìm Thiết Tử, chớ chậm trễ!”
Đế Tố như đáp lại, lảo đảo đi ra.
Ánh trời dần nhú.
Hoắc Khứ Bệnh dựa vào một hòn đá núi, vết thương trên cánh tay đã được băng bó sơ, đang lắng nghe các doanh bẩm báo số lượng thương vong.
— “Hổ Uy doanh, toàn doanh còn lại 236 người; Kiến Vũ doanh, toàn doanh còn lại 312 người, Kỳ Giáo Úy chiến tử; Kiến Uy doanh, toàn doanh còn lại 350 người; Dương Liệt doanh, toàn doanh chỉ còn lại bốn mươi ba người, thi Giáo Úy chiến tử… Tính cả số người đã bị thương, toàn quân chỉ còn lại 2,813 người.”
Từng con số lạnh ngắt.
Từng gương mặt tựa như vẫn còn sống động.
Một thứ tanh ngọt trào lên từ cổ họng, Hoắc Khứ Bệnh mắc nghẹn ở cổ họng, ngửa đầu trút một miệng rượu sữa ngựa lớn của người Hung Nô, tiếp đó là một trận ho cuồn cuộn buộc chàng phun ra, đỏ nhạt.
Thắng rồi! Là đã thắng như thế này!
Một vạn người ngựa chàng dẫn, sau một đêm, chỉ còn hơn hai ngàn người.
Còn hơn bảy ngàn người, đang im lặng nằm trước mặt chàng.
“Tướng quân!” Triệu Phá Nô vội đuổi tới trước mặt chàng, tóc tai bù xù, mấy vết toạc trên người tuy đã tạm băng bó nhưng vẫn thấm đầy máu, “Chốn này không nên ở lâu, binh lính bị thương rất đông, cũng cần nhanh chóng chạy về chờ cứu chữa.”
Tắm trong nắng sớm yếu ớt, Hoắc Khứ Bệnh nhẹ ho khan, không nhìn anh ta, chỉ nói: “Phải chôn mấy anh em!”
Cổ họng Triệu Phá Nô nghẹn ngào, sao anh ta không nghĩ chứ, chỉ có điều trước mắt nào có sức để đào mộ, trong mười người còn sống sót đã hết chín bị thương, vừa mới đại chiến nghỉ ngơi sơ sao có sức lực.
“Tướng quân…” Anh ta định khuyên.
“Ta không thể để cho bọn họ phơi thây chốn hoang dã, để dã thú, chim chóc chà đạp… Ngay ở nơi này đi, ” Hoắc Khứ Bệnh cắt lời, tay chỉ vào dốc núi hướng đông, bên dưới sườn núi có một chỗ trũng nhẹ thiên nhiên, “…phía Hán vực.”
Dứt lời, chàng nuốt ngai ngái xuống họng, đứng dậy, ra tay kéo xác một sĩ tốt người Hán gần nhất.
“Tướng quân!”
Bóng lưng chàng quật cường như sắt, Triệu Chung Vấn không thể nào khuyên can, bèn bảo sĩ tốt khác đến giúp đỡ.
Chúng sĩ tốt thấy Tướng quân tự mình ra tay, đều yên lặng không nói cùng tham gia.