Đế Tố ôm chặt lấy Từ Đại Thiết, không cho người ta kéo cậu ta đi
So với binh sĩ người Hán khác, Từ Đại Thiết xem như còn nguyên vẹn nhất, không những cơ thể trọn vẹn, mà gần như trên người còn không có vết máu, cũng không có vết thương.
Cậu ấy chỉ im lặng nằm ở đó, hoàn toàn không có hơi thở, dùi trống vẫn nắm trong tay.
Bên tai còn vang dội tiếng trống chiến, cậu ấy, hai tay từ đầu đến cuối chưa từng ngừng nghỉ.
Thể lực tiêu hao, lại tiêu hao… Cậu ấy cứ thế mệt đến chết.
Mông Đường sải bước tới, một tay kéo Đế Tố, dùng tay thử mạch cổ Từ Đại Thiết, mắt tối sầm, bèn khom người kéo cậu đi.
Đế Tố nhào tới, giữ tay Mông Đường, vội la lên: “Cậu ấy chưa chết! Chưa chết!”
“Chết rồi.”
“Chưa chết!”
“Cậu ta đã chết.” Mông Đường giơ tay tát mạnh Đế Tố một cái, trợn mắt nói, “Chả lẽ cậu còn muốn để cậu ta phơi thây chốn hoang dã?!”
Đế Tố mãi không thốt ra lời, bờ môi run rẩy, trơ mắt nhìn Mông Đường vác Thiết Tử lên vai. Thiết Tử là người to con, so với Mông Đường còn phải cao hơn một cái đầu, được Mông Đường vác lên, mũi chân còn kéo lê trên đất, vạch ra một đường thẳng tắp trên mặt đất.
Đờ đẫn nhìn một lát, gò má nóng hực giúp cậu tỉnh táo lại, cổ nghẹn ngào, sải bước đến chỗ Triệu Chung Vấn, dùng sức vác Lão Đại lên.
Mông Đường buông Từ Đại Thiết xuống xong, sau đó, Đế Tố cũng đến, đặt Triệu Chung Vấn ngay bên cạnh Từ Đại Thiết.
“Lão Đại, Thiết Tử… Hai người ổn rồi, ở bên kia chờ ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ đến tìm hai người.” Đế Tố quỳ một gối xuống, sửa sang áo bào cho hai người họ, lầm bầm trong miệng, “Đến chừng đó, đừng quên người anh em là ta đấy.”
“Cậu nói với cậu ta, tiết Thanh Minh hằng năm, ta vẫn chừa cho cậu ta một nén nhang, bảo cậu ta nhớ đến hưởng thụ.”
Mông Đường trầm thấp nói sau lưng Đế Tố, dứt lời quay đầu sải bước đi.
Trong thoáng chốc đã di chuyển thi thể xong, áo bào đỏ thẫm không chút sinh khí chồng chất, vết máu khô xám xịt, đâm vào hai mắt người quả muốn rơi lệ.
Ngay sau đó, gần trăm chiếc mũi tên ba cạnh cột dây thừng cùng bắn tới chỗ cao phía dốc núi, cắm sâu vào bên trong. Dây thừng được cột vào người trên trăm thớt ngựa, Hoắc Khứ Bệnh nhắm chặt hai mắt, đánh nhẹ xuống — ngựa chạy về phía trước, nửa bên dốc núi ầm vang ngã xuống, trong khoảnh khắc bụi mù cuồn cuộn che lấp tất cả mọi thứ.
Đợi bụi mù tiêu tán, trước mắt không còn nhìn thấy áo bào đỏ thắm chồng chất tầng lớp nữa, dưới sườn núi tàn đã thêm một ngôi mộ to lớn, mênh mông.
Không còn thời gian để chậm trễ thêm, Hoắc Khứ Bệnh ra lệnh, phàm là binh lính bị thương, có thể nhúc nhích lên ngựa, không thể động đậy trói lên ngựa, hơn hai ngàn người ngựa gấp rút rút lui khỏi núi Cao Lan, đón nắng sớm, phóng băng băng về bến đò Nghịch Thủy.
Từ lúc Tử Thanh ngất đi tuy vẫn còn mạch đập nhưng mãi vẫn chưa từng tỉnh. Ngựa dằn xóc quá mức, vẫn luôn bị cột chặt trên lưng ngựa lại song cô chỉ cảm thấy như mình đang nằm trong đám mây, bị một con chim to lớn cả người đỏ rực cõng ở trên lưng, núi cao nước xa, xuyên mây lướt trăng, cứ thế bay thẳng tới trước, không biết sẽ bay tới đâu.
Con chim kia thật quen mắt, cô muốn nhớ lại tên của nó nhưng đầu óc trống rỗng, không thể.
Đi tới bến đò Nghịch Thủy, hơn trăm chiếc thuyền đang chờ đợi bọn họ.
Oman Hình Y Trưởng ở trước mũi thuyền đầu tiên nhất. Là Y Trưởng, do tuổi tác quá lớn nên Hình Y Trưởng không thể theo quân đánh trận nhưng luôn kịp thời hiểu rõ tình trạng bị thương của binh sĩ, đã sắp xếp thỏa đáng trên thuyền.
Mà Oman, hắn theo thuyền đến, là chỉ vì lo lắng cho một người.
Chờ thật lâu sau, rốt cuộc họ đã thấy được quân Hán đến.
“Là… là chỉ còn một nhúm người này?!”
Hình Y Trưởng không thể tin nắm chặt Triệu Phá Nô.
“Chúng ta đã thắng!”
Triệu Phá Nô chỉ nói bốn chữ, cả người anh ta đầy vết thương, ráng gắng gượng đến giờ vốn đã là nỏ mạnh hết đà, bị Hình Y Trưởng kéo một cái suýt thì đã tê liệt cả người ngã xuống người ông cụ.
“Oman, mau tới đỡ cậu ta.” Hình Y Trưởng ngoái lại gọi, mới phát hiện chả thấy bóng Oman.
Từ lúc nhìn thấy quân Hán, trong lòng Oman lại hiện nỗi bất an giống đêm hôm đó, quân Hán trong tầm mắt thương tích chồng chất, đầy mắt đều là người cụt tay mất chân; còn một số Hán tốt tuy được cột lên lưng ngựa đưa về nhưng có thể thấy tay đã rủ xuống nổi xanh tím, hiển nhiên đã chết từ lâu.
Sẽ không sao, cô ấy sẽ không sao, nhất định không sao!
Hắn hít hơi thật sau, cố trấn định lại, lục lọi từng khuôn mặt đầy máu me mờ mịt đi qua. Mãi cho đến khi nhìn thấy bóng người gầy nhỏ được cột trên lưng ngựa kia.
Là nàng ấy!
Oman nhẹ vén tóc hơi xõa loạn trên mặt Tử Thanh, dịu dàng nhìn chăm chú một lát, sau đó ghé mặt mình qua, dán vào của cô.
Da thịt hơi lạnh, nhưng có thể cảm nhận được chút hơi ấm, khóe môi hắn hơi mỉm cười.
Kệ cho nàng ấy bị thương ở đâu, chỉ cần nàng ấy còn sống là tốt rồi.
Thuyền lẳng lặng lướt trên sông, đi tới nửa đêm, mưa tí tách tí tách.
Cơn mưa đầu xuân, lạnh thấu xương, từng li từng tí, mỗi một giọt giống như rơi vào trong lòng. Hoắc Khứ Bệnh chỉ ngủ hơn hai canh giờ đã khoác áo đứng dậy, ngồi vào bàn, trầm thấp ho khan. Do vết thương nhiễm trùng nên chàng vẫn luôn sốt nhẹ, cộng thêm chinh chiến nhiều ngày nên cơ thể đã mệt mỏi đến giới hạn, theo lý thuyết nên nghỉ ngơi thật khỏe mới đúng, nhưng chàng không ngủ được.
Ánh đèn như đậu, trước mặt là thẻ tre trắng trơn bày trên bàn, đây là chiến báo chàng cần phải trình lên thánh thượng.
Chàng chậm rãi mài nghiên mực, từng chút rồi từng chút, thật lâu sau mới nhấc bút—
Lần xuất chinh này, liên tiếp phá được năm bộ lạc lớn của Hung Nô, giết Hung Nô Chiết Lan Vương, Lư Hầu Vương, bắt con trai Hỗn Tà Vương và Tướng Quốc, Đô Úy, lấy được tượng vàng tế trời của Hưu Đồ Vương, tổng cộng chém tám ngàn chín trăm sáu mươi người. Đối với Thánh thượng mà nói, tin chiến báo đơn giản này chính là tin chiến thắng chính thống. Nhưng đối với chàng mà nói…
Một vạn quân Hán theo chàng xuất chinh, lúc rời núi Cao Lan, chỉ còn lại hai ngàn tám trăm mười ba người, đến bến đò, số người bị thương nặng không trị khỏi mà chết là mấy trăm, đều được chôn ngay tại chỗ, lính Hán có thể lên thuyền chưa tới hai ngàn ba trăm người, trong đó người bị thương chiếm hơn phân nửa.
Hơn bảy ngàn người chôn dưới núi Cao Lan, rốt cuộc kiếp này không về được.
“Thứ tướng soái phải gồng gánh, không hề chỉ có thắng hay thua.” — tự dưng, chàng chợt nhớ lời cậu mình từng nói, một câu hờ hững, cho đến giờ này phút này chàng mới hiểu được cậu đã gồng gánh những gì, còn trên vai mình phải gánh vác, là thứ gì.
Vết thương trên cánh tay đau nhức như lửa bỏng, bút trong tay vẫn còn nặng ngàn cân.
Từng chữ từng chữ, chàng chậm rãi viết dưới đèn.
Ở đuôi khoang thuyền, Tử Thanh nửa dựa vào vách khoang, vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Vết thương của cô đã được bôi thuốc, thay băng, áo bào trên người cũng đã thay sạch sẽ.
Oman bưng chén thuốc, cực kiên nhẫn dùng thìa gỗ nhỏ từ từ từng chút một đút thuốc vào miệng cho cô.
Như bị nước thuốc làm sặc, Tử Thanh ho kịch liệt mấy tiếng, từ từ mở mắt, trong tầm mắt mơ mơ màng màng không phân biệt rõ ràng, chỉ nghe tiếng mưa lộp độp đánh vào thân thuyền quanh mình, vô cùng rõ ràng.
“Trời mưa à?” Người cô sóng sánh theo thân thuyền, như đang ở trong mơ vậy, cô lẩm bẩm.
“Ừm, mưa rồi.” Oman nhẹ nhàng đáp.
Nghe thấy giọng hắn, cô nhướng mắt nhìn một lát mới nhận ra là hắn đến, mỉm cười, yếu ớt nói: “Oman, vừa rồi ta còn nhìn thấy loài chim quê nhà của cậu, thật là đẹp.”
Oman cười nói: “Đúng thế, sau này ta sẽ dẫn cô đến bên hồ ngắm bọn chúng.”
Hắn lại đút cho cô một muỗng thuốc, Tử Thanh ngoan ngoãn nuốt xuống xong, mới hỏi: “Này là gì thế?”
“Hình Y Trưởng sắc thuốc cho cô, ta biết là rất đắng, nhưng vết thương của cô rất nặng, không thể không uống.” Oman thì thầm, lại đút một muỗng.
“Thương thế của ta…”
Tử Thanh lờ mờ nghĩ, thật lâu sau mới nối kết được ký ức, như vừa tỉnh mộng đồng thời cực kỳ buồn bã không thôi, giãy giụa định đứng dậy, vội hỏi: “Anh trai ta đâu? Anh trai ta đâu?”
“Anh ta ở một khoang khác, Đế Tố đang chăm sóc. Anh ta còn sống!” Oman vội buông chén thuốc đè cô lại, “Vết thương của cô rất nặng, đừng cử động bậy bạ!”
“Thật ư?!”
“Thật.”
Nghe giọng hắn chắc như đinh đóng cột, Tử Thanh mới thôi giãy giụa, nhưng vì cử động, máu ở vai trái nhanh chóng ướt hết cả băng vải, rỉ ra. Đau đớn đến vậy nhưng khi tỉnh táo lại cô cũng chỉ nhíu mày, nhìn quanh hỏi: “Chúng ta đã lên thuyền à?”
“Ừm.”
Oman định đút thuốc tiếp cho cô, Tử Thanh mệt mỏi lắc đầu, tay phải nhận lấy chén thuốc trong tay hắn, hai ba hớp uống xong.
Thấy thế, Oman cười một tiếng, đặt chén không sang một bên, đứng dậy cầm vải sạch tới: “Vừa rồi miệng vết thương của cô lại vỡ ra rồi, để ta thay thuốc cho… Cô yên tâm, ở đây là chỗ khoang sau, giờ đã là nửa đêm, sẽ không có người tới.”
Thay thuốc phải cần cởi áo, nam nữ hữu biệt, dù sao cũng không tiện, Tử Thanh giật mình, nói: “Ta… Ta có thể tự thay thuốc.”
“Vết thương trên lưng vai, cô thay là thay thế nào.” Oman nhẹ giận than, ánh mắt lộ vẻ cầu khẩn, “Để ta giúp cô thay đi, được không?”
Tử Thanh cúi đầu, lúc này mới phát hiện y phục của mình cũng đã được thay qua đồ sạch, hẳn cũng là hắn.
“Cô bị thương trên người cũng không chỉ một chỗ, ta…” Oman vẫn nhìn cô, rõ ràng nỗi đăm chiêu trong lòng cô, giải thích.
“Ta hiểu,” Tử Thanh cắt lời, cúi đầu trầm giọng nói, “Cậu giúp ta thay thuốc đi, làm phiền.”