Học sinh xung quanh nghe Vương Khiếu Thiên hô to tên là Mộ Dung Uyển Nhi đều có hơi kinh ngạc.
Ai cũng biết Mộ Dung Uyển Nhi là hoa khôi Hệ Robot, cha mẹ lại là quan lớn Quân đội.
Hai năm qua, Mộ Dung Uyển Nhi cự tuyệt vô số vệ tinh bám đuôi, vì đó mà giới nữ sinh oán hận đặt danh hiệu là "Sát thủ tình trường".
Hiên tại lại còn có người dám tới đốt nến, lại còn hô to gọi nhỏ. Hơn nữa dáng vẻ thiếu niên cũng không phải là người nổi bật trong học viện.
Mấy phút sau, Mộ Dung Uyển Nhi mặc đồng phục của Hệ Robot bước ra khỏi phòng ngủ.
Mái tóc ngắn màu vàng kim, vóc người thanh mảnh, mặt trái xoan, vóc người đã hơi phát triển, vẻ mặt tràn đầy sức sống tuổi thanh xuân, nhìn nàng thật khiến cho mọi nam nhi đều có ý nghĩ ôm trọn vào lòng.
Từ khi Mộ Dung Uyển Nhi đi ra khỏi tầng phòng ngủ, mọi học viên nam bất kể đã có bạn gái hay chưa đều nhìn về phía Mộ Dung Uyển Nhi. Đương nhiên đa số đám đã có bạn gái rồi chỉ dám nhìn lén lút.
Vương Khiếu Thiên nhìn nữ thần trước mặt, sắc mặt đỏ gay, giọng nói có hơi lắp bắp. "Ta, ta tên là Vương Khiếu Thiên, cũng là học sinh của học viên cấp trung này, là người của Hệ Y Học năm hai, ta ngưỡng mộ ngươi đã lâu rồi, ngươi có thể thành bạn gái của ta được hay không? À cái này.. đây là món quà nhỏ ta tặng ngươi." Vừa nói, Vương Khiếu Thiên vừa lấy nhẫn kim cương, dùng hai tay để nâng lên trước mặt Mộ Dung Uyển Nhi.
Sau khi nghe được lời nói của Vương Khiếu Thiên, học sinh phía sau bắt đầu nhao nhao.
"Wow, nhẫn kim cương hồng kìa, thật đẹp nha, chồng yêu ơi! Khi nào ngươi mới có thể tặng ta một cái nhẫn giống như vậy?" Một nữ sinh nói với nam sinh đang ôm nàng.
"Ta yêu thương ngươi thật lòng cần gì phải dùng nhẫn để biểu lộ! Ta muốn dùng trái tim để biểu đạt lòng thành."
"Nhẫn kim cương hồng đắt lắm đấy, viên đá quý kia cũng thật to."
---
Mộ Dung Uyển Nhi liếc nhìn nam sinh gọi là Vương Khiếu Thiên này, cũng không nhận lấy nhẫn kim cương.
"Thật xin lỗi, bạn trai tương lai của ta phải là anh hùng bảo vệ toàn nhân loại."
"Hiện tại nhân loại đang chiến tranh với Trùng Tộc, bạn trai ta phải là một Chiến Thần, mà không phải học y."
"Nhẫn kim cương của ngươi rất đẹp, thế nhưng ta xin lỗi, ngươi thu lại đi." Mộ Dung Uyển Nhi nói thật trôi chảy, hai năm qua nàng đã nói lời tương tự với hơn mười cây si theo đuổi.
Nói xong, Mộ Dung Uyển Nhi xoay người đi lên lầu phòng ngủ.
Vương Khiếu Thiên nhìn bóng lưng Mộ Dung Uyển Nhi rời đi, tay trái cầm nhẫn kim cương mà tan nát cõi lòng.
Học viên đang đứng hóng náo nhiệt bắt đầu nhỏ giọng bàn tán, rồi cười ầm lên.
Trong lòng Vương Khiếu Thiên đúng là đã có sự chuẩn bị, nhưng bị Mộ Dung Uyển Nhi đã thầm mến hai năm nay cự tuyệt cũng khiến hắn nhất thời cảm thấy trời đất như sụp đổ, cảm giác thật khó chịu.
Hắn ngơ ngác nhìn bóng dáng Mộ Dung Uyển Nhi từ từ khuất sau cánh cửa vào khu phòng ngủ, một lúc lâu vẫn không thể tin điều này là sự thật.
Vương Khiếu Thiên đã nghe không rõ tiếng bàn tán xen lẫn cười nhạo của đám học viên.
Hắn lặng câm xoay người rời khỏi trái tim được xếp bằng nến đang cháy.
Đi được hơn mười bước, hắn bắt đầu chạy, chạy thật nhanh, rốt cuộc chạy đến một cửa hàng cạnh học viện, mua một chai rượu đế nồng độ cao.
Vương Khiếu Thiên xách theo rượu đế đi trên con đường nhỏ trên núi sau học viện, bắt đầu tu ừng ựng. Sương gió đêm đông phà từng hơi lạnh lên người hắn.
Hắn thật hối hận, hối hận tại sao thể chất của mình không đủ tiêu chuẩn, rớt cuộc kiểm tra đầu vào của Hệ Robot, chỉ có thể học cái ngành cùng cực của sự cùng cực, Hồi Phục Tâm Thần của Viện Y Học.
Mộ Dung Uyển đã nói rồi, bạch mã hoàng tử trong lòng nàng là Chiến Thần Robot, Vương Khiếu Thiền ngay cả robot cũng không biết lái thì đừng có nhắc tới hai chữ Chiến Thần.
"Ông trời ơi, tại sao ngươi không tạo cho thể chất của ta đủ tiêu chuẩn, để ta thi đậu vào Hệ Robot, ông trời ơi, ngươi không có mắt mà!" Vương Khiếu Thiên uống một ngụm lớn rồi ngửa đầu lên trời hét to.
"Tìm được rồi, con cóc này đang uống rượu, tìm mệt chết bốn huynh đệ chúng ta rồi!" Lúc này, cách đó không xa xuất hiện bốn nam sinh mặc đồng phục Hệ Robot.
"Tiểu tử, ngươi chính là Vương Khiếu Thiên chứ gì, một tên mồ côi của Tinh Minh, chỉ học Hệ Khôi Phục Tâm Lý, một tên bác sĩ tâm thần rách nát, đời này ngươi chỉ có thể ở chung một chỗ với bệnh tâm thần mà thôi."
"Ngươi cũng không biết soi gương hả, dám dòm ngó tới Mộ Dung Uyển Nhi của chúng ta, dám theo đuổi nữ thần của Hệ Robot, còn dám tặng nhẫn kim cương nữa, ngày hôm nay sẽ khiến ngươi nát như tương." Bốn người vừa nói vừa vây xung quanh Vương Khiếu Thiên.
Vương Khiếu Thiên muốn chạy nhưng hắn uống nhiều quá rồi, cả người tê dại, hiện tại ngay cả đứng cũng khó khăn, chỉ có thể dựa người vào một thân cây nhỏ.
Bốn tên học sinh thấy Vương Khiếu Thiên dựa lên cây, một tên học sinh đi tới, đá một cước hung ác lên ngực hắn.
Hắn cảm giác ngực nhói đau kịch liệt, cả người quỵ xuống, miệng hộc máu,
Đồng thời, Vương Khiếu Thiên nghe một tiếng "rắc" vỡ vụn trước ngực.
Hắn lấy tay mò mẫm vào túi trước ngực, lấy ra một cái nhẫn màu đỏ, nhẫn kim cương mua tới 205 TMT đã bị một cước kia đá hỏng mất rồi, vết rạn trên mặt đá kim cương càng lớn lớn, thậm chí mặt ngoài đã xuất hiện một khe nứt rõ ràng.
Lúc này, bỗng dưng bên tai hắn nghe một âm thanh thì thầm mê hoặc. "Có muốn trở thành Chiến Thần không? Nếu muốn thì mang nhẫn vào đi."
Vương Khiếu Thiên cho là bị ảo giác, lúc lắc đầu.
Bên tai lại văng vẳng một âm thanh cũ. "Có muốn trở thành Chiến Thần không? Nếu muốn thì mang nhẫn vào đi."
Vương Khiếu Thiên ngẩng đầu nhìn bốn người trước mặt, bọn hắn đang bắt đầu nhấc chân đá túi bụi.
Một cước lại một cước đá lên người hắn, đau đớn nhục nhã vô cùng.
Hắn say gà gật lắm rồi, gục gặc đeo lên chiếc nhẫn kia, xỏ vào ngón trỏ tay trái.
Loáng thoáng hình như Vương Khiếu Thiên thấy một cái lông chim màu trắng bay ra từ trong chiếc nhẫn, chui vào ngón tay mình rồi biến mất.
"Nhẫn kim cương còn không tặng được, giờ lại còn tự mình đeo nữa a, các huynh đệ, đánh nó tiếp." Một người trong đám nói.
Ngay khi khoảnh khắc Vương Khiếu Thiên đeo nhẫn vào, lông chim nhập vào đầu ngón trỏ kia. Hắn liền cảm giác một cơn đau nhức kịch liệt bắt đầu từ ngón trỏ, rồi nhanh chóng lan rộng ra toàn thân, cơn đau nhức này còn đau đớn hơn trận đấm đá ngoài da gấp trăm lần.
Âm thanh thì thầm bên tai vang lên: "Kí chủ đã xác nhận, tiến hàng dung hợp.."
Đau đớn kịch liệt khiến hắn tỉnh rượu trong nháy mắt, "A!" , Vương Khiếu Thiên rống to một tiếng.
"Sức mạnh tinh thần phù hợp, linh kiện Chiến Thần tiến hành dung hợp.. Khởi động thiết bị quét hình, trong quá trình dung hợp sẽ tiêu diệt mọi sinh vật nguy hiểm ở phụ cận.. Bắt đầu quét.. Độ nguy hiểm xung quanh là 40, đánh giá cấp nguy hiểm là sơ cấp. Tiến hành tiêu diệt."
Một âm thanh lạnh lẽo vang bên tai Vương Khiếu Thiên. Lúc này hắn cảm giác như linh hồn bị rút ra khỏi thân thể, không thể nào khống chế được bản thân, vậy mà cơ thể lại tự động di chuyển. Hắn cảm giác như mình đang ở góc nhìn thứ ba vậy, trơ mắt nhìn chính mình đang chuyển động.
Tiếp theo, Vương Khiếu Thiên thấy mình đang tựa ở thân cây tự động đứng dậy, không chút một động tác thừa nào, hai tay xẹt về hai bên hóa thành hai tia tàn ảnh.
"Rắc rắc" hai tiếng, cổ họng hai người đang đá chính mình bỗng bị hai tay của bản thân đâm xuyên thủng. Một cái cổ cấu tạo gồm có cơ bắp, trái cổ.. Vậy thế mà lại bị xuyên thủng như tàu hủ rồi, xuất hiện hai lỗ máu thật to. truyện được lấy từ website tung hoanh
Đầu hai người nghẻo lệch về một bên, té xuống đất.
Học sinh xung quanh nghe Vương Khiếu Thiên hô to tên là Mộ Dung Uyển Nhi đều có hơi kinh ngạc.
Ai cũng biết Mộ Dung Uyển Nhi là hoa khôi Hệ Robot, cha mẹ lại là quan lớn Quân đội.
Hai năm qua, Mộ Dung Uyển Nhi cự tuyệt vô số vệ tinh bám đuôi, vì đó mà giới nữ sinh oán hận đặt danh hiệu là "Sát thủ tình trường".
Hiên tại lại còn có người dám tới đốt nến, lại còn hô to gọi nhỏ. Hơn nữa dáng vẻ thiếu niên cũng không phải là người nổi bật trong học viện.
Mấy phút sau, Mộ Dung Uyển Nhi mặc đồng phục của Hệ Robot bước ra khỏi phòng ngủ.
Mái tóc ngắn màu vàng kim, vóc người thanh mảnh, mặt trái xoan, vóc người đã hơi phát triển, vẻ mặt tràn đầy sức sống tuổi thanh xuân, nhìn nàng thật khiến cho mọi nam nhi đều có ý nghĩ ôm trọn vào lòng.
Từ khi Mộ Dung Uyển Nhi đi ra khỏi tầng phòng ngủ, mọi học viên nam bất kể đã có bạn gái hay chưa đều nhìn về phía Mộ Dung Uyển Nhi. Đương nhiên đa số đám đã có bạn gái rồi chỉ dám nhìn lén lút.
Vương Khiếu Thiên nhìn nữ thần trước mặt, sắc mặt đỏ gay, giọng nói có hơi lắp bắp. "Ta, ta tên là Vương Khiếu Thiên, cũng là học sinh của học viên cấp trung này, là người của Hệ Y Học năm hai, ta ngưỡng mộ ngươi đã lâu rồi, ngươi có thể thành bạn gái của ta được hay không? À cái này.. đây là món quà nhỏ ta tặng ngươi." Vừa nói, Vương Khiếu Thiên vừa lấy nhẫn kim cương, dùng hai tay để nâng lên trước mặt Mộ Dung Uyển Nhi.
Sau khi nghe được lời nói của Vương Khiếu Thiên, học sinh phía sau bắt đầu nhao nhao.
"Wow, nhẫn kim cương hồng kìa, thật đẹp nha, chồng yêu ơi! Khi nào ngươi mới có thể tặng ta một cái nhẫn giống như vậy?" Một nữ sinh nói với nam sinh đang ôm nàng.
"Ta yêu thương ngươi thật lòng cần gì phải dùng nhẫn để biểu lộ! Ta muốn dùng trái tim để biểu đạt lòng thành."
"Nhẫn kim cương hồng đắt lắm đấy, viên đá quý kia cũng thật to."
---
Mộ Dung Uyển Nhi liếc nhìn nam sinh gọi là Vương Khiếu Thiên này, cũng không nhận lấy nhẫn kim cương.
"Thật xin lỗi, bạn trai tương lai của ta phải là anh hùng bảo vệ toàn nhân loại."
"Hiện tại nhân loại đang chiến tranh với Trùng Tộc, bạn trai ta phải là một Chiến Thần, mà không phải học y."
"Nhẫn kim cương của ngươi rất đẹp, thế nhưng ta xin lỗi, ngươi thu lại đi." Mộ Dung Uyển Nhi nói thật trôi chảy, hai năm qua nàng đã nói lời tương tự với hơn mười cây si theo đuổi.
Nói xong, Mộ Dung Uyển Nhi xoay người đi lên lầu phòng ngủ.
Vương Khiếu Thiên nhìn bóng lưng Mộ Dung Uyển Nhi rời đi, tay trái cầm nhẫn kim cương mà tan nát cõi lòng.
Học viên đang đứng hóng náo nhiệt bắt đầu nhỏ giọng bàn tán, rồi cười ầm lên.
Trong lòng Vương Khiếu Thiên đúng là đã có sự chuẩn bị, nhưng bị Mộ Dung Uyển Nhi đã thầm mến hai năm nay cự tuyệt cũng khiến hắn nhất thời cảm thấy trời đất như sụp đổ, cảm giác thật khó chịu.
Hắn ngơ ngác nhìn bóng dáng Mộ Dung Uyển Nhi từ từ khuất sau cánh cửa vào khu phòng ngủ, một lúc lâu vẫn không thể tin điều này là sự thật.
Vương Khiếu Thiên đã nghe không rõ tiếng bàn tán xen lẫn cười nhạo của đám học viên.
Hắn lặng câm xoay người rời khỏi trái tim được xếp bằng nến đang cháy.
Đi được hơn mười bước, hắn bắt đầu chạy, chạy thật nhanh, rốt cuộc chạy đến một cửa hàng cạnh học viện, mua một chai rượu đế nồng độ cao.
Vương Khiếu Thiên xách theo rượu đế đi trên con đường nhỏ trên núi sau học viện, bắt đầu tu ừng ựng. Sương gió đêm đông phà từng hơi lạnh lên người hắn.
Hắn thật hối hận, hối hận tại sao thể chất của mình không đủ tiêu chuẩn, rớt cuộc kiểm tra đầu vào của Hệ Robot, chỉ có thể học cái ngành cùng cực của sự cùng cực, Hồi Phục Tâm Thần của Viện Y Học.
Mộ Dung Uyển đã nói rồi, bạch mã hoàng tử trong lòng nàng là Chiến Thần Robot, Vương Khiếu Thiền ngay cả robot cũng không biết lái thì đừng có nhắc tới hai chữ Chiến Thần.
"Ông trời ơi, tại sao ngươi không tạo cho thể chất của ta đủ tiêu chuẩn, để ta thi đậu vào Hệ Robot, ông trời ơi, ngươi không có mắt mà!" Vương Khiếu Thiên uống một ngụm lớn rồi ngửa đầu lên trời hét to.
"Tìm được rồi, con cóc này đang uống rượu, tìm mệt chết bốn huynh đệ chúng ta rồi!" Lúc này, cách đó không xa xuất hiện bốn nam sinh mặc đồng phục Hệ Robot.
"Tiểu tử, ngươi chính là Vương Khiếu Thiên chứ gì, một tên mồ côi của Tinh Minh, chỉ học Hệ Khôi Phục Tâm Lý, một tên bác sĩ tâm thần rách nát, đời này ngươi chỉ có thể ở chung một chỗ với bệnh tâm thần mà thôi."
"Ngươi cũng không biết soi gương hả, dám dòm ngó tới Mộ Dung Uyển Nhi của chúng ta, dám theo đuổi nữ thần của Hệ Robot, còn dám tặng nhẫn kim cương nữa, ngày hôm nay sẽ khiến ngươi nát như tương." Bốn người vừa nói vừa vây xung quanh Vương Khiếu Thiên.
Vương Khiếu Thiên muốn chạy nhưng hắn uống nhiều quá rồi, cả người tê dại, hiện tại ngay cả đứng cũng khó khăn, chỉ có thể dựa người vào một thân cây nhỏ.
Bốn tên học sinh thấy Vương Khiếu Thiên dựa lên cây, một tên học sinh đi tới, đá một cước hung ác lên ngực hắn.
Hắn cảm giác ngực nhói đau kịch liệt, cả người quỵ xuống, miệng hộc máu,
Đồng thời, Vương Khiếu Thiên nghe một tiếng "rắc" vỡ vụn trước ngực.
Hắn lấy tay mò mẫm vào túi trước ngực, lấy ra một cái nhẫn màu đỏ, nhẫn kim cương mua tới TMT đã bị một cước kia đá hỏng mất rồi, vết rạn trên mặt đá kim cương càng lớn lớn, thậm chí mặt ngoài đã xuất hiện một khe nứt rõ ràng.
Lúc này, bỗng dưng bên tai hắn nghe một âm thanh thì thầm mê hoặc. "Có muốn trở thành Chiến Thần không? Nếu muốn thì mang nhẫn vào đi."
Vương Khiếu Thiên cho là bị ảo giác, lúc lắc đầu.
Bên tai lại văng vẳng một âm thanh cũ. "Có muốn trở thành Chiến Thần không? Nếu muốn thì mang nhẫn vào đi."
Vương Khiếu Thiên ngẩng đầu nhìn bốn người trước mặt, bọn hắn đang bắt đầu nhấc chân đá túi bụi.
Một cước lại một cước đá lên người hắn, đau đớn nhục nhã vô cùng.
Hắn say gà gật lắm rồi, gục gặc đeo lên chiếc nhẫn kia, xỏ vào ngón trỏ tay trái.
Loáng thoáng hình như Vương Khiếu Thiên thấy một cái lông chim màu trắng bay ra từ trong chiếc nhẫn, chui vào ngón tay mình rồi biến mất.
"Nhẫn kim cương còn không tặng được, giờ lại còn tự mình đeo nữa a, các huynh đệ, đánh nó tiếp." Một người trong đám nói.
Ngay khi khoảnh khắc Vương Khiếu Thiên đeo nhẫn vào, lông chim nhập vào đầu ngón trỏ kia. Hắn liền cảm giác một cơn đau nhức kịch liệt bắt đầu từ ngón trỏ, rồi nhanh chóng lan rộng ra toàn thân, cơn đau nhức này còn đau đớn hơn trận đấm đá ngoài da gấp trăm lần.
Âm thanh thì thầm bên tai vang lên: "Kí chủ đã xác nhận, tiến hàng dung hợp.."
Đau đớn kịch liệt khiến hắn tỉnh rượu trong nháy mắt, "A!" , Vương Khiếu Thiên rống to một tiếng.
"Sức mạnh tinh thần phù hợp, linh kiện Chiến Thần tiến hành dung hợp.. Khởi động thiết bị quét hình, trong quá trình dung hợp sẽ tiêu diệt mọi sinh vật nguy hiểm ở phụ cận.. Bắt đầu quét.. Độ nguy hiểm xung quanh là , đánh giá cấp nguy hiểm là sơ cấp. Tiến hành tiêu diệt."
Một âm thanh lạnh lẽo vang bên tai Vương Khiếu Thiên. Lúc này hắn cảm giác như linh hồn bị rút ra khỏi thân thể, không thể nào khống chế được bản thân, vậy mà cơ thể lại tự động di chuyển. Hắn cảm giác như mình đang ở góc nhìn thứ ba vậy, trơ mắt nhìn chính mình đang chuyển động.
Tiếp theo, Vương Khiếu Thiên thấy mình đang tựa ở thân cây tự động đứng dậy, không chút một động tác thừa nào, hai tay xẹt về hai bên hóa thành hai tia tàn ảnh.
"Rắc rắc" hai tiếng, cổ họng hai người đang đá chính mình bỗng bị hai tay của bản thân đâm xuyên thủng. Một cái cổ cấu tạo gồm có cơ bắp, trái cổ.. Vậy thế mà lại bị xuyên thủng như tàu hủ rồi, xuất hiện hai lỗ máu thật to. truyện được lấy từ website tung hoanh
Đầu hai người nghẻo lệch về một bên, té xuống đất.