Trần Tiểu Cửu hét khản cả cổ mấy hồi mà vẫn không thấy có người ra nghênh đón, hắn liếc mắt quan sát cái mặt đỏ tía của Chu Ngộ Năng, vội tự an ủi: - Chắc là bọn tiểu nhị đang bận, không có ai rảnh tay ra đây đón huynh đó!
Kỳ thực tất cả chuyện này đều là do Trần Tiểu Cửu sắp xếp, với sự cuồng vọng của Mai Văn Hóa, tự gã đã sớm không coi Chu Ngộ Năng cái kẻ quyền quý nửa mùa này ra gì. Hơn nữa, Mai Văn Hóa ngoại trừ lão phu nhân có thể khiến hắn câm cấp cung kính ra thì gã đâu có coi ai ra gì?
Hắn làm như vậy cũng là để khích tướng, khơi dậy đấu chí của Chu Ngộ Năng, khiến y phải lạc đà dọa ngựa mà ra tay với Mai Văn Hoa. Chỉ cần có Chu Ngộ Năng ở phía sau ra sức giúp đỡ thì lời nói của hắn sẽ có được trọng lượng, sẽ có thể ra oai trước mọi người.
Nghĩ đến đó, khóe miệng hắn nở nụ cười cợt nhả, nếu thực sự có thể có người ra đón tiếp bọn hắn thì rất có khả năng đó sẽ là Cao Sơn, nhị trưởng cự Cao Sơn...
Chu Ngộ Năng tuy giả vờ ngây dại, nét mặt hờ hững không quan tâm. Nhưng cái ngực rung rung của y đã cho thấy trong lòng y đang sôi sục, y vẫn đứng đó, nhìn chăm chú hồi lâu, vạn bất đắc dĩ nói lời trái lòng: - Uhm, Tiểu Cửu nói có lý, chúng ta cũng nên thông cảm cho chỗ khó của bọn họ, không nên làm khó dễ, thôi thì cứ đi thẳng vào đi!
Ngay lúc đó, từ cửa đại lý chi nhánh Thành Tây xuất hiện một người, người chưa tới đã thấy lời nịnh nọt: - Ta bảo không biết tại sao hôm nay chim khách lại cứ hót quanh quẩn ở đây, thì ra là có tin vui, đại thiếu gia và tam trưởng cự đại giá đến đây, thật là đắc tội vì không đón tiếp từ xa được...
Trong lúc nói chuyện, một gã béo thân cao chín thước nhẹ nhàng đi tới, trên mặt gã béo thật là tươi tỉnh, đôi mắt vốn bé trên khuôn mặt to phệ trông càng nhỏ hơn, nhưng từ trong đôi mắt ấy toát ra ánh nhìn hiền hòa khiến người ta có cảm giác như đang tắm gió xuân.
Trần Tiểu Cửu thấy Cao Sơn ra nghênh đón, mỉm cười chắp tay chào, thầm nghĩ mình đoán quả không sai. Cái tên này, bản lĩnh nịnh nọt có thể nói là tuyệt đỉnh, trình độ phải nói là vượt xa so với mình!
Chu Ngộ Năng như trút được gánh nặng, tuy tên cẩu Mai Văn Hoa mắt để đỉnh đầu ấy khoong xuất hiện đón tiếp, nhưng sự đón tiếp cung kính của nhị trưởng cự Cao Sơn coi như cũng đã vớt vát được thể diện cho y, y vưỡn ngực ngẩng cao đầu ra dáng thiếu gia nói: - Ta hôm nay được mẫu thân chỉ lệnh đến đây thị sát một chuyến, nhân tiện sắp xếp vị trí cho Trần Tiểu Cửu!
Cao Sơn sinh ra tuy được trời phú cho cái thân hình cao to khiến người khác phải ghen tị, nhưng mọi cử chỉ đều tỏ ra rất ngoan ngoãn, giống hệt với con chó Nhật vẫy đuôi theo sau chủ nhân vậy. Gã cười cười nhìn hai người với ánh mắt thân thiện, thấy Chu Ngộ Năng nói vậy vội nói: - Đại thiếu gia đến gấp quá, bây giờ trong quán công việc rất bận, lại không đủ nhân công, vô cùng rối loạn, hơn nữa, trong quán, người có thể làm được việc rất ít, khiến nhiều việc trở nên chậm trễ, tam trưởng cự đến đúng lúc lắm, lại giỏi giang hơn mọi người, có thể giải quyết được những việc cấp bách trong quán rồi!
Trần Tiểu Cửu vội gật đầu cười mỉm với Cao Sơn như tỏ ý cảm ơn. Trong lòng thầm cười, Cao Sơn ơi là Cao Sơn, nịnh rất đúng lúc và đúng chỗ, trong mắt hắn đầy tiếu ý, thỉnh thoảng lại lộ chút quỷ dị khiến người khác cảm thấy hắn thật là tinh ranh. Trần Tiểu Cửu trước giờ chưa từng khinh thường một con buôn như Cao Sơn, có thể làm nhị trưởng cự dưới tay Mai Văn Hoa, ngoài bản lĩnh nịnh hót ra, chắc chắn phải có chỗ khác hơn người, nếu không không thể tồn tại lâu dưới trướng Mai Văn Hoa được?
Ba người vừa đi vừa cười nói trò chuyện, Cao Sơn thân thiết mà hòa nhã đón hai vị khách quý vào trong sảnh của đại lý ngồi.
Chu Ngộ Năng nhìn quanh một lượt, tức cảnh sinh tình, đây là cửa hàng của nhà họ Chu y, y thân là con cả của Chu lão phu nhân, nhưng cảm giác ngồi giữa cái cửa hàng này cứ như một người khách xa lạ vậy, có cảm giác trói buộc lạ kỳ, cảm giác này do đâu mà có, trong lòng y biết rõ, bất giác thở dài nặng nề.
Trần Tiểu Cửu với sự nhạy bén của mình đã nhìn ra tâm sự của Chu Ngộ Năng, vội thêm mắm thêm muối hỏi Cao Sơn: - Nhị trưởng cự, Mai trưởng cự đâu rồi? Đại thiếu gia hiếm khi tới thị sát, Mai trưởng cự vì cớ gì không ra đón tiếp, lẽ nào không biết cao thấp gì sao?
Cao Sơn nghe vậy thì khuôn mặt đang hớn hở chợt ưu tư, gã nhìn xung quanh thấy không có ái thì tiến gần đến chỗ hai người nói nhỏ: - Vừa rồi không biết vì sao Long Đại tới đây, Mai đại trưởng cự đang tiếp chuyện với hắn ở trong mật thất!
Chu Ngộ Năng nghe nói Long Đại đang ở đây, lòng sinh cực nộ, cái tên hạ lưu này ba ngày trước còn ở Túy Hương Lầu đối đầu với y, hôm nay lại móc ngoặc với Mai Văn Hóa, thật khiến người ta không thể chịu được. Y vỗ bàn đánh rầm một cái, mặt đỏ tía tai nói: - Long Đại là cái thá gì chứ, chỉ là một tên hạ lưu bại hoại mà thôi, đến cửa hàng của nhà họ Chu, lẽ ra phải cho hắn nhừ đòn, vậy mà Mai đại trưởng cự còn tiếp chuyện hắn ở trong mật thất, coi trọng hắn hơn cả ta, được lắm, thật là không biết điều!
Cao Sơn đứng bên cười cầu tài, khuôn mặt phệ thịt nhìn sang Trần Tiểu Cửu, cười vừa như bất lực lại có chút thâm ý.
Trần Tiểu Cửu như có suy nghĩ gì đó đưa mắt nhìn Cao Sơn, thấy gã nháy mắt ra hiệu với mình thầm cười, trong lòng hắn biết, Cao Sơn đang ngầm phát tín hiệu thiện chí cho hắn.
Cái tên Long Đại này đến nói chuyện gì với Mai Văn Hóa, Trần Tiểu Cửu biết rõ trong bụng, Long Nhị sắp gần đất xa trời, để lại một chỗ trống trong thế giói ngầm ở Thành Tây khá sầm uất này, Long Đại nhân cơ hội này, vọng tưởng có thể há to mồm thu phục vây cánh của Long Nhị để hoàn thành bá nghiệp giang hồ của hắn, còn Mai Văn Hóa có quan hệ rất tốt với Long Nhị và huynh đệ của gã, nên trong quá trình cá lớn nuốt cá bé này, tự nhiên cũng sẽ đóng một vai trò không kém phần quan trọng.
Mục đích của Long Đại trong chuyện này là như thế, hòng lôi kéo Mai Văn Hóa để có thể lên ngôi.
Nhưng e là kế hoạch to tát mà Long Đại khổ công dựng ra đã tan thành mây khói, Trần Tiểu Cửu thầm cười nhạt, với cái thiên thời nhanh chân tới trước, cái địa lợi của nhà gần suối nước, cái nhân hòa của tình nghĩa thâm sâu của tên Củi khô, sơm đã quy tụ được bảy tám phần huynh đệ trong tay, số tôm tép còn lại để cho Long Đại cũng chẳng có gì đáng ngại.
- Cái mặt của tên Long Đại này thật là to đó, to hơn cả mặt của đại thiếu gia này, chà chà... Hôm nay ta mới được biết, thật là một trò cười không thể tin được! Trần Tiểu Cửu bơm thêm.
Chu Ngộ Năng thấy Trần Tiểu Cửu cười lớn như vậy, ruột gan sôi sục như lửa được đổ thêm dầu, hắn thầm tính toán, lát nữa làm thế nào để khiến cái tên Mai Văn Hóa này phải chịu lép vế.
- Thiếu gia, xin ngài đừng tức giận, Mai đại trưởng cự sao dám khinh thường công tử chứ? Có lẽ Mai đại trưởng cự đang bàn việc quan trọng với Long Đại, không thể dứt ra được, một lát nữa tự nhiên sẽ ra gặp công tử, xin công tử hãy chờ đợi chốc lát! Cao Sơn nét mặt hớn hở giải thích, rồi kêu người rót trà cho Chu Ngộ Năng và Trần Tiểu Cửu.
Một lát sau, một tên làm thuê mặt nặng mày nhẹ bê hai ly trà đến, trông có vẻ rất miễn cưỡng, đặt mạnh ly trà xuống bàn nghe cái bịch, có thể thấy rất rõ thái độ khó chịu của hắn.
Trần Tiểu Cửu thấy vậy, trong lòng sững sờ, thầm nghĩ tên oắt này to gan thật, một kẻ làm thuê mà dám làm phách với Chu Ngộ Năng, lại thấy Cao Sơn vẻ mặt bình thản như không, trong lòng thầm nghĩ, cái tên Cao Sơn này đang có quỷ kế gì đây?
Chu Ngộ Năng biết người này, hắn tên là Lưu Hải, là con chó săn đắc lực và cực kỳ trung thành dưới trướng của Mai Văn Hóa, phàm là việc gì cũng kè kè đi theo Mai Văn Hóa, ngay cả tính khí cũng học theo na ná Mai Văn Hóa, không coi ai ra gì, thật là cuồng vọng.
Chu Ngộ Năng cượt nhạt một tiếng, nâng chén lên nhấp một ngụm trà, đột nhiên thần sắc thay đổi, phun hết ngụm trà ra ngoài, y vỗ bàn một tiếng, chén trà rơi xuống vỡ nát, nhe răng nhếch mép chỉ vào Lưu Hải quát: - Cái thằng nhãi ngươi cuồng vọng quá đáng, dám mang cho ta thứ trà nguội, ngươi không biết ta là đại thiếu gia của nhà họ Chu sao? Ngươi ăn của Chu gia, uống của Chu gia, lại giám bất kính với ta à? Ngươi là cái thá gì chứ!
Không ngờ Lưu Hải chẳng hề sợ sệt, cười nhạt nói: - Chu đại thiếu gia cái gì, ngươi làm bộ làm tịch cái gì chứ? Trong mắt ta, Mai đại trưởng cự mới là cha mẹ cơm áo của ta, đồ ta mặc trên người, ăn vào miệng, tất cả đều là một tay Mai đại trưởng cự ban cho ta, Chu gia ư? Ta thật sự không biết có ơn gì với ta đó?
- Giỏi lắm! Lòng Chu Ngộ Năng như bị ngọn lửa vô hình thiêu đốt, sự can đảm che giấu bấy lâu cuối cùng cũng bất chấp tất cả bộc lộ ra ngoài, y tức tối xông lên, tát cái bốp vào mồm Lưu Hải, miệng quát: - Nô tài to gan, chó cậy chủ nhà, coi Mai đại trưởng cự là chỗ dựa của ngươi à? Được! Được! Được! Bây giờ ngươi đi tìm Mai đại trưởng cự mách chuyện đi, xem ông ta có thể làm gì ta nào?
Chu Ngộ Năng vốn thần hình to lớn, lại ngày ngày tập luyện với Lý Bá Thiên, cánh tay rất khỏe, trong lúc phẫn nộ, một đòn không lưu lực đã tát cho Lưu Hải một cái như trời giáng, quay cuồng choáng váng không biết trời đất gì.