Trần Tiểu Cửu khẽ mỉm cười, trong mắt toát ra vẻ tự tin đã có tính toán từ trước.
Hắn xuất thân là gián điệp, hiểu biết sâu rộng, sức quan sát rất mạnh, nếu thật sự đã hạ quyết tâm tỉ mỉ nghiên cứu một việc gì, không biết lợi hại gấp bao nhiêu lần so với người bình thường.
Ngựa ô nhã thuộc giống ngựa cực kỳ quý hiếm, dấu màu đen trên đầu nó là dấu ấn biểu thị cho phẩm hạnh cao thượng, thấu hiểu tính người, trung thành với chủ, đam mê rượu ngon.
Tuy rằng điều này chẳng liên quan gì đến tình báo gián điệp của hắn, nhưng người có trí nhớ vô cùng tuyệt vời như hắn có bản lĩnh nhìn qua là nhớ, cho dù có muốn quên đi, cũng là một chuyện hết sức khó khăn.
Mà hôm nay, bản lãnh vặt vảnh này cuối cùng cũng có đất dụng võ.
Con ngựa này cao quý như công chúa, tính cách như lửa cháy bừng bừng, muốn có được sự chấp nhận của nó, trước tiên phải vô cùng tôn trọng nó, khiến nó cảm thấy được sự tôn trọng và chân thành của mình. Hàng loạt những hành động xu nịnh của Trần Tiểu Cửu cũng chính là vì như vậy.
Mà hiện giờ, lấy lòng và hối lộ nó như vị quan cao cấp, mưu lược tiếp theo, ô nhã thích rượu, như uống dòng suối ngọt, khi hắn vừa đem chén rượu để trước mắt ngựa ô nhã, nó ngửi thấy mùi rượu, liền lộ ra ý nghĩ nôn nóng, không chần chừ được liền liếm cạn rượu đi. Nghĩ chắc cũng không ai biết được sở thích của nó, ban cho nó thứ rượu ngon để giải khát.
Tuy rằng Trần Tiểu Cửu đã sớm biết như vậy, nhưng những người dân tầm thường ở đây, làm sao từng thấy qua chuyện kỳ lạ nhường này, ngựa uống rượu mạnh, nghe cũng chưa nghe, Chu Ngô Năng há to miệng, trong sự ngạc nhiên thán phục lại mang theo ánh mắt tín nhiệm.
Một Trần Tiểu Cửu thần kỳ, chưa bao giờ bị khó khăn quật ngã qua, lùi bước qua, bất kể là vì hắn, vì Chu gia, hay là vì bản thân mình, đều hết lần này đến lần khác sáng lập nên kỳ tích. Người tài như vậy, không để ta trọng dụng, chẳng lẽ còn bức cho hắn đi sao? Y nhịn đau khập khà khập khiễng, vẻ mặt trầm ngâm đi đến bên cạnh Chu Mị Nhi, lộ ra vẻ mặt trang trọng hiếm thấy mà nói với cô rằng:
- Nhị muội, Trần Tiểu Cửu là hùng tài chứa đựng hiểu biết của cả vũ trụ này, nào có thể vứt bỏ đi như chiếc giày rách? Muội phải suy nghĩ kỹ đi!
Chu Ngô Năng giả điên giả khờ nhiều năm, tuy rằng chỉ số thông minh tàm tạm, nhưng chỉ số cảm xúc (EQ) thật sự thì lại cực cao, nhưng chỉ có mình mẹ là biết rõ, cho dù là Chu Mị Nhi cũng không biết được đầu óc thật sự của y. Chu Mị Nhi thấy Chu Ngô Năng đột nhiên nói những lời này, lại thấy trong mắt y lóa lên ánh nhìn khôn khéo, trong phút giây đó, cô gần như nghĩ rằng Chu Ngô Năng là một người đảm đương việc lớn trong gia đình, chỉ có điều ánh mắt tinh khôn đó của y trong phút chốc liền mai danh ẩn tích, trở lại trạng thái ngây ngô bình thản như thường ngày.
Chu Mị Nhi gượng cười một tiếng, đại ca của muội ơi, nếu như thường ngày huynh cũng khôn khéo giống như vậy thì tốt biết bao, muội cũng khỏi phải nhọc nhằn tấm thân con gái đi quán xuyến đại nghiệp của Chu Gia, lao tâm lao lực, thật sự không phải muội muốn đâu!
Cô biết rằng đây chỉ là ước muốn mà thôi, Chuyện lớn nhỏ của Chu Gia, vẫn cần có cô đích thân lo liệu mới có thể vận hành bình thường được, đôi mắt sáng ngời của cô đảo qua lại, lại nhìn về phía người đang hết sức chuyên tâm là Trần Tiểu Cửu.
Lúc này, cô Nhị tiểu thư cao ngạo ngông nghênh cuối cùng cũng thấy được điểm thần kỳ của Trần Tiểu Cửu, ngày trước chỉ nghe thấy lời tán thưởng và khen ngợi của Chu lão phu nhân, hôm nay Trần Tiểu Cửu lớn tiếng quát Hàn Mặc Tuân, thậm chí còn đánh gã. Điều này vừa thể hiện sự quan tâm của hắn đối với Chu gia, lại vừa thể hiện hắn dám gánh vác trách nhiệm, có gan đối mặt với gió bão. Mà sau đó lại có thể nói về ngựa Ô nhã một cách đầy lý lẽ, biểu lộ ra tài học uyên bác của hắn. Hiện giờ, còn có thể hài hòa ở chung với ngựa ô nhã một cách thần kì như vậy, thậm chí là giữa một người một ngựa còn nảy sinh ra chút tình bạn hữu kỳ diệu nào đó, đây là một chuyện thần kỳ làm sao!
Đôi mắt to lóe sáng của cô, trong mắt tràn đầy sự mê ly và mâu thuẫn, tên đại dâm tặc này rõ ràng đối xử với ngựa rất tốt, tại sao với ta thì cứ khăng khăng gây khó dễ, việc gì cũng chống đối ta nhỉ? Đang trong lúc nghĩ ngợi lung tung, bỗng nhiên thấy Trần Tiểu Cửu quay đầu lại, nở nụ cười rạng rỡ như mùa xuân với cô, nụ cười đó toát lên vẻ tự tin và vui sướng, còn pha lẫn sự đùa cợt mà chỉ có cô nhìn mới hiểu được.
Gã đại dâm tặc đáng ghét này, còn dám chọc ghẹo ta nữa! Trong lòng vừa tức vừa xấu hổ, lại đem những lời khẩn thiết cảnh báo của Chu Ngô Năng bỏ lại phía sau.
Nửa bát rượu này đối với thần mã ô nhã mà nói, có vẻ như không thấm vào đâu, nó liếm sạch bát rượu, còn chưa thỏa mãn, vô cùng ngoan ngoãn lấy đầu ngựa ủi ủi ngực của Trần Tiểu Cửu, ý nghĩa trong đó của nó, rõ ràng không cần phải nói.
Trần Tiểu Cửu cười ha hả, vuốt ve cái đầu ngựa to lớn, vẻ mặt hớn hở nói:
- Mã huynh, nếu như ngươi thích, hôm nay bảo đảm cho ngươi no say!
Hắn đem đổ toàn bộ hai hũ rượu vào trong thùng nước, tập tễnh xách đến bên cạnh ngựa ô nhã.
Ô nhã vừa trông thấy, trong mắt lại tràn đầy ngọn lửa đỏ, lắc đầu phẩy đuôi, móng chân trước dẫm mạnh xuống đất, hí dài một tiếng, đầu ngựa thoáng chốc đã chui vào trong thùng rượu, uống từng ngụm từng ngụm rượu ngon, không ngờ lại không ngẩng đầu lên nữa.
Mọi người thấy cảnh tượng này, chậc chậc tán thưởng tửu lượng của con ngựa ô nhã này, đang lúc kinh ngạc, đột nhiên thấy trên người ngựa ô nhã xuất hiện những hạt mồ hôi màu đen, dầy đặc và li ti như giọt mưa, xuôi theo sóng lưng của nó mà lăn tròn xuống.
Trần Tiểu Cửu đi đến thận trọng ngửi một cái, không ngờ còn có chút mùi thơm của rượu, trong lòng vô cùng chấn động.
Ngựa ô nhã uống thả cửa một phen, mồ hôi đầm đìa, một thùng rượu ngon đầy ấp chỉ trong chốc lát liền bị nó hưởng thụ hết.
Mắt của nó đỏ thẫm, phe phẩy cái đầu ngựa tráng kiện, thấp giọng hí một tiếng, dường như có chút say, dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời mệt nhoài không chịu nổi. Toàn thân không ngừng phát ra giọt mồ hổi có hương vị rượu, càng ra càng nhiều, lập lòe rực rỡ, chói lọi lóa mắt dưới ánh nắng mặt trời.
Cả đám người một màn im lặng, không một ai là không trừng mắt quan sát động tác thần bí của ngựa ô nhã, nhìn vào những giọt mồ hôi dầy đặc trên lưng kia, trong lòng không khỏi có sự rung động. Con ngựa ô nhã này không những giỏi uống rượu, còn có thể ép chất rượu mạnh ra khỏi người, thật sự là kỳ diệu không thể tả nổi.
Yên lặng một lúc lâu, mồ hôi trên người của ngựa ô nhã càng ra càng ít, cho đến khi biến mất không thấy nữa, sóng lưng ngựa ô nhã liền phủ một lớp ánh sáng bóng loáng, so với lúc nãy càng cho thấy là con ngựa thần kỳ.
Nó dùng sức phe phẩy đầu ngựa, đi đến bên cạnh Trần Tiểu Cửu, mở miệng ra nhẹ nhàng cắn cánh tay Trần Tiểu Cửu, ra sức dẫn lên lưng của mình.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu thầm mừng rỡ, một phen khổ tâm đã được báo đáp, ngựa ô nhã dưới sự đối đãi chân tình của mình, cuối cùng cũng đã chịu mở lòng với mình, hắn đi đến gần, vịnh chừng cổ của ngựa ô nhã, dùng sức bò lên. Tiếc rằng thân hình nó cao lớn, thon dài mà tráng kiện, không có sự giúp sức của bàn đạp, nhảy lên vài cái, không ngờ cũng không lên được, trái lại khiến cho mọi người cười chê.
Trần Tiểu Cửu cũng có chút ngượng ngùng, đối với cái khó vừa rồi của Chu Ngô Năng cũng đã thấu hiểu tượng tình, đang muốn tìm Tiểu Lục Tử giúp sức, thì đúng vào lúc này, ngựa ô nhã không ngờ lại gấp chân lại, quỳ thẳng đứng dưới đất, đồng tử ngập tràn lửa đỏ nhìn trừng trừng vào hắn, trong mắt dường như tràn đầy ý vị hối thúc.
Đây đúng thật là một con ngựa thần mà, thông minh đến nhường này, xưa nay chưa từng có. Trần Tiểu Cửu thật cong lưng chào ngựa Ô nhã một cái, lắc người nhảy lên, cưỡi trên sóng lưng bóng loáng của ngựa ô nhã.
Mọi người đang lúc kinh ngạc sửng sốt, lại lần lượt nhiệt liệt vỗ tay tán thưởng.
Ô nhã thấy Trần Tiểu Cửu nhảy lên rồi, dựng đứng tấm thân cường tráng lên, cặp mắt nghiêm nghị nhìn hắn một cái, hí dài một tiếng, bắt đầu chậm rãi chạy quanh bãi cỏ, ánh mắt của mọi người dính chặt vào ngựa ô nhã, ai ai cũng đều ngưỡng mộ không ngớt.
Trần Tiểu Cửu xưa nay chưa từng cưỡi qua ngựa, lúc nhỏ trưởng thành trong cô nhi viện, cũng từng cưỡi lừa vài lần, mỗi lần bị tính lừa bộc phát là liền bị quăng xuống. Mà thân lừa nhỏ hẹp, lúc chạy cũng xóc nảy không chịu nổi, vô cùng khó chịu.
Thân hình của ngựa ô nhã to cao, sóng lưng bóng loáng bằng phẳng, cơ thịt vạm vỡ hùng tráng, ngồi trên nó rất là thoải mái, hơn nữa thân eo lại dài, bốn chân vững vàng có sức, lúc chạy như bước đi trên đất bằng, không cảm giác được chút gì là xóc nảy lung lay. Trần Tiểu Cửu cảm nhận được điều kỳ diệu bên trong, hưng phấn một cách khó hiểu, sự hồi hợp lúc đầu biến mất không còn dấu tích, thay vào đó là tràn ngập sự hăng hái và thả lỏng
Hắn dần quen với nhịp của ngựa ô nhã, tay cầm dây cương, nhìn vào khoản không, tâm trạng hăng hái, đột nhiên nảy sinh cảm giác làm chuyện nước nhà. Hai đùi hắn kẹp chặt, vỗ nhẹ vào mông của ngựa ô nhã, ô nhã được lệnh, hí dài một tiếng, như mũi tên tụt khỏi dây cương, bắt đầu quay tròn quanh bãi cỏ phẳng lì.
Thân hình ngựa ô nhã linh động, móng chân sau đạp vào dấu móng chân trước để lại, ngẩng cao đầu ngựa kiêu ngạo kia, run run bườm ngựa tuyệt đẹp kia, sải bước thong dong uy vũ, Trần Tiểu Cửu tai nghe tiếng gió thổi, tâm trạng thoải mái, trạng thái khoan khoái đã lâu không có đột nhiên bộc phát, bỗng chốc vỗ vào mông ngựa ô nhã, ô nhã ngẩng đầu hí dài, khí thế hào hùng, như hổ gầm sư rống, mà sau đó thấp eo cong người, bốn vó ngựa tung bay, thanh thế không đỡ nổi, hành động giống như bay vọt lượn lờ trên không.
Trần tiểu Cửu ngẩng đầu ưỡn ngực, tinh thần phấn chấn, hứng thơ trổi dậy, thuận miệng ngâm thơ:
- Trúc phê song nhĩ tuấn, phong nhập tứ đề khinh. Sở hướng vô không khoát, chân kham thác tử sinh.
Dịch thơ:
- Đôi tai thẳng như trúc, vó ngựa nhẹ như gió. Hướng đi không giới hạn, thật đáng gửi kiếp này.
Hắn cảm nhận được sự dũng mãnh và dũng khí của ngựa ô nhã, ước tính bước chân và thói quen chạy của nó, trong lòng không khỏi kinh ngạc vô cùng. Lai lịch của con ngựa ô nhã này không hề tầm thường, nếu như đoán không nhầm, thật sự là một con ngựa trong quân đội, tuyệt đối không phải lái buôn thông thường có thể có được, nhưng không biết Nhị tiểu thư có được nó từ đâu?
Nhị tiểu thư tựa người vào ghế, nhìn tư thế hiên ngang oai hùng của một người một ngựa, môi lẩm bẩm điều gì đó, không biết là bi hay là hỉ. Ánh mắt mê ly, trong lúc nhất thời không khỏi ngây người ra.