Trần Tiểu Cửu không ngờ Tuệ Nương đùng đùng nổi giận, muốn tránh cũng không kịp nữa, hắn bị Tuệ Nương véo tai, đau đớn không chịu được, nghiêng đầu theo hướng Tuệ Nương kéo cầu xin:
- Tuệ Nương, nàng nhẹ tay một chút, nàng định mưu sát tướng công à? Ta đau không chịu nổi rồi.
- Chàng còn biết đau à? Ta vừa nhìn thấy chàng tình tứ với Chu Mỵ Nhi, cười cười nói nói, vui vẻ quá mà!
Tuệ Nương nổi cơn ghen, hung hăng tóm lấy một bên tai hắn:
- Chàng cũng thật là, đã ăn trong bát còn nhòm trong mâm, có phải chàng có tình ý gì với Chu Mỵ Nhi không?
- Tuệ Nương, nàng hiểu lầm rồi, cứ buông ta ra đã, chỉ có mình nàng ta còn không phục vụ nổi, tâm trí đâu mà đi trêu hoa ghẹo nguyệt.
Trần Tiểu Cửu thảm thương cười hề hề nói:
- Hơn nữa vừa ta rồi bị thương, khóe miệng rất đau, nương tử, nàng chẳng quan tâm một chút gì đến phu quân của mình.
Tuệ nương vốn vừa đi đưa quần áo cho khách hàng, ngang qua đây, đúng lúc nhìn thấy Trần Tiểu Cửu bị bọn cặn bã đánh cho một trận, rất đau lòng, sau đó thấy Anh Mộc kịp thời đến xoay chuyển tình thế, nàng mới an tâm.
Cho đến khi nhìn thấy Trần Tiểu Cửu tỏ vẻ săn đón Chu Mỵ Nhi nàng không kìm nổi, mới bước ra bắt chuyện cùng Nhị tiểu thư, ngăn trở hai người vui vẻ.
Nàng đang nổi cơn thịnh nộ, muốn dạy cho Trần Tiểu Cửu một bài học, nhưng lại nhìn thấy khóe miệng của hắn chảy máu, nghĩ đến lúc bị thương do lúc đánh nhau, nên mềm lòng, liền buôn hắn ra, mắt nhìn chằm chằm vào vết thương của hắn giận dữ nói:
- Chàng còn biết thiếp là nương tử à, qua vài này nữa thiếp đã trở thành con dâu của Thôi gia rồi, cái sừng mà chàng cắm cho ta chỉ sợ không lấy xuống nổi.
Trần Tiểu Cửu vừa nghe đã hoảng hốt, nắm lấy tay Tuệ Nương hỏi nhỏ:
- Tuệ Nương, nàng đừng dọa ta, ta sinh thời nhát như thỏ đế, nàng dọa ta sợ phát khiếp, nàng đành phải làm tiểu quả phụ phòng không gối chiếc.
- Nói năng khốn khiếp!
Tuệ Nương trong lòng vừa tức vừa buồn cười, khinh thường nói nhỏ: Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Nếu chàng nhát gan, thì trên đời này chẳng có ai to gan, khi cha ta ở nhà, chàng còn dám động tay động chân với ta, hừ… nói chàng háo sắc làm liều, không có gì là quá đáng cả.
- Mạng sống là đáng quý, tình yêu là cao cả, khi tình yêu nảy nở, thì không thể quản được.
Trần Tiểu Cửu dịu dàng nắm lấy eo nàng nói nhỏ:
- Nàng vừa rồi dọa ta làm gì, nhanh nói với ta rốt cuộc có chuyện gì.
- Háo sắc!
Tuệ nương đánh vào tay hắn một cái, nghiêm giọng nói:
- Hôm trước Thôi gia đã đưa sính lễ tới, ta và cha sống chết cũng không nhận, nhưng Thôi gia làm khó, nói dám hối hôn sẽ báo quan, cho nhà ta vào tù.
- Gã dám?
Trần Tiểu Cửu trợn mắt nói, Chuyện này và lời Anh Mộc nói là giống nhau, hắn yên tâm hơn một chút.
- Ta sắp làm vợ người ta, hoang mang lo sợ, chờ chàng đến nghĩ cách.
Tuệ Nương nói tới đây, bấu chặt lấy cánh tay hắn, ánh mắt đầy u oán nói:
- Nhưng chàng là người không có lương tâm, lòng ta như lửa đốt, đợi chàng mấy ngày, cũng không thấy mặt mũi chàng đâu, không ngờ hôm nay nhìn thấy chàng, chàng còn liếc mắt đưa tình với Chu Mỵ Nhi , chàng khiến ta… Khiến ta không chịu nổi!
Trần Tiểu Cửu thấy khuôn mặt Tuệ Nương đầy vẻ u sầu, hai tay che khuôn mặt xinh đẹp, khóc thút thít. Hắn có chút đau lòng, vỗ nhẹ vào má nàng nói:
- Tuệ Nương, nàng đừng khóc, nàng mà khóc thì ta cách gì cũng không có được.
- Ta khóc cái đầu chàng, đồ quỷ làm sét đánh mà trời không mưa. Chàng làm thiếp không có tương lai gì sao?
Tuệ Nương buông ngón tay trắng như ngó sen, nhẹ nhàng vuốn ngực hắn, giọng đầy uy hiếp:
- Tiểu Cửu, thiếp sống là người của chàng, chết là ma của chàng, nếu chàng không nghĩ ra cách, ta trước sẽ giết chàng, rồi sẽ tự sát. Chúng ta xuống hoàng tuyền làm một đôi tình nhân quyến luyến, nhờ Diêm vương chủ trì hôn lễ, cũng không tồi.
Trần Tiểu Cửu thấy trên mặt Tuệ Nương không có giọt nước mắt, lòng an tâm một chút, nghe Tuệ Nương nói có chút thú vị, khôi hài lại mang theo tình yêu trung trinh quyết tuyệt, cảm thấy lòng cảm động, không để ý Tuệ Nương đẩy nàng lên ôm lấy vòng eo thon nhỏ của nàng nói:
- Tuệ Nương, nàng thật là nương tử tốt của ta, nàng yên tâm đi, ta đã có tính toán. Hừ …. Cái thằng ranh Thôi Châu Bình, không biêt trời cao đất dày, dám cướp vợ của ta, ta trong vòng ba ngày, sẽ cho hắn nếm thử sự lợi hại của Tiểu Cửu ta.
Nghe Trần Tiểu Cửu thề non hẹn biển, nàng mạnh mẽ yên tâm hơn, nhẹ nhàng ngước lên nhìn hắn, đôi mắt long lanh ngân ngấn nước, hơi có chút ai oán nói:
- Tiểu Cửu, mấy ngày nay sao chàng không tới tìm thiếp? Chàng không nhớ thiếp sao?
Mẹ ơi, Tuệ Nương nàng đang quyến rũ ta sao? Trần Tiểu Cửu nghe những lời nói ngọt ngào dịu dàng của nàng, nhìn thấy khuôn mặt ngậm oán, trong lòng dâng lên một nỗi xôn xao, mê đắm nói:
- Bảo bối của ta, đến nằm mơ ta cũng nhớ nàng! Chỉ là mấy ngày này bận đánh nhau… không… bận việc trong điếm, không phân thân ra được!
Tuệ Nương nghe hắn gọi âu yếm như vậy, nhắm hờ mắt, nhẹ nhàng xoay người về phía hắn làm nũng.
- Tuệ Nương, ta hôn nàng nhé?
Trần Tiểu Cửu thấy vẻ quyến rũ của nàng, tim đập thình thịch, đôi tay không đứng yên nữa, lén lút lần lên ngực Tuệ Nương.
Tuệ Nương hất tay hắn ra, mặt thẹn thùng, đỏ như say nắng, xấu hổ nói:
- Ở đây đông người, để người khác nhìn thấy không hay, đợi về nhà…
- Tuệ Nương, kia là cái gì? Trần Tiểu Cửu chỉ tay về phía xa xa.
Tuệ Nương nghe nói, nhìn theo hướng tay Trần Tiểu Cửu, Trần Tiểu Cửu nhân cơ hội này, hôn lên đôi môi nàng, hôn say đắm, đôi môi ngọt ngào căng mọng khiến người ta không kìm được.
Tuệ Nương không thể ngờ Trần Tiểu Cửu ranh ma như vậy, tránh bên nọ bên kia, vẫn không thoát khỏi sự tấn công của hắn, bực mình cắn cho hắn một cái, Trần Tiểu Cửu kêu lên một tiếng, vội vàng buông khuôn mặt xinh đẹp của giai nhân. Môi đau đớn, trong miệng có vị mặn mặn, Trần Tiểu Cửu biết là chảy máu, liền che môi nói:
- Tuệ Nương, nàng… Nàng mưu sát chồng!
Tuệ Nương vừa tức lại vừa xấu hổ nói:
- Ai bảo chàng làm bậy, đáng đời!
Chu Mỵ Nhi đang kiểm tra tình trạng vết thương của võ phu Lưu Tứ. Lưu Tứ tuy võ công bình thường, nhưng luôn xuất hiện vào thời khắc quan trọng, giúp cho nàng những lúc khẩn cấp, làm tròn bổn phận của một hộ viện.
Tuy rằng gã chưa bị thương vào tới gân cốt, nhưng toàn thân đầy máu, tinh thần uể oải, ngồi trên mặt đất cố gắng thế nào cũng không dậy nổi. Nhị tiểu thư và Bình Nhi muốn dìu gã dậy, nhưng sức yếu liễu đào tơ không thể đỡ nổi, liếc mắt thấy Trần Tiểu Cửu và Tuệ Nương đang líu ríu tình tứ, trong lòng dâng lên một nỗi tức giận. Giữa thằng nhãi này và Tuệ Nương không trong sáng sao?
Nghĩ đến đây, nàng trút sự tức giận, mặt lạnh lùng nói:
- Trần Tiểu Cửu, ngươi còn ở đấy mà kèo nhèo làm gì? Còn không lại đây giúp ta một tay?
Trần Tiểu Cửu thấy Nhị tiểu thư tức giận, vội vàng đáp một tiếng, quay đầu bước đến.
Tuệ Nương liền ngăn hắn lại nói khẽ:
- Không ngờ, ngươi vẫn còn rất biết nghe lời Chu Mỵ Nhi .
- Hiện tại ta là phu xe của cô ấy.
Trần Tiểu cửu bĩu môi một cái nói:
- Tuệ Nương, nàng về trước đi, mấy ngày nữa ta sẽ đối phó với Thôi Châu Bình!
Tuệ Nương liếc trộm Nhị tiểu thư một cái, ghen tức nói:
- Chu Mỵ Nhi băng cơ nõn nà như ngọc, xinh đẹp như tiên, có phải chàng cũng muốn thu phục cô ta không?
- Ta nào dám?
Trần Tiểu Cửu nhăn nhó nói:
- Một lời khó nói hết, nàng ta hận ta đến thấu xương, nếu không như thế thì làm sao cắt chức tam trưởng quầy của ta để bắt ta phải làm phu xe.
- Vậy cũng không chắc, lòng đàn bà như mò kim đáy bể, ai mà đoán ra được.
Tuệ Nương cắn bên tai hắn, thì thầm một câu:
- Tóm lại chàng đưa cho ta bao thiên sắc đảm bằng không, hừ..., đừng trách ta!
Tuệ Nương dọa nạt mấy câu rồi liếc mắt về phía Nhị tiểu thư cười khẩy, rồi ngúng ngẩy đi.
Trần Tiểu Cửu không rảnh để xem Tuệ Nương làm dáng, hắn lắc đầu chạy đến bên Nhị tiểu thư.
- Ngươi quen biết với Tuệ Nương à?
Nhị tiểu thư nhíu hỏi.
Trần Tiểu Cửu chớp mắt, nhìn thấy trong mắt Nhị tiểu thư như có lửa, không biết cô ta bị làm sao, bật cười nói:
- Quen biết gì, nàng ta đã từng đến cửa hàng phía tây thành mua vải.
Nhị tiểu thư nhíu mắt nhìn hắn, nét mặt đầy vẻ nghi ngờ.
Trần Tiểu Cửu nghĩ một lát rồi lại nói:
- Ta với nàng ấy chỉ là quan hệ bạn bè bình thường!
Nhị tiểu thư nghe thấy thế, đỏ mặt, dậm chân nói:
- Ngươi và cô ta có quan hệ như thế nào, không liên can gì tới ta. Ta chỉ nhắc nhở ngươi, buôn bán là buôn bán, tình cảm là tình cảm, khi cô ta đến mua bán đừng có mà thiên vị.
Trần Tiểu Cửu xoa mũi, nhìn Nhị tiểu thư lạnh lùng nói:
- Ta hiện giờ cũng không phải là Tam trưởng quầy, chỉ là người đánh xe cho nhị tiểu thư, tiểu thư nói điều đó cũng có quan hệ gì với ta đâu.
- Ngươi…
Nhị tiểu thư nhìn Trần Tiểu Cửu sắc lạnh:
- Đừng có già mồm, mau đỡ Lưu Tứ dậy.
Trần Tiểu Cửu cười hì hì không để ý tới sự hờn dỗi của Nhị tiểu thư, chạy lại cố hết sức đỡ Lưu Tứ mình bê bết máu dậy.
Nhị tiểu thư nhìn thấy gã bị trọng thương thê thảm, nói với Bình Nhi:
- Bình Nhi, chút nữa ta với Trần Tiểu Cửu đi là được rồi, người tìm một cái xe ngựa, đưa Lưu Tứ về phủ, tìm một lang trung giỏi trị thương cho hắn.
Bình Nhi vâng lời, đỡ Lưu Tứ người đầy máu tập tễnh mà đi.