Trong tay Trần Tiểu Cửu cầm thập bát liên hoàn, đối với một cảnh tượng dở khóc dở cười không thể tưởng tượng này, hắn vốn cho rằng cho dù lão tổ tông của Thôi gia có xảo quyết tới đâu, thì cũng chỉ đưa ra được những câu văn chương lãng mạn nhất định mà thôi, không thể nào thoát khỏi được lý luận nặng nề của văn nhân cổ đại, nhưng không ngờ ý tưởng lão tổ tông của Thôi gia lại dị thường như vậy, kiến thức quả là thâm sâu, không ngờ có thể tinh thông cả thập bát liên hoàn nữa.
Đang nghĩ ngợi lung tung như vậy, bỗng nghe thấy giọng ấm áp của Thôi Viễn Sơn bên tai, hiển nhiên là dùng vật gì đó khuếch âm rồi, không thì trong hơn ngàn tài tử thế này dù giọng của lão có to đến mấy thì cũng không thể vang xa như vậy được.
Thôi Viễn Sơn thấy mọi người cầm cái đó tụ đầu ghé tai với nhau, tâm trạng bối rối. Miệng lão khẽ cười vẻ rất tự tin nói:
- Cái này gọi là thập bát liên hoàn, chính là lão tổ tông đã sáng tạo ra một kỳ vật tuyệt thế, mỗi một vòng tròn đều được nối một cái cán thẳng, sau mỗi cái cán là một vòng tròn xuyên qua, mười tám cái cán đều được những vòng đó cố định lại. Vòng tròn đó có thể tháo ra được. Các vị tài tử, chỉ cần các ngươi trong hai nén hương mà có thể tháo mười tám cái vòng này ra thì coi như qua cửa ải này, bây giờ chuẩn bị.... bắt đầu...
Những tài tử ở đây không còn chụm đầu vào nhau nữa, bên tai đều vang lên những chiếc vòng bằng sắt, đám tài tử cảm thấy rất ngạc nhiên, bọn họ không thể hiểu nổi vì sao năm nay lão tổ tông của Thôi gia không thi thối thơ phú, trái lại làm ra cái này để tạo vẻ huyền bí, không biết có ý đồ gì nữa? Có một số ít người cũng hiểu được điều gì đó rồi gật gật đầu, biểu cảm như vẻ bừng tỉnh đại ngộ vậy, nhưng cho dù là hiểu hay không hiểu, thì uy danh lão tổ tông của Thôi gia ở đây, không một ai dám lớn tiếng ồn ào, sợ phá hỏng bầu không khí hài hòa này.
Tay Trần Tiểu Cửu cầm vòng tròn, không động đậy gì, ánh mắt ngây ngô, hồi tưởng lại một chuyện chua xót ở kiếp trước.
Hắn nhớ rất rõ ràng, lúc đầu chẳng hiểu sao hắn được phân công vào làm ở phòng mật mã của Cục an ninh quốc gia, cửa ải đầu tiên hắn phải vượt qua chính là thập bát liên hoàn này, giám khảo rõ ràng nói với hắn, chỉ cần trong vòng một giờ mà tháo được thập bát liên hoàn này, thì coi như qua cửa ải đầu tiên, mà trong lần đó chỉ có duy nhất mình hắn có thể qua được cửa ải này.
Mà hiện tại, những việc cũ lại tái hiện lại trước mắt hắn, hiện tại hắn cảm thấy rất hứng thú với lão tổ tông của Thôi gia này, không biết lão tổ tông này là một đại nhân vật nào nữa, không ngờ có thể nghĩ ra được cách này để thử tài mọi người.
Thập bát liên hoàn, mỗi mội chiếc vòng đều nối liền với nhau, một loại câu đố hóc búa cổ điển, nếu có thể nghiên cứu rõ được nó, thì trí tuệ và khả năng ứng biến của người đó vô cùng tinh thông, sau nữa là có thể diễn giải ra ba mươi sáu liên hoàn, bảy mươi hai liên hoàn vân vân. Những lúc an nhàn ở cục an ninh quốc gia hắn đều lấy những trò này ra để giải khuây và cũng là cách để thư thái tâm trạng.
Trần Tiểu Cửu quay đầu thì nhìn thấy một gương mặt đang trầm tư bộ dạng giống như một tiểu thư đồng, phát hiện khuôn mặt nàng rất xinh đẹp, đôi mắt mụ mị đang suy nghĩ, dường như trong lúc này nàng và thập bát liên hoàn như đã hòa quện vào nhau vậy, không thể nào tách rời ra được.
- Phải làm thế nào đây? Căn bản chưa nhìn thấy cái nào như cái này cả.
- Không thi thơ phú lại thi cái vớ vẩn này, không biết có dụng ý gì đây?
- Vật này kỹ thuật gia công rất tuyệt vời, phải làm sao giải được đây?
- Lão tổ tông của Thôi gia đang đùa giỡn chúng ta sao?
Một nén hương cũng đã hết, nhưng tuyệt đại đa số những học tử đều tỏ vẻ rất tâm trạng, dần dần lộ ra vẻ nôn nóng, oán trách, tức giận, cô đơn, tất cả những tâm trạng này cứ hỗn loạn hòa lẫn với nhau.
Mà tiểu thư đồng kia bộ dạng vẫn rất chăm chú, bàn tay nhỏ bé cứ nhẹ nhàng lắc lắc vòng tròn, thấy những đám tài tử kia đang oán giận, nàng coi như làm ngơ, một mình đắm chìm trong một thế giới riêng của nàng, nhìn vẻ mặt rất đáng yêu.
- Cái thằng nhãi này, ngươi nhìn trộm cái gì chứ?
Một giọng nói vẻ nghiêm khắc nhưng lại nhe răng cười văng vẳng bên tai hắn.
Trần Tiểu Cửu đang trong tâm trạng suy nghĩ vẩn vơ cũng đã kịp định thần lại, liền thấy thằng nhãi Thôi Châu Bình không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt hắn, trong ánh mắt đầy lửa đốt, khuôn mặt đỏ bừng, đầy tức giận.
- Cái thằng chó má nhà ngươi, không ngờ cũng dám đến đây để múa rìu qua mắt thợ sao, còn giả mạo tài tử nữa chứ. Ngươi có biết đây là nơi nào không hả?
Thôi Châu Bình vẻ khinh thường nói.
- À, thối quá thối quá, ta cứ thấy tự dưng có một mùi hôi thối đâu đâu bốc ra, hóa ra là Thôi công tử tới.
Trần Tiểu Cửu đá đểu lại.
- Ngươi dám chửi ta sao?
Thôi Châu Bình giận dữ nói.
- Từ biệt từ hôm đó, vô cùng thấy nhớ nhung, hôm nay gặp lại, chậc chậc... dường như Thôi công tử đã gày đi nhiều rồi, lẽ nào công tử ăn nhầm phải cái gì mà bị ỉa chảy sao? Thảo nào mồm nói ra câu nào là thối câu đó, thối không thể ngửi được.
Tay Trần Tiểu Cửu cầm liên hoàn, nhàn nhã vô sự, miệng nói ra những câu chế ngạo.
Tất nhiêu tài tử không thể nào phá giải được, suy nghĩ khắc khổ cũng không có hiệu quả, cũng đã không còn hy vọng gì nữa rồi, nghe thấy bên kia có những tiếng cãi cọ ầm ĩ, đều tụ lại quanh hai người để xem.
- Tên tiểu tử này chẳng phải là phu ngựa của Chu gia đó sao?
- Không phải, là tam chưởng quầy của Chu gia đó!
- Là tên đã chơi Thôi công tử một vố đau đó.
- Đúng là hắn rồi, Thôi Châu Bình đứng trước mặt hắn thì cũng chỉ là cặn...
Nghe mọi người chế nhạo, vẻ mặt Thôi Châu Bình càng khó coi hơn, nhìn vào liên hoàn trên tay Trần Tiểu Cửu không có chút thay đổi gì, lấy quạt vỗ mạnh vào tay kia rồi khinh miệt nói:
- Ngươi đừng có hoa ngôn xảo ngữ nữa, hừ... nếu người cho rằng tài trí của ngươi hơn người, thập bát liên hoàn trước mắt kia ngươi có thể phá giải được không đây?
- Phá giải được thì sao nào? mà không giải được thì cũng làm sao nào?
Trần Tiểu Cửu híp mắt lại nhìn thẳng Thôi Châu Bình vẻ khiêu khích nói.
- Thập bát liên hoàn này là do lão tổ tông ta sáng chế ra, một thằng phu ngựa như ngươi mà còn dám khoa môi múa mép ở đây sao?
Thôi Châu Bình giận dữ hét
Trần Tiểu Cửu tiến lên một bước, tay vung lên cười lạnh lùng nói:
- Thôi công tử, ta chỉ hỏi ngươi, nếu ta giải được thì sao mà không giải được thì sao? Ngươi có thể trả lời giúp ta được không?
Những đám tài tử không còn tâm trạng thi thố gì nữa vây quanh, thấy một tên phu ngựa mà dám châm biếm chưởng môn nhân đời thứ ba của Thôi gia này, đều cảm thấy hứng thú, vây kín lại.
Thôi Châu Bình thấy bộ dạng chế ngạo của Trần Tiểu Cửu, toàn thân không khỏi run rẩy lên, có một cảm giác sợ hãi không thể diễn tả nổi, nhưng tên đã gắn vào cung rồi, không thể không bắn được, nếu không sẽ bị mọi người cười chê, lúc đó còn mặt mũi nào của một chưởng môn nhân đời thứ ba chứ?
Hắn tỏ ra bộ dạng không chút sợ hãi gì, cười lạnh lùng và mang chút âm độc nói:
- Nếu ngươi có thể giải được thập bát liên hoàn này, thì Thôi Châu Bình ta sẽ bái ngươi là thầy! Nếu ngươi không giải được, hừ..., thì ngươi ngoan ngoãn rập đầu với ta ba cái, sau đó cút khỏi Trích Tinh Lâu ngay.
Tên tiểu tử này cũng độc ác quá nhỉ, nhưng Trần Tiểu Cửu không có chút sợ hãi gì, nhìn tứ phía mỉm cười nói:
- Chư vị tài tử, mọi người làm chứng cho ta nhé?
Đám tài tử đều vung tay hoan hô, đồng ý làm chứng cho Trần Tiểu Cửu.
Tay Trần Tiểu Cửu cầm liên hoàn, ưỡn ngực ra, vẻ rất tự tin, thản nhiên nói:
- Thập bát liên hoàn, mỗi vòng đều nối liền với nhau, độ khó rất lớn, đã có tiếng từ xưa tới nay, nhưng nếu ta phá giải được thì chỉ như trở bàn tay mà thôi.
Đám người nghe tới đây, đều cảm thấy lạnh người, thầm nghĩ tên phu ngựa này đúng là tự cao tự đại. Từng đôi mắt sáng quắc nhìn vào những liên hoàn trên tay Trần Tiểu Cửu.
- Chiếc vòng này đầu tiên xuất hiện tam liên hoàn, giải được đòi hỏi có năm bước, cửu liên hoàn thì độ khó hơn cao chút, phá giải đòi hỏi ba trăm bốn mươi mốt bước, còn thập bát liên hoàn, nếu muốn phá giải thì đòi hỏi sáu trăm hai mươi bước...
Hắn từ từ giải thích, trên tay cũng không ngừng phá giải, rồi thấy những chiếc vòng trên thập bát liên hoàn kia với bàn tay thần kỳ của Trần Tiểu Cửu rơi dần xuống đất.
Những tiếng hoàn rơi xuống âm thành rất trong trẻo, văng vẳng bên tai đám tài tử, vừa thấy dễ nghe vừa thấy ngạc nhiên, nhưng vang bên tai Thôi Châu Bình thì như thêm mắm dặm muối vậy, giống như những tiếng la hét ở địa ngục cô hồn vậy, từng tý từng tý một thu nạp hồn phách của hắn. Hắn nhìn chằm chằm vào những chiếc hoàn rơi dưới đất, đôi mắt như thất thần toàn thân run bật lên, từng giọt mồ hôi lạnh toát ra, tim đau như bị kim châm vậy.
Chỉ trong chốc lát, với thập bát liên hoàn được nối liền với nhau đã được bàn tay thần kỳ của Trần Tiểu Cửu phá giải, từng chiếc rơi xuống đất, cuối cùng biến thành mười tám chiếc hoàn đơn lẻ.
Đám tài tử vây quanh đều lặng ngắt như tờ, không nói nên lời, một đôi mắt lướt qua Trần Tiểu Cửu và Thôi Châu Bình, rất lâu sau rồi vang lên những tiếng hoan hô và đồng loạt kêu lên:
- Bái sư, bái sư, bái sư...
Với sự điên cuồng của đám tài tử này, đúng là không tưởng.