Trần Tiểu Cửu liếc mắt thì thấy Hồng Hạnh vẫn còn hôn mê, thở dài một tiếng, cố chịu đau đớn đi tới bên cạnh nàng.
Bốn người bọn Xuân Vũ đều đang vây quanh Hồng Hạnh than thở, bọn họ vô cùng kinh ngạc khi thấy hai tuyệt thế cao thủ bay từ chân núi lên, trong mắt lóe lên vẻ mê man.
- Tiểu Cửu...
Trong mắt Xuân Vũ lóe lên một tia buồn bã, Trần Tiểu Cửu tiến tới an ủi nàng một chút rồi lại cúi người xuống, ôm chặt thân hình Hồng Hạnh, nhẹ nhàng gọi nàng tỉnh dậy.
Hồng Hạnh cũng dần dần tỉnh lại, mắt vừa mở ra, ngập vào mắt nàng không ngờ lại là bóng dáng tình lang, trong lòng cảm thấy cũng an lòng rồi, thân mình vẫn nằm gọn trong vòng tay của hắn, dịu dàng nói:
- Tiểu Cửu, ông trời đối đãi với chúng ta cũng không tệ, tuy rằng không được sống cùng nhau hết quãng đời, nhưng khi chết lại được ở cùng nhau thế này, ta... ta rất hạnh phúc... nhưng... nhưng ta rất nhớ mẫu thân của ta...
Cánh mũi của Trần Tiểu Cửu hơi cay cay, rồi ôm chặt nàng hơn, rồi nói:
- Hạnh Nhi, ta chưa chết, nàng cũng chưa chết, chúng ta vẫn còn sống tốt mà, có đạo huynh ở đây, thì sư phụ nàng không giết chết được ta đâu!
Ánh mắt Hồng Hạnh sáng bừng lên, nhìn vào mặt hắn một hồi lâu, cảm nhận được sự ấm áp trong lòng hắn, lúc sau mới biết được Trần Tiểu Cửu không phải đang nói dối, bọn họ vẫn còn sống trên cõi đời này, nàng vừa mừng vừa sợ, vội vàng hỏi:
- Tiểu đạo đồng đâu rồi? Tên tiểu đạo đồng đó chẳng phải bị sư phụ ta đánh chết rồi sao? Sao mà vẫn sống được chứ?
- Hắn giả vờ chết đó!
Trần Tiểu Cửu chỉ tay về phái Nguyệt Thần và Tiểu đạo đồng đang đuổi nhau dưới ánh trăng, cười hi hi nói:
- Võ công của đạo huynh rất lợi hại, nàng xem kìa, sư phụ nàng kiêu ngạo ngông cuồng như vậy mà cũng bị đạo huynh truy sát giống như một con chó nhà kìa, chậc chậc... Nguyệt Thần đúng là quá lợi hại, thủ đoạn giết người thì không ai bằng, ngay cả chạy trốn kia cũng vô địch luôn...
Trần Tiểu Cửu nói kháy, trong mắt hiện vẻ khinh miệt châm biếm.
- Không cho phép chàng nói những câu đó với sư phụ ta!
Hồng Hạnh véo mạnh một cái vào người Trần Tiểu Cửu, rồi đưa ánh mắt dõi theo bóng dáng dần tan biết của Nguyệt Thần chạy trốn, vẻ mặt lo âu nói:
- Tiểu Cửu, chàng mau ngăn tên tiểu đạo đồng kia dừng tay đi, nếu cứ truy sát như vậy thì sớm muộn gì sư phụ ta cũng mất mạng thôi!
Trần Tiểu Cửu hừ một cái lạnh lùng nói:
- Nguyệt Thần hạ quyết tâm phải băm thây ta ra trăm đoạn, nếu nàng ta ấy không chết, thì ta sẽ chết, đây là một kết cục khó mà toàn vẹn đôi bên được, Hạnh Nhi, tuy nàng rất đau lòng, nhưng nàng vẫn phải đưa ra sự lựa chọn.
Hồng Hạnh đẩy Trần Tiểu Cửu sang một bên, khóc nói:
- Tiểu Cửu, Giáo chủ vừa là sư phụ của ta, lại giống như một người tỉ tỉ của ta vậy, lúc nào cũng che chở và bảo vệ ta, hôm nay nếu ngươi không vạch trần vụ xấu xa này, thì làm sao xảy ra nhiều phiền toái này chứ?
- Cái này đâu phải vụ việc xấu xa chứ? Nam nữ hoan ái, rõ ràng là việc đẹp nhất trên thế giới này rồi!
Trần Tiểu Cửu dõng dạc nói.
- Hừ...!
Năm người phụ nữ ở đây đều hừ lên một tiếng, mặt mày đỏ ửng lên.
Trần Tiểu Cửu vuốt vuốt mũi, có chút phiền muộn thở dài nói:
- Hạnh Nhi, Nguyệt Thần đối xử tốt với nàng tốt, hay là ta đối xử với nàng tốt hơn? Bạn đang đọc truyện được copy tại
Hồng Hạnh đang định trả lời, rồi bỗng nhiên vẻ thất sắc kêu lên một tiếng kinh hãi, nàng ngẩn người nhìn về phía trước, vẻ mặt đầy kinh hãi và thất thần.
Trần Tiểu Cửu quay đầu nhìn, thì thấy Nguyệt Thần đã bị tiểu đạo đồng mặt lạnh như tiền này vây quanh một khối đá, Nguyệt Thần nhìn trước nhìn sau, thấy đã không còn cơ hội chạy trốn nữa rồi, trong mắt nàng ta lộ vẻ tuyệt vọng, vung kiếm lên, vô cùng tàn nhẫn hung bạo lao về phái tiểu đạo đồng.
Chân khí tiểu đạo đồng mãnh liệt, tập trung mọi kình lực chảy về phía Chiêu hồn phiên, lại một lần nữa hai thanh đao dài lần thứ hai chạm vào nhau, trong nháy mắt phóng về bốn phía, lại nghe thấy một tiếng kêu giòn vang, thanh kiếm của Nguyệt Thần bị Chiêu hồn phiên đánh gãy, Nguyệt Thần gặp nguy nhưng không hỗn loạn, vội vàng nghiêng người sang một bên để né uy thế củ Chiêu hồn phiên.
Tiểu đạo đồng hừ lạnh một tiếng, giơ tay trái ra vỗ vào ngực Nguyệt Thần, Nguyệt Thần đang trên khung trung không kịp né tránh, cũng chỉ cố gắng xoay người một chút. Chỉ nghe một tiếng " bụp" cùng với tiếng kêu lạnh lùng của Nguyệt Thần, nàng đã bị đánh lắn xuống đất.
Tiểu đạo đồng cũng không nương tay, đôi mắt kim hoàng sắc đầy vẻ sung mãn sát khí, hắn trên không trung, tung Chiêu hồn phiên lên, rồi vận lửa rồi lao về phía Nguyệt Thần.
Tuy Nguyệt Thần bị trọng thương, trong hoàng cảnh nguy hiểm, càng thêm cảnh giác hơn. Trong lòng thấy không ổn, rồi bay xa hơn mười bước, rồi quay đầu nhìn lại thì thấy hòn đó vừa nãy đã bị Chiêu hồn phiên của tiểu đạo đồng biến thành một hố sâu rồi.
Hồng Hạnh thấy Nguyệt Thần thoát khỏi chỗ nguy hiểm, vỗ nhẹ vào ngực, thầm kêu lên một tiếng " nguy hiểm quá", còn Trần Tiểu Cửu thì cứ đạp mạnh chân xuống đất, vẻ rất nuối tiếc.
Vai của Nguyệt Thần trúng một chưởng của Tiểu đạo đồng, vô cùng đau đớn, nhưng nàng ta là một Nguyệt Thần cao ngạo, cho dù thắng hay bại, đều cố tỏ vẻ không chút kinh hãi gì. Nàng ta khẽ lấy lưỡi liếm chút máu bên khóe miệng, tỏ vẻ không hề sợ hãi gì, cười nói:
- Chiêu hồn phiên quả thật lợi hại quá!
Tiểu đạo đồng không nói gì, đôi mắt vàng óng lóe lên một tia sáng lạnh lùng, đối diện với báu vật như Nguyệt Thần, hắn không hề tỏ chút thương hoa tiếc ngọc gì, lại tiếp tục tung Chiêu hồn phiên rồi lại lao tới Nguyệt Thần mà giết, dường như muốn ả tan tành xác pháo vậy.
Hồng Hạnh vội vàng lao lên, nước mặt nhạt nhòa, lớn tiếng nói:
- Đừng đánh nữa... đừng đánh nữa, trả lại sư phụ cho ta, đừng đánh nữa...
Nhưng công phu của nàng làm sao đuổi kịp được hai người họ chứ.
Trần Tiểu Cửu lao tới ôm chầm lấy nàng, an ủi nói:
- Hạnh Nhi, rốt cuộc nàng muốn sư phụ nàng hay là muốn có ta?
Hồng Hạnh quay người lại, đấm mạnh vào ngực hắn, vẻ đáng thương nói:
- Tiểu Cửu, chàng không có chút thương ta gì cả, ta hận chàng...!
- Ta yêu thương nàng nhất mà, làm sao không thương nàng được chứ?
- Nếu chàng thương ta, thì nên buông tha cho sư phụ ta, không nên ép sư phụ ta tới bước đường cùng chứ.
- Nhưng... sư phụ nàng muốn mang nàng đi! lại còn muốn giết ta nữa...
Hồng Hạnh ngồi xổm xuống ôm lấy đùi Trần Tiểu Cửu, mắt đẫm lệ nói:
- Chàng là người ta yêu nhất, là tình lang của ta, còn sư phụ là người chăm lo dạy dỗ ta từ nhỏ, lại còn truyền võ công cho ta, cái ân tình này, cả đời này ta cũng không báo đáp hết được. Ta hi vọng hai người sẽ hóa giải được hận thù mà trở thành bằng hữu, nếu có một người chết thì ta sẽ không sống được trên cõi đời này đâu...
- Hồng Hạnh...
Trần Tiểu Cửu lạnh lùng nói:
- Nhưng sư phụ nàng muốn chia rẽ hai chúng ta.
- Chuyện này phải từ từ rồi thuyết phục... chàng là một người thông minh tuyệt đỉnh, nếu không thì ta cũng không yêu chàng đâu, chàng dùng những thủ đoạn " bỉ ôi" làm sao để sư phụ ta tán thành là được, lẽ nào... lẽ nào cứ muốn sư phụ ta phải vào đường chết sao?
Đúng rồi, Hồng Hạnh nói không sai chút nào, từ trước tới giờ ta là một người chuyên dùng trí để thắng kẻ khác, sao hôm nay lại dùng cách này để đánh bại người khác nhỉ? Sao có thể dùng thiên đao vạn kiếm để giết một đại mỹ nhân thiên kiều bách mị này chứ? Mẹ kiếp, gã đàn ông nào cứ ngập vào yêu đương là đầu óc cứ mụ mị hết cả.
Hắn nghĩ tới đây, vô cùng vui mừng, tiến lên nói với Hồng Hạnh:
- Hạnh Nhi, vẫn là nàng lợi hại nhất, những lời vừa rồi đã làm ta tỉnh giấc mộng, ta lập tức sẽ đi cứu sư phụ nàng!