Trần Tiểu Cửu tự nhiên quay đầu, thấy Nguyệt Thần nhìn hắn như hổ rình mồi, hắn phong khinh vân đạm, cao giọng cười nói:
- Chẳng lẽ Nguyệt Thần tỷ tỷ cũng muốn ta chải đầu cho tỷ sao?
Khóe miệng Nguyệt Thần nhất thời cong lên, thở phì phì xoay người sang chỗ khác. Trong mắt bốn tỷ muội Xuân Hạ Thu Đông cũng toát ra thần sắc ghen tỵ.
Trần Tiểu Cửu tay cầm lược ngà, cẩn thận chải nhẹ mái tóc dài của Hồng Hạnh, hắn nhẹ nhàng chải từ trên xuống, lặng lẽ thưởng thức mùi hương trên tóc nàng.
Hồng Hạnh nhẹ giọng nức nở nói:
- Không biết khi nào thì chàng mới có thể lại chải tóc cho ta.
- Ta chải tóc không đẹp
Trần Tiểu Cửu thở dài.
Ta thích! Ta muốn chàng chải tóc cho ta cả đời!
Hồng Hạnh quật cường nói.
Trần Tiểu Cửu ở phía sau ôm lấy thân thể mềm mại của nàng nói:
Hạnh nhi ngoan, ta đáp ứng nàng!
Hắn cắn chặt hàm răng, nước mắt theo khóe mắt chậm rãi chảy ra.
Nguyệt Thần đã sớm chịu đủ nhu tình mật ý mà Trần Tiểu Cửu bày ra rồi, gấp giọng nói:
- Hạnh nhi, chúng ta cần phải đi…
Thân hình Hồng Hạnh chấn động, chậm rãi đứng lên, từ từ đi đến bên người Nguyệt Thần.
Trần Tiểu Cửu cũng tiến lại, cười hì hì nhìn Nguyệt Thần nói:
- Nguyệt Thần tỷ tỷ, lão bà đáng yêu của ta liền kính nhờ tỷ chăm sóc. Nếu bị đen gầy hay oan ức, ta nhất định đem người lên núi bắt tỷ hỏi tội!
Nguyệt Thần quyến rũ cười, không cam lòng yếu thế nói:
- Nếu ngươi dám lên núi, ta nhất định sẽ chuẩn bị đồ ăn thật tốt để chiêu đãi ngươi!
Trần Tiểu Cửu khinh thường nói:
- Tốt, ta chỉ thích lạp sườn cùng gà nướng, đến lúc đó tỷ cùng ăn với ta nha!
Hắn lại hướng vẻ mặt uể oải đến bốn vị mỹ nhân nói:
- Bốn vị tiểu muội, ta sẽ nhớ các nàng lắm, nếu ta lên núi, nhất định sẽ đem đồ chơi tốt hơn cho các nàng.
Bốn đại mỹ nhân không dám bày tỏ thái độ của mình, chỉ mỉm cười gật đầu. Chỉ có Xuân Vũ hai tay buông xuống, nhỏ giọng than thở:
- Tên lừa đảo…
Đám người Hồng Hạnh dìu Nguyệt Thần chầm chậm đi xuống chân núi, lúc sắp rời đi, Hồng Hạnh ngoái đầu nhìn lại Trần Tiểu Cửu một cái, trong mắt ánh lên vẻ lưu luyến không rời, chỉ thấy Trần Tiểu Cửu ngửa đầu nhìn ánh trăng sáng, đúng là không có để ý đến nàng.
- Các tỷ muội, chúng ta đi!
Nàng hạ quyết tâm, dìu Nguyệt Thần tập tễnh đi xa.
Trần Tiểu Cửu kinh ngạc nhìn vầng trăng sáng, trong mắt mông lung tràn đầy nước mắt, nghẹn ngào ngâm:
- Trời cao, ta muốn cùng nàng bên nhau, cuộc sống dài lâu không tan vỡ…
Hắn nhìn thân ảnh dịu dàng của Hồng Hạnh, đến khi hình ảnh của nàng trong đôi mắt chứa đầy lệ quang của hắn biến mất mới thôi.
Hắn không lo lắng bọn họ không qua được Khốn Long đầm , Hồng Hạnh khinh công siêu tuyệt, muốn qua Khốn Long đầm thật sự rất dễ dàng. Mà hắn lại không có võ công như vậy, chỉ có thể than thở đến bên tiểu đạo đồng, chờ gã khôi phục nguyên khí, mang theo mình đi ra ngoài.
Tiểu đạo đồng nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt, ngồi xuống vận nội công, trên mũi còn vương vài giọt mồ hôi, trên đỉnh đầu toát ra từng trận khói trắng. Sau nửa canh giờ, tiểu đạo đồng phun ra một ngum máu bầm, mở to mắt, thấy Trần Tiểu Cửu ngồi xổm trước mặt, nháy nháy con mắt, vẻ mặt tò mò nhìn chằm chằm khuôn mặt của gã. Gã nhẹ nhàng cười nói:
- Trần huynh trí tuệ phi phàm, chẳng lẽ huynh đã xử lý tốt chuyện của mình?
- Bọn họ đã đi rồi!
Trần Tiểu Cửu đỏ mặt lên, cười nói:
- Tuy nhiên nếu không có đạo huynh trợ giúp, ta cũng không ra được Khốn Long đầm này.
Tiểu đạo đồng dồn khí đan điền, chậm rãi thu công, khẽ mỉm cười nói:
- Trước khi đem huynh đi ra ngoài, ta phải tìm một bộ quần áo mặc vào đã, ăn mặc như thế này thì còn thể thống gì nữa!
- Đạo huynh hiện tại có khỏe không?
Trần Tiểu Cửu chân thành nói:
- Hôm nay nếu không phải đạo huynh xả thân cứu giúp, mạng nhỏ của ta chắc sẽ ném ở trong này!
Tiểu đạo đồng vội vàng xua tay nói:
- Trần huynh không cần như thế, ngươi đem tử thư đưa cho ta, đó là một thiên đại ân tình, ta cho dù lên núi đao, xuống biển lửa, cũng cam tâm tình nguyện, tuyệt không nửa lời từ chối!
- Còn nữa, nếu hôm nay không phải ta không muốn giết người, đối với Nguyệt Thần còn niệm tình, thì cũng không gặp phải đại họa này. Nói cho cùng thì vẫn là ta sai!
Trần Tiểu Cửu giảo hoạt cười, tán thưởng nói:
- Đạo huynh trách trời thương dân, tâm có thiện niệm, ngày sau tất thành tiên đắc đạo!
- Huynh không cần giễu cợt ta, ta tuy biết rằng làm như thế là có chút cổ hủ, nhưng ta cũng không hối hận!
Tiểu đạo đồng lấy một bộ quần áo từ trên thi thể mặc vào người, mắt nhìn thi thể đầy đất, bất đắc dĩ cười nói:
- Trần huynh, ngươi có biết vì sao ta không muốn sát sinh không?
- Nguyện nghe huynh nói!
Trần Tiểu Cửu chắp tay nói.
Tiểu đạo đồng nhìn lên trời cao, nhớ lại quá khứ nói:
- Khi ta sáu tuổi, có một đội nhân mã, chừng hai nghìn người, thân mặc chiến giáp, tay cầm đại đao, hung thần ác sát đuổi giết ta, lúc ấy ta còn nhỏ tuổi, trong lòng cực kỳ sợ hãi.
- Mà lúc ta sắp bị giết, đột nhiên xuất hiện một trăm tử sĩ thần bí, đem ta bảo vệ chặt chẽ ở trong, hai ngàn người ngựa kia lại đem thần bí tử sĩ vây lại, hai bên bắt đầu chém giết lẫn nhau, giết đến người ngã ngựa đổ, máu thịt bay tứ tung, những tính cách thiện lương hay điềm đạm của mỗi người đều không còn, trong mắt chỉ có giết chóc và thù hận!
- Sau đó thì như thế nào?
Trần Tiểu Cửu thở phào một cái, thắc mắc nói.
Tiểu đạo đồng buồn bã nói:
- Trải qua ba canh giờ chém giết, hơn hai nghìn người kia bị chết sạch, mà những người thần bí kia cũng chỉ còn lại một người, sau này là sư phụ của ta! Tuy nhiên trong trận chiến đấu kia, một tay ông ấy cũng bị chặt đứt!
- Đạo huynh đại nạn không chết, tất có hậu phúc!
Trần Tiểu Cửu nói như đinh đóng cột.
- Trần huynh ngươi xem, hai trăm cái tử thi nằm ở đây, máu chảy thành sông, âm trầm khủng bố. Vậy huynh cũng biết hơn hai nghìn người ngựa chết cùng một chỗ sẽ làm cho người ta sợ hãi ra sao?
Tiểu đạo đồng rùng mình một cái, trong mắt hiện lên vẻ đau đớn, từ từ nói:
- Sau một hồi đại chiến, mọi thứ đều bị phá thành mảnh nhỏ, khắp nói đều là tay chân bị cụt, máu chảy đầm đìa, từng cái đầu tròn vo lăn lông lốc, chết không nhắm mắt, thi thể không đầu có thể xếp được thành ngọn núi nhỏ, cũng không nhận ra bộ dáng của bọn họ khi còn sống, máu tươi từ trong thi thể ồ ồ chảy ra, nhiễm đỏ cả một vùng. Trong không khí tràn ngập một cỗ mùi vị tanh hôi, ngửi thấy mà chỉ muốn nôn ra. Cho đến bây giờ, ta như cũ vẫn có thể cảm giác được mùi vị âm trầm này!
Tiểu đạo đồng nhanh chóng nhắm mắt lại, thống khổ nói:
- Cho nên, sau thảm trạng đó, ta liền thề, ta kiếp này sẽ không giết một ai, nếu không phải Nguyệt Thần muốn giết Trần huynh thì cho dù ta bị Nguyệt Thần chém thành ngàn mảnh cũng sẽ không sinh ra sát tâm với nàng ta!
- Đã làm khó đạo huynh!
Trần Tiểu Cửu an ủi nói:
- Người chết cũng đã chết rồi, còn sống thì hãy cố gắng lên, đạo huynh không cần quá mức chú ý!
Tiểu đạo đồng cười khổ một tiếng, vỗ bờ vai của hắn nói:
- Trần huynh tài cao gan lớn, tất không phải vật ở trong ao, ngày sau có thể cầm chức quan to, nhất định phải khiến cho thiên hạ thái bình, ít giết chóc hơn!
Trần Tiểu Cửu cũng vỗ bờ vai của tiểu đạo đồng, khiêm tốn nói
- Ta chỉ là một tiểu gia đinh, dáng vẻ không lợi hại như huynh nói!
Nói đến chỗ này, hắn cười thần bí nói:
Tiểu đạo đồng nghe vậy ngẩn ra, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Không, ta chỉ là một người bình thường mà thôi, một tiểu đạo đồng rất bình thường thôi!