Chu Mị Nhi bị Trần Tiểu Cửu gọi là tú bà , kêu đến tâm phiền ý loạn, nàng có chút u oán rút bàn tay nhỏ bé về, bịt kín hai cái lỗ tai, lắc lắc thân mình, gắt giọng:
- Đồ phóng đãng Đồ phóng đãng, ngươi xấu lắm, ngươi làm cách gì khác không tốt sao? Lại cứ đem ta so với cái dáng người mập mạp, vẻ mặt nịnh nọt của tú bà, ngươi có cái gì thì khẩn trương nói thẳng đi, cũng đừng lừa gạt tổn hại ta !
Trần Tiểu Cửu nghe mùi thơm của cơ thể trên người Chu Mị Nhi liền thản nhiên, khóe miệng lộ ra một nét cười xấu xa, hắn thu hồi tâm tư nói:
- Nói ngắn gọn, ta đêm nay chuẩn bị một ít lễ vật, ngày mai lúc đến Thôi gia cúng điếu Thôi lão tổ tiên, ta liền nhân cơ hội tán dóc một phen tranh thủ sự đồng cảm của bọn họ, lúc vai diễn của ta kết thúc, tú bà nàng liền phải hợp thời xuất trướng, đưa ra lễ vật phân chia cho đám người kia. Bọn tài tử giai nhân nọ tất nhiên đối với nàng sẽ cảm động đến rơi nước mắt, tranh nhau mà nịnh nọt, lúc đó nhị tiểu thư liền có thể thừa cơ hội này kết giao với chúng, bọn chúng cũng là người hữu dụng đối với Chu gia, như thế hai bút cùng vẽ, tất nhiên sẽ thu được kết quả tốt!
Chu Mị Nhi nhấp nháy mắt, trầm tư mặc tưởng nói:
- Phải chuẩn bị lễ vật gì, lụa là hay là đồ ngọc khí?
- Tục, rất tục !
Trần Tiểu Cửu bất đắc dĩ lắc lắc đầu:
- Cái bọn tài tử chó má đó hơn phân nửa đều là phú thương các nơi, đâu có thiếu các thứ tơ lụa, áo gấm hoa phục, tất sẽ không thích cái loại tục khí này!
Chu Mị Nhi hừ lạnh một tiếng:
- Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, ngươi nói thử xem, cần phải tặng lễ vật gì?
- Cái này thật không đơn giản!
Trần Tiểu Cửu tà ác cười nói:
- Sách cũ, bút hư, chiếu, cộng thêm nội khố hai mảnh của ta!
Chu Mị Nhi đang nhâm nhi hương trà, nghe thấy cách nói Trần Tiểu Cửu biến thái như thế, một miệng nước trà thẳng tắp phun tới trên mặt hắn.
- Nhị tiểu thư, ngươi như thế nào còn có ám khí vậy?
Trần Tiểu Cửu nhìn chằm chằm Chu Mị Nhi, cũng không giơ tay lau nước trà nóng bỏng trên mặt.
Chu Mị Nhi đỏ bừng cả mặt, vội vàng xua tay nói:
- Đồ ….đồ phóng đãng, ta... Ta không chú ý, ta đi tìm khăn mặt cho ngươi!
Nàng xoay người liền muốn đi tìm.
- Không cần!
Trần Tiểu Cửu cười xấu xa, bỗng nhiên tiến lên thăm dò thắt lưng.
Cùng với một tiếng kêu khẽ của Chu Mị Nhi, một khuôn mặt to lớn bỉ ổicủa hắn đã áp vào giữa ngực nàng.
- Đồ phóng đãng , ngươi muốn làm gì? Ngươi dám vô lễ ta! Ta... Ta tuyệt không cho phép ngươi...
Đối mặt với sự xâm nhập bất thình lình, Chu Mị Nhi hai má ửng đỏ, vung đôi bàn tay trắng như phấn hung hăng đánh vào bờ vai của hắn. Nàng lại không dám lớn tiếng gọi, sợ người Chu phủ trên dưới đến vây xem, đành phải vội vàng lui về phía sau, né tránh sự tiến công vô sỉ của Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu làm sao quản được nhiều như vậy, thấy thân mình nàng mềm nhẵn dần dần lui về phía sau, hắn trong lòng cười lạnh, vươn bàn tay to gắt gao ôm lấy eo thon nhỏ của nàng, một khuôn mặt to lớn bỉ ổi ở trên bầu ngực sữa mềm nhẵn đàn hồi của Chu Mị Nhi qua lại ma sát. Cảm nhận được sự kiều diễm giữa hai ngọn núi của Chu Mị Nhi, hắn thỏa mãn lộ ra một nụ cười thô tục.
- Ngươi... Ngươi buông ta ra, ta thật không ngờ, ngươi... Ngươi là người như vậy!
Chu Mị Nhi bị ôm vòng eo, lui không thể lui, tránh cũng không thể tránh, thân thể mất đi cân bằng, dần dần lùi về phía sau. Nàng hai tay càng thêm dùng sức lung tung đẩy bả vai Trần Tiểu Cửu, chỗ ngực lại bởi vì cái kẻ phóng đãng ma sát mà truyền đến từng trận sảng khoái làm người ta xấu hổ. Cái loại sảng khoái này có chút tê dại, cũng có chút nhiệt, lại mang theo cảm giác khó chịu ngứa ngáy, trong phút chốc giữa lúc đó bỗng nhiên khơi dậy sự chờ đợi và khát khao mà trước giờ nàng chưa từng có.
Nhiệt độ cơ thể của nàng bốc lên cao, khuôn mặt đỏ hồng tựa như một đóa hoa hồng nở rộ, kiều diễm ướt át.
Nàng tuy rằng thoải mái thật sự, nhưng nàng biết đây là một loại cảm giác bất chính, phải dùng hết cố gắng lớn nhất để bảo vệ sự trong sạch của chính mình, quyết không thể khiến cái tên phóng đãng này đắc thủ.
Đang lúc nàng chuẩn bị tranh đấu kịch liệt thì Trần Tiểu Cửu lại bất ngờ buông vòng eo mềm nhẵn của nàng ra.
Lần này khiến nàng không biết làm sao, đáy lòng khát khao và chờ đợi không biết phải làm sao để trấn an.
Nàng thở hổn hển, ngực bốn bề sóng dậy, đôi mắt bắn ra quang mang chiếu thẳng vào mặt Trần Tiểu Cửu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, trong lòng trào ra cảm giác mất mát khó có thể nói rõ.
Trần Tiểu Cửu tựa như kẻ vô tâm không phổi, dịu dàng sửa sang lại mái tóc Chu Mị Nhi một chút, nụ cười tươi rói như ánh mặt trời nói:
- Nhị tiểu thư, nàn hoảng cái gì? Ta nói rồi, ta đối với ngươi rất thuần khiết , ta chỉ là mượn quần áo của nàng lau nước đọng trên mặt một chút, có gì mà phải ngạc nhiên!
Chu Mị Nhi trong lòng có chút bối rối, không biết là nên dùng thái độ gì để đối phó với kẻ phóng đãng này? Là giận dữ, hay là hờn dỗi? Là kêu khóc rầm trời, hay là làm như chuyện gì cũng chưa phát sinh, nhẹ nhàng thanh thản cho vào quá khứ? Trong lòng nàng sông cuộn biển gầm, không biết quyết định như thế nào, chỉ có điều, vừa rồi cỗ hưng phấn và khát vọng khó tả kia mới là tiếng kêu gọi chân thật nhất phát ra tự đáy lòng nàng.
Nàng nhìn chằm chằm thẳng tắp vào Trần Tiểu Cửu, cắn chặt hàm răng, một lúc lâu từ trong hàm răng vang lên mấy chữ:
- Ta... hận... ngươi...
Mấy chữ này, ẩn chứa sự ai oán, lại tràn ngập hấp dẫn, làm cho người ta nghĩ không ra.
Trần Tiểu Cửu vốn tưởng rằng, chiếu theo tính tình Chu Mị Nhi, tất nhiên sẽ nổi điên giống như sẽ đối với hắn kính dâng lên một chút bá vương quyền, nhưng nay lại thấy Chu Mị Nhi ánh mắt u oán, hắn trong lòng xoay chuyển có chút kỳ quái.
Cô nàng này, như thế nào tính tình đột nhiên vòng vo? Ta khinh nhờn ngươi, ngươi không ngờ không có chút phản ứng nào, điều này có chút không phù hợp với lẽ thường.
Chu Mị Nhi suy nghĩ một lúc lâu, cau mày thấp giọng nói:
- Đồ phóng đãng , lần này ta không truy cứu , chỉ một lần này thôi... Nếu còn có lần sau, ta... Ta quyết không tha cho ngươi!
Trần Tiểu Cửu nghe được liền ngẩn người sững sờ, cái gì? Liền dễ dàng như vậy buông tha ta sao? Sự việc dị thường tất có gian trá, nghe ý của ngươi trong lời này, coi như đối với sự xâm phạm của ta, không chỉ có không phản cảm... Ngược lại còn có chút ưa thích a...
Đang nghĩ ngợi lung tung, chợt thấy Chu Mị Nhi khẽ vuốt mái tóc, nhu mì mỉm cười nói:
- Trở lại chuyện chính, ngươi vừa rồi nói đưa này sách cũ, bút hư và vân vân, không biết là keo kiệt sao? Hơn nữa còn có của ngươi... nội khố của ngươi, thật sự là rất thô tục, ta thật sự nghĩ không rõ!
Trần Tiểu Cửu quỷ dị cười nói:
- Nhị tiểu thư nàng không hiểu, bọn họ là truy tinh tộc (fan hâm mộ) điên cuồng, mong muốn nhất là được gặp chính thần tượng. Ta thân là thần tượng bọn họ, đồ dùng trong cuộc sống của ta, thậm chí hết thảy, đối với bọn họ mà nói, đều là lễ vật tốt nhất.
- Hơn nữa vật lấy ít làm quý, lễ vật tuyệt đối không thể nhiều, chỉ có số ít người chiếm được lễ vật, tài năng biểu hiện ra bọn họ cảm nhận, thỏa mãn lòng hư vinh tài trí hơn người của bọn họ.
- Hừ... Nhất là cái nộ khố, ngươi nhất định phải làm phần thưởng hạng nhất, đưa cho nàng nhất định là hữu dụng!
Chu Mị Nhi lại ngạc nhiên nói:
- Nhưng còn bọn tài tử giai nhân không được lễ vật thì phải làm sao? Bọn chúng có thể hay không như vậy trở mặt với Chu gia?
- Mười phần sai!
Trần Tiểu Cửu tự tin quơ cánh tay nói:
- Bọn tài tử giai nhân không được lễ vật, trong lòng cảm giác mất mát chắc chắn sẽ vô cùng mãnh liệt.
- Mà lúc này, chỉ cần ngươi vụng trộm tùy tiện cho gã một ít lễ vật, tỷ như chiếc giày rách của ta, chiếc tất mục nát vân vân…, và nói rõ đây là niệm ở giao tình không cạn, đặc biệt cho gã lưu lại dặn dò gã không được lộ ra, cái này chỉ có một phần.
- Hừ... Người này thấy nàng đối với gã coi trọng như thế, nhất định mừng rỡ như mở cờ trong bụng, từ nay về sau, đối với nàng luôn mang ơn, cho đến cả đời.