Chu Mỵ Nhi nghe Trần Tiểu Cửu vô lại già mồm cãi láo, rất uất ức.
Nàng cuối cùng bất chấp ngượng ngùng, đùng đùng nổi giận, quay lại chỉ tay vào hắn, dữ dội nói:
- Đồ dâm đãng, ngươi còn không thừa nhận? Song Nhi là cô gái ngoan ngoãn dịu dàng, sao có thể giữa ban ngày ban mặt cùng ngươi làm việc đồi bại xấu xa đó được? Chắc chắn do ngươi ép buộc, khiến nàng sợ hãi mà không dám kêu cứu!
Trần Tiểu Cửu thấy Chu Mỵ Nhi suy diễn võ đoán, tức giận mắt mở trừng trùng, khiến cơn đau dạ dầy nổi lên.
Hắn không cam tâm chịu thua hỏi:
- Nghe ý của Nhị tiểu thư thì Song Nhi ban ngày không dám cùng ta làm việc xấu xa chỉ buổi tối là cùng ta ấm áp trên giường sao?
- Ngươi… Đồ giòi bọ không nói đạo lý! Dám xuyên tạc ý của ta…
Chu Mỵ nhi hung hăng giẫm chân thình thịch.
Trần Tiểu Cửu tĩnh tâm lại, mặc kệ Chu Mỵ Nhi, hắn cười khùng khục như điên, từ từ mặc lại quần áo, ngáp một cái rồi nói:
- Ai không nói đạo lý? Ta với Song Nhi là hai bên đều đồng thuận, yêu nhau thật lòng! Hơn nữa là Chu đại thiếu gia tác thành cho chúng tôi được toại nguyện.
- Chuyện này mọi người ở Chu gia đều biết, sớm đã không còn phải là bí mật! Bình Nhi, Tiểu Lục Tử, Phúc Bá ai mà không biết? Chỉ có Nhị tiểu thư thanh cao là chẳng hay biết gì!
Đến lúc quan trọng, Trần Tiểu Cửu chợt nảy ra cách đối phó, y đem Trư Ngộ Năng ra làm lá chắn cho mình.
Ôi… Trư huynh, việc này lại làm khổ huynh rồi, ai bảo huynh là huynh đệ tốt của ta.
Tiểu Cửu nói Ngộ Năng là bà mối của y và Song Nhi, không có gì oan uổng, lúc đầu không phải gã sắp xếp Song Nhi, quyến rũ ta, hai chúng ta làm sao lại có thể nồng cháy như thế?
Nay gạo sắp nấu thành cơm… đáng tiếc, chỉ chậm một bước…
Nghĩ đến đó, thần sắc hắn vô cùng tiếc nuối.
Chu Mỵ Nhi nghe Trần Tiểu Cửu nhắc tới Chu Ngộ Năng là bà mối hoang đường của hai người, im lặng một lúc rồi bác bỏ:
- Đại ca của ta? Tên dâm đãng, chớ có nói bừa. Đại ca của ta là người nhân đức, chín chắn, làm sao lại làm việc hoang đường này? Đây đềulà do ngươi cố tình bịa đặt… Ta không tin ngươi đâu…
Ta, oa… Trần Tiểu Cửu lâm vào thế bí, khách sáo nịnh hót Chu Mỵ Nhi.
Bà cô này quả nhiên là không thèm nói đạo lý, bênh vực người thân, kẻ hoang dâm vô độ như Trư Ngộ Năng mà có thể ca ngợi hết lời như vậy, kẻ lanh lợi dâm dãng như ta cũng khâm phục bản lĩnh nói dối trắng trợn của ngươi.
Trần Tiểu Cửu cười đểu chế nhạo nói:
- Phẩm hạnh của đại thiếu gia không ai không biết? Thiếu gia từng hùng hổ dẫn bè phái đi đánh nhau, lại còn đi chơi lầu xanh, ta khâm phục bội phần,và còn học được không ít bản lĩnh từ đó.
Chu Mỵ Nhi nghẹn lời, vừa tức vừa thẹn, đứng trơ ra.
Thân hình yếu đuối của nàng run lên nhè nhẹ:
- Đồ dâm đãng, ngươi kiếm cớ thoát tội. Ta… Ta là đàn bà con gái, đương nhiên nói không nổi ngươi.
- Hừ… Từ nay về sau, trước mặt ta ngươi nên biêt kiềm chế một chút, nếu lại tái diễn việc vô liêm sỉ này, để ta bắt được ta sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế đâu!
Chu Mỵ Nhi nghiến răng nói.
- Nhị tiểu thư dạyy rất phải, Tiểu Cửu xin ghi lòng tạc dạ. Tiểu thư trong sạch như nước, như ngọc không tỳ vết, những chuyện xấu xa như vậy ta quyết không dám biểu diễn trước mặt tiểu thư nữa.
Trần Tiểu Cửu làm ra vẻ ngạc nhiên nhìn xung quanh:
- Nhưng… cái ổ của ta, ta đương nghịch ngợm một chút, Nhị tiểu thư không ngờ thính quá, có thể biết trước, vội vàng đến xem kịch vui, thật khiến ta không thể tưởng tượng được!
- Ngươi… Đồ khốn kiếp… quân vô liêm sỉ!
Chu Mỵ Nhi bị trần Tiểu Cửu nói móc, nổi giận, căm tức lườm hắn một cái nói:
- Ai thèm xem các ngươi làm trò xấu xa đó? Cô bé Song Nhi ngoan hiền nết na như vậy, mới chỉ hầu hạ ngươi mấy ngày, đã bị tên dâm tặc như ngươi làm hỏng rồi!
Trong lời nói có chút nổi giận nhưng không còn như trước nữa.
Khi Chu Mỵ Nhi tức giận, đôi bồng đào của nàng phập phồng như triều dâng, thật mê lòng người.
Đôi làn mi cong vút, cặp lông mày thanh tú, mắt phượng đầy mạnh mẽ, sự lẳng lơ quyến rũ này khác hẳn với Song Nhi.
Trần Tiểu Cửu như kim châm, cậu nhỏ của y không chịu thua kém cũng ngẩng đầu lên, y mặc thêm quần áo, xuống giường, đi vòng quanh Chu Mỵ Nhi hai vòng.
Sau đó đứng trước mặc nàng, một tay vuốt cằm, vẻ mặt cười thô tục.
Chu Mỵ Nhi bị cái nhìn của tên dâm tặc làm cho sợ hãi lùi lại phía sau, dịu giọng nói:
- Đồ dâm tặc, ngươi… nhìn ta cái gì?
Trần Tiểu Cửu chợt hiểu ra, tươi cười, nghiêng người, có vẻ trêu ghẹo, đầy ý tứ, nói nhỏ:
- Nhị tiểu thư, nàng ghen …
Chu Mỵ Nhi nghe nói thế bỗng ngẫn người ra, đôi mắt như làn nước mùa thu sửng sốt căng thẳng.
Mặt nàng đỏ ửng, lại càng thêm kiều kiễm, giống như có làn hương thơm đang tỏa ra.
Nàng ngượng nghịu không biết phải làm sao, liền đấm liên tiếp vào vai Trần Tiểu Cửu nói:
- Đồ đâm tặc, ngươi dám diễu cợt ta? Ngươi cho ngươi là ai, một tên đê tiện vô sỉ, hạ lưu xấu xa, ai mà thèm ghen với ngươi! Ta nhổ vào…phi…!
Trần Tiểu Cửu không né tránh, hưởng thụ đôi bàn tay trắng ngần của Chu Mỵ Nhi đang đánh mình, càng thêm khoái cảm.
Mắt hắn sáng lên nói:
- Nhị tiểu thư nếu không phải ghen tị, sao mà mới sáng ngày ra đã chạy đến gặp ta, thành ra đến để bắt gian dâm?
- Đồ chết tiệt, ngươi càng ngày càng bỉ ổi…
Nhị tiểu thư nũng nịu nói:
- Đồ tiểu tử thối, lẽ nào ngươi quên hôm qua đã nói gì sao? Hôm nay không phải chúng ta đi tế bái Thôi lão tổ, tiện thể gặp mặt mấy tài tử giai nhân sao?
Ồ, đúng vậy, ta mải vui quên mất việc này, Trần Tiểu Cửu đột nhiên vỗ trán, lẩm bẩm:
- Ta thật là hồ đồ, còn tưởng Nhị tiểu thư đến là để bắt gian dâm!
- Ai rỗi hơi đi bắt gian dâm, ngươi cho là ngươi tốt đẹp lắm sao?
Chu Mỵ Nhi định thần lại, tức giận lườm hắn một cái, chế nhạo nói.
Trần Tiểu Cửu lại cười hì hì:
- Có điều Nhị tiểu thư trốn tránh việc chính, muốn gặp mặt mấy vị tài tử lại kiếm cớ là đi yết kiến Thôi lão tổ làm gì?
Chu Mỵ Nhi bị hắn đoán trúng tim đen, đỏ mặt, thở dài nói:
- Tóm lại ngươi hiểu được là tốt rồi, không còn sớm nữa, mau chuẩn bị các thứ đi, rồi đi cùng ta.
- Chuẩn bị cái gì?
Trần Tiểu Cửu thần người ra.
Chu Mỵ Nhi đỏ mặt ngượng nghịu nói:
- Chính ngươi tối hôm qua đã nói đến mấy thứ đó, sách cũ, bút hỏng, lại còn cái kia… quần… quần lót nữa, ái chà… mất mặt quá đi…
- Thì ra thế! Tốt lắm, ta sẽ chuẩn bị luôn cho Nhị tiểu thư!
Hắn cười xấu xa, hai tay tóm lấy quần, chuẩn bị cởi ra.
- Dừng tay!
Chu Mỵ Nhi hét lên thất thanh, che mặt nói:
- Ngươi… Ngươi cởi quần làm gì? Lại muốn khi dễ ta sao…
Trần Tiểu Cửu cười ha hả:
- Tiểu thư không phải là cần quần lót của ta sao? Ta không cởi ra làm sao đưa cho tiểu thư được?
- Đồ mắc dịch, ngươi cố ý làm ta tức chết!
Chu Mỵ Nhi nghiến răng nghiến lợi, run rẩy, quay đầu chạy ra ngoài, thở phì phò nói:
- Mau chuẩn bị xong quà biếu cho ta! Bằng không, sẽ có gia pháp hầu hạ ngươi!
Trần Tiểu Cửu nắm chặt quần, nhìn Chu Mỵ Nhi chạy trối chết, mặt tràn đầy đắc ý, hoan hỉ cười thô tục.
Cô nương, hổ không gầm ngươi lại cho là mèo hen!
Hắn tuy bỉ ổi nhưng cũng không đến nỗi dám cởi quần lót của mình triển lãm cho các vị tài tử xem.
Nhưng, quần lót của Cửu ca ta sạch sẽ thơm tho, có gì mà không dám để người khác chiêm ngưỡng.
Những việc người khác không dám làm, khinh thường, ta càng muốn làm! Trần Tiểu Cửu ta chỉ là một tên dâm đãng vô lại như thế nào thì hánh động cũng vô lại bẩn thỉu như vậy?
Hắn chuẩn bị một chút gọi là quà tặng, lại tìm quần áo mới mặc lên người rồi đi lại trước gương.
Đúng là người đẹp vì lụa, trước tấm gương đồng trơn nhẵn, hắn thấy mình thật bảnh bao, dáng người đẹp đẽ như cây ngọc đón gió đông.
Hắn cười nói với gương:
- Gương ơi gương, ai là người đẹp trai nhất trên thế gian!
Ta thay ngươi trả lời luôn nhé:
- Hừ… Không cần ngươi trả lời, chắc chắn Trần Tiểu Cửu rồi.
Đúng lúc hắn đang ngắm vuốt tự khen mình, chiếc bàn rung chuyển khiến cái gương rơi xuống đất như muốn tỏ sự bất mãn với hắn.
Mặt trời đã lên, bầu trời xanh không gợn bóng mây, Trần Tiểu Cửu thấy ánh nắng chiếu qua hoa viên, hương thơm ngọt ngào lan tới, hắn bất giác hít một hơi dài, trong lòng thư thái lại thường.
Mắt hắn nhìn ra xa, trông thấy Chu Mỵ Nhi xinh đẹp và Trư Ngộ Năng to béo đang đứng trước cổng chính.
Chu Mỵ Nhi véo tai Trư Ngộ Năng, không biết là đang cãi nhau với gãvề việc gì!