Chuyện thứ ba xảy ra trong đại lao của nha phủ.
Trong đại lao nha phủ tanh hôi và u ám, mông của Trần Băng máu me đầm đìa, đứng cũng không đứng nổi, ngồi cũng không ngồi được, không biết phải làm sao nữa, chỉ còn cách nằm sấp xuống nền đất ẩm thấp lạnh lẽo mà thôi, sự lạnh lẽo ẩm thấp từ đất từ từ ngấm vào người Trần Băng, khiến cho sự đau đớn trở lên tê dại đi phần nào.
Chu dù Ngô Thiên Phát dùng cực hình, lấy công trả thù riêng, nhưng Trần Băng không hề tỏ ra sự bực bội lắm, với chỉ số thông minh của Trần Băng, hắn biết rõ rằng, tức giận lúc này không có lợi gì cho hắn cả, chỉ càng khiến Ngô Thiên Phát thêm kiêu ngạo bệ vệ thôi, khiến người khác sung sướng, chỉ khổ cho mình mà thôi, những suy nghĩ như vậy không phải ai cũng nghĩ ra được.
Nhưng trái tim của Trần Băng có chút giá lạnh, điều khiến hắn không hiểu đó chính là vì sao Chu gia thấy chết mà không cứu, cái điều này không hề phù hợp với tính cách trượng nghĩa hào sàng của Chu Ngô Năng, lẽ nào những lời trượng nghĩa và hào sảng đó chỉ là giả bộ sao?
Bỗng nghe thấy tiếng cửa nhà lao mở ra, một vị công tử áo trắng phe phẩy chiếc quạt đi tới, nhìn khuôn mặt nở nụ cười không có chút gì hại người cả, thong thả đi vài bước tới trước mặt Trần Băng, rồi nói:
- Người vốn giai nhân, vì sao lại là cướp vậy? Không ngờ mấy hôm không gặp, ngươi lại trong đại lao hưởng phúc thế này.
Trần Băng cố gắng ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng kinh hãi, người này chẳng phải là bạch y công tử hôm vừa rồi đánh cờ với mình đó thôi.
Bạch y công tử lại đi vòng vòng trong đại lao vài vòng, giả bộ bịt mũi nói:
- Mùi hôi này khó ngửi quá, đây quả là không phải nơi để người ở rồi.
Trần Băng không có thói quen ngưỡng mộ người khác cả, thấy bạch y công tử lúc ẩn lúc hiện trước mặt mình, trong lòng Trần Băng cảm thấy bực bội, thậm chí sự bực bội này khiến hắn tạm thời quên đi sự đau đớn này, hắn tỏ vẻ khó chịu nói:
- Cái tên mã hầu tử kia, đừng có đứng đó mà nói lăng nhăng nữa.
- Mã hầu tử, ai là mã hầu tử vậy?
Bạch y công tử ngạc nhiên nói.
- Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt!
- Ta sao?
Bạch y công tử mỉm cười, rồi tùy ý ngồi bên cạnh Trần Băng, quả nhiên không hề để ý tới sự bẩn thỉu hôi thối của đại lao, nói có vẻ khiêu khích:
- Trần Băng à Trần Băng, ngươi đúng là vịt bầu còn mạnh mồm, đã vào chốn này rồi, ngươi còn có chút thần khí gì chứ?
- Ta vào chốn này có liên quan gì tới ngươi chứ. Đừng có ở đây mà nói lăng nhăng và quấy rầy ta nữa.
Trần Băng tuy nói như vậy, nhưng hắn biết bạch y công tử tới đây chắc chắn có mục đích gì rồi, nếu không thì chẳng ai thèm lui tới nơi đại lao bẩn thỉu hôi thối này làm cái gì cả. Còn việc tốt hay việc xấu thì vẫn chưa thể biết rõ được.
- Ngươi có biết đêm nay đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Bạch y công tử thấy bộ dạng bất cần đời của Trần Băng, vỗ vỗ vào mông vẻ xem thường nói:
- Nói chuyện với ngươi quả thật mất hứng, thôi vậy, để ta nói cho người biết vậy.
Hắn đứng dậy đi hai bước vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Đêm nay, một người áo đen đột nhập vào phòng của Ngô Thiên Phát, dọa cho tên Ngô thông phán này phải tè ra giường, nguyên nhân là vì do Ngô Thiên Phát dùng cực hình với ngươi, hơn nữa, người áo đen kia lại là một cô nương nữa chứ.
Bạch y công tử có vẻ thần bí nhưng cũng lộ vẻ ngưỡng mộ nói:
- Hí hí, không phải đó là tiểu tình nhân của ngươi đó chứ.
Ấn tượng đầu tiên của Trần Băng là, người con gái đó chính là Đan Nhi, nhưng mình và Đan Nhi cô nương thì chẳng có qua lại gì với nhau, thậm chí giữa hai người còn xảy ra hiểu lầm nữa, thì làm sao nàng tới cứu mình được chứ. Ai dà, hắn lập tức phản ứng lại ngay, chắc chắn là Song Nhi cô nương muốn cứu mình nên đã tới cầu xin chị mình rồi, nghĩ tới đây, trong lòng Trần Băng thấy ấm áp hẳn lên, trong lúc nguy hiểm có tình ý giúp đỡ, không ngờ Song Nhi lại tốt với mình như vậy, Song Nhi à Song Nhi, nếu sau này ta có thể ra khỏi nơi này, nhất định sẽ đối tốt với nàng, không để nàng chịu chút ủy khuất nào đâu.
Thấy Trần Băng có vẻ trầm tư, bạch y công tử lấy quạt vỗ nhẹ vào mông hắn, khiến Trần Băng đau đớn nghiến răng nghiến lợi lại, không đợi Trần Băng nói gì, hắn liền cười hi hí nói:
- Xin lỗi nhé, làm gián đoạn ngươi một chút.
Trần Băng tức giận trợn trừng mắt lên, tên tiểu tử này, rốt cuộc tới đây làm gì chứ?
- Còn một việc nữa, Chu lão phu nhân và Chu công tử đêm hôm tới gặp tri phủ Hàng Châu là Chung Bân, không ngờ cũng là vì chuyện của ngươi. Ngươi chắc cũng muốn biết Chu lão phu nhân đã nói những gì chứ?
Bạch y công tử có vẻ thích dẫn dắt câu chuyện.
- Có gì thì mau nói ra, cứ câu câu kéo kéo thế này, không phải tác phong của đấng nam nhi đâu.
Trần Băng tức giận trợn mắt lên, không bị Ngô Thiên Phát đánh chết, thì cũng bị tên tiểu tử này làm tức chết rồi, rõ ràng tên tiểu tử này khả năng chơi cờ cũng rất kinh hoạt và sắc bén, quyết đoán oai hùng, sao cứ cất lời là như một bà cô thế này, chẳng ra thể thống gì cả.
- Cuối cùng ngươi cũng tức rồi à.
Bạch y công tử cuối cùng cũng cười lớn nói:
- Nếu ngươi không tức giận, thì làm sao ta có hứng chứ.
- Chu lão phu nhân quả thật vô cùng lợi hại, vì muốn cứu ngươi ra, đã làm một cái nô tịch cho ngươi, hí hí, ta quả thật không biết trong này là thực lòng hay là lấy oán trả ơn nữa.
Bạch y công tử nói những lời của lão phu nhân cho Trần Băng nghe qua một lượt.
Trần Băng nghe xong không khỏi kinh động.
- Chắc ngươi cũng biết thân phận của nô tịch rồi chứ, đó là hộ tịch cao hơn xung quân mà thôi, cho dù gia chủ có trừng phạt ngươi, ngươi cũng phải nhẫn nhịn nuốt cái hận vào trong lòng, thậm chí cho dù có lấy tính mạng của ngươi, thì gia chủ cũng chỉ phải bồi thường chút ngân lượng mà thôi.
Trần Băng lúc này đã hiểu được ý đồ đến đây của bạch y công tử, bao nhiêu hôm cuối cùng thì cũng hiểu được, có câu bọ ngựa bắt ve sầu, khổng tước đằng sau, hóa ra Chu lão phu nhân vẫn là người giành chiến thắng sau cùng. Tuy Trần Băng có thể từ đại lao này đi ra, nhưng cả đời vẫn phải phụ thuộc vào Chu gia, nằm trong sự khống chế của bàn tay tàn nhẫn của lão phu nhân.
- Thủ đoạn của Chu lão phu nhân khiến ta không thể coi thường được, cho dù cả chốn Giang Nam này có lẽ cũng không tìm ra được một nhân vật nào mưu trí như vậy nữa, cứu ngươi ra từ đại lao và cho ngươi vào trong một thế cả đời phải phục dịch cho Chu gia, làm trâu làm ngựa cho Chu gia, nếu ngươi có chút phản kháng nào, thì sẽ cho ngươi năm ngựa xé xác mà thôi, đúng là mưu kế và thủ đoạn quá hay.
Bạch y công tử lớn tiếng tán thưởng.
Trần Băng có cảm giác đau khổ như bị bán đứng vậy, sự đau khổ này xâm nhập cả vào xương tủy của hắn, mãi mãi không thể nào tiêu trừ được. Lão phu nhân và Song Nhi, một người tàn nhẫn hung hiểm, một người lương thiện đa tình, so sánh giữa hai người, thì Song Nhi vẫn là người đáng quý hơn gấp bội phần.
- Làm sao ngươi biết được chuyện này?
Trần Băng hiếu kỳ hỏi.
- Chỉ cần ta thấy có hứng thú, thì trên đời này không có chuyện gì là ta không biết cả, lúc người áo đen xâm nhập vào nhà của Ngô Thiên Phát, thật không may, một tên thân tín của ta lại đang nghe trộm những câu mật ngọt trên giường của hai người đó. Còn lúc Chu lão phu nhân tới thăm Chung Bân, thì một tên thân tín của ta đang ngồi trên nóc nhà ngắm trăng ngắm sao.
- Ngươi có hứng thú với ta sao?
Trần Băng là một người thông minh, hắn theo dõi Ngô Thiên Phát và Chung Bân, hai người họ đều có quan hệ gián tiếp và trực tiếp tới ta.
- Ngu ngốc, cuối cùng ngươi cũng nói được rồi đó, nói vòng vo mãi thế rồi, ta chỉ muốn nói với ngươi một chuyện.
Bạch y công tử dứt khoát nói.
- Chuyện gì?
Trần Băng nghi ngờ hỏi.
- Ta muốn làm bạn với ngươi.
Bạch y công tử chân thành nói.