Chu Mỵ Nhivà Bình Nhi đứng bên cạnh đám người đó, chợt nghe thấy Trần Tiểu Cửu chậm rãi nói:
- Chu gia giàu nhất Hàng châu, là một trong tứ đại gia, gia tài bạc triệu, danh tiếng đồnxa.
- Trưởng bối trong nhà các vị tài tử, cũng nhiều người là thương nhân, chắc cũng biết một chút về những chuyện kì quái của Chu gia.
Các vị tài tử vừa nghe, trên mặt đã lộ ra thần ra tỏ ý hiểu.
Có bất đắc dĩ, có khó nói, trong đó vị tài tử cao to vừa rồi lại không coi ai ra gì cười lớn đứng lên.
Trần Tiểu Cửu lườm gã một cái, trong lòng vô cùng khinh thường gã, thằng nhãi này, sao lại càn rở như vậy chứ?
Hắn xuống đài cao, lững thững nói:
- Các vị tài tử đoán không sai, Chu gia âm thịnh dương suy, mọi người đều biết. Chu lão thái gia mất khi còn trẻ, để lại một gia tài khổng lồ, là do một lão phu nhân đứng lên gánh vác, cho đến khi phát dương. Vất vả chua xót trong đó, khiến người ta rất nhiều cảm xúc.
- Nhưng những năm sau đó, Chu lão phu nhân tuổi già sức yếu, không thể gánh vác được trọng trách này, theo lý, nên giao cho đại công tử nhà ta là Chu Ngô Năng đứng lên gánh vác. Đương nhiên đại thiếu gia nhà ta trời sinh ra tính đã thiện lương, chỉ là thích chọi gà đấu chó, đối với việc kinh doanh, lại cũng không hề có hứng thú.
Nói tới đây, tài tử cao to kia bị Trần Tiểu Cửu châm biếm lên tiếng chế nhạo nói:
- Khờ dại, chất phác? Hừ…, nói dễ nghe là khờ dại chất phác, nếu nói khó nghe một chút, chỉ e chính là tên ngốc ngu xuẩn mà thôi?
Các tài tử nghe câu nói này, trong lòng lại kiềm hãm có chút không vui, thầm oán trách gã liều lĩnh.
Chỉ một câu nói, đánh mất đi sự kiềm chế của người đọc sách.
Ma Tử thư sinh nhanh mồm nhanh miệng, có ý tương giao với Trần Tiểu Cửu. Sắc mặt gã trầmxuống, vội khiển trách nói:
- Vị tài tử này, huynh sao lại ăn nói lỗ mãng như thế? Lẽ nào những người đọc sách lại ăn nói khắc nghiệt vậy sao?
Thư sinh cao lớn khinh thường nói:
- Chu Ngô Năng vốn ngốc như vậy, lại không cho ta nói sao? Ta chính là nói gã ngốc, ngốc đến mức ăn *** uống nước tiểu, ngốc đến mứccho không gãđàn bà, gã cũng không biết ra tay thế nào! Hừ…huynh có thể làm gì ta, lẽ nào huynh còn dám đánh ta sao?
Nói xong vai gã run lên, lộ ra cơ thể trắng, có chút khổ luyện, miệng dõng dạc nói:
- Thuở nhỏ tập võ, được coi là văn võ song toàn, sao có thể sợ một thư sinh yếu ớt như huynh, có dám thì tới đánh ta đi.
Ma Tử thư sinh sợ tới tái nhợt mặt mày, có chút hoảng sợ, lùi lại phía sau mấy bước nói:
- Huynh…huynh là người đọc sách, sao lại đánh mất đi sự nho nhã thế.
Nói xong liền lui về phía sau.
Thư sinh cao lớn thấy Ma Tử yếu thế, đắc ý cười to.
Chu Mỵ Nhiđứng bên ngoài đám đông, vô tình nghe thấy những lời nói phóng đãng đó, nàng dựng mày, tức giận, mọi sự oán giận lập tức bùng phát.
Nàng liều lĩnh, nổi giận đùng đùng chạy tới phía tài tử cao lớn ăn nói ẩu đả kia, ngửa bàn tay, độ cong mỹ miều duyên dáng từ trên không, hung hăng đánh xuống.
- Bốp…
Chỉ nghe thấy một tiếng vang giòn, trên mặt của thư sinh cao lớn xuất hiện một dấu tay đỏ ửng.
- Cô nương, cô dám đánh ta?
Thư sinh cao lớn hổn hển, ngoắc nhìn Chu Mỵ Nhivới những gì vừa xảy ra, mặt dữ tợn, vô cùng hiển độc.
Trong mắt Chu Mỵ Nhibắn ra một tia lạnh như băng, ngực thở hổn hển, trong lòng giống như đang đun dầu, ngọn lửa giận hừng hực bốc cháy.
Cho dù ca ca của nàng hành sự quái dị, làm việc hoang đường, nhưng nàng không cho phép bất cứ người nào làm bại hoại thanh danh của ca ca, huống hồ ca ca lại không phải thằng ngốc.
Nàng không hề sợ hãi nhìn chằm chằm bộ mặt dữ tợn của thư sinh cao lớn kia, thái độ hung dữ nói:
- Ta chính là đánh ngươi, thì sao nào? Ngươi đáng bị đánh, thân là một người đọc sách, lại không có tố chất của người đọc sách, sao có thể chửi khuyết điểm của người khác ở sau lưng như vậy chứ? Ngươi đọc sách bao nhiêu năm như vậy, lẽ nào đều không vào bụng chút nào sao?
Nàng quản lý Chu gia nhiều năm, giơ tay nhấc chân, lộ ra là một người phụ nữ giỏi giang và lanh lợi.
Khi đang tức giận ngập trời, ánh mắt nàng lộ ra sự uy hiếp rất mạnh, giọng nói rất có lực, nói năng rất khí phách. Toàn thân trên dưới, đều toát ra khí chất của một giai nhân liễu yếu đào tơ nhưng tràn đầy khí chất lão luyện khoan khoái, không khỏi làm người ta sáng ngời đôi mắt, vui vẻ vô cùng.
Trần Tiểu Cửu thấy phong tư yểu điệu, vẻ mặt kiên nghị của Nhị tiểu thư, trong lòng vô cùng ngạc nhiên và thán phục, giơ ngón tay cái lên với nàng, chỉ bằng một cái tát trong trẻo, quả nhiên chứng tỏ được nhân vật đứng đầu của Chu gia.
Ôi …làm như thế, đảm đương như thế, đâu còn có sự ngượng nghịu của một người phụ nữ? Trước đây thực sự từ nhỏ đã thấy nàng, hóa ra, Nhị tiểu thư dịu dàng với mình như vậy, không ngờ luôn nương tay với mình.
Mọi người thấy Chu Mỵ Nhibảo vệ huynh trưởng, không ngờ một phụ nữ lại dám tát một thư sinh cao lớn, hoàn toàn không sợ sự uy mãnh cao lớn của thư sinh này. Khí độ và sự gan dạ này khiến người tavô cùng cảm phục, nhất thời, đã thay đổi cách nhìn với nàng.
Tài tử thân cao ôm quai hàm căm tức Chu Mỵ Nhi , gã không ngờ người đàn bà này lại dám ra tay đánh gã, cũng không ngờ sau khi đánh xong, vẫn còn răn dạy gã đạo lý.
Gã nhất thời kinh hãi ngẩn người chỗ đó, thấy cô gái yếu ớt này sao lại kiêu ngạo như vậy, chẳng lẽ là vì Trần Tiểu Cửu cho nàng ta chỗ dựa?
Hừ….hắn chính là một chiếc gối thêu hoa, nhìn được nhưng không dùng được, dáng vẻ cao lớn uy mãnh của gã chém xuống! , chỉ cần gã ra một quyền, có thể đánh hắn rụng răng.
Nói đến đây, gã giận từ tim lên đầu, âm độc nói với Chu Mỵ Nhi :
- Cô nương, dám đánh ta? Để cô thấy sự lợi hại của ông nội ta đây.
Nói xong gã hung tợn nắm đấm chạy về phía thân hình mềm mại của Chu Mỵ Nhi , dứt khoát, quyết đoán đấm tới.
Chu Mỵ Nhinữ lưu hạng nhất, cơ thể mềm mại, mắt thấy nắm đấm đang tới gần, không kịp tránh, nhưng nàng không để lộ ra vẻ khiếp sợ, thẳngngực, kiên cường chịu đựng bão tố.
- Tiểu thư…
Bình Nhi vội vàng chen từ ngoài vào, sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ nước mắt giàn dụa.
Hành động ác nhân này, thực khiến mọi người trố mắt đứng nhìn, hoàn toàn không ngờ thằng nhãi này dám xuống tay đánh một phụ nữ, thật đê tiện, vô liêm sỉ, hành động đáng giận vô cùng.
Trong lòng các giai nhân lại vô cùng khinh miệt gã, không biết thương hoa tiếc ngọc như vậy, sống trên đời này còn có tác dụng gì?
Các vị tài tử muốn ra tay giúp đỡ, nhưng căn bản không kịp chống lại tốc độ của nắm đấm kia, chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn Chu Mỵ Nhichịu nhục.
Đang lúc mọi người than thở, bỗng cảm thấy hoa mắt, bóng dáng ủy mị chợt lóe qua, nhanh đến mức khiến người ta không nhìn rõ.
Thư sinh cao to kia rất đắc ý, ngươi dám đánh ta, thì ta phải đánh lại, cô gái như cô, xinh đẹp thì có tác dụng quái gì, một nắm đấm của ta, cô còn có thể làm ra dáng vẻ gì, tên Trần Tiểu Cửu kia nếu dám động thủ, ta đánh luôn cả hắn.
Luận tài học, ta không bằng hắn, nếu luận tài võ, ta có thể đánh hắn một trăm cái.
Gã quơ cánh tay tráng kiện lại, gào thét lên, lúc đang kiêu ngạo, đột nhiên cảm thấy như bị vật gì đó túm lại, dừng lại trên không, cho dù cố sức thế nào, cũng không thể động đậy.