Vừa nghe đến cái tên Thạch Đầu Trù, trong lòng Trần Tiểu Cửu dâng lên nỗi căm hận ngút trời, sự thù hận trong lòng hắn đối với tên Thạch Đầu Trù thậm chí còn hơn cả đám người Tôn Khoa, Long Đại.
Từ cái lần đầu tiên hắn gặp Thạch Đầu Trù ở chùa Cực Lạc, trong đầu đã dâng lên nỗi oán giận, đối với sự gia vẻ tinh tướng gải dối của hắn có chút khó chịu.
Người khác ra vẻ tinh tướng là vì đề cao bản thân, hạ thấp người khác, để có cảm giác cao cao tại thượng.
Mà Thạch Đầu Trù ra vẻ tinh tướng cũng là vì lợi ích và quyền lực.
Bên ngoài một bọ dạng thanh cao phi phàm, bên trong lại hoàn toàn là sự đê tiện vô liêm sỉ xấu xa.
Nhất là lúc ở Cẩm Tú đình, tên tiểu tử này đứng phía sau không ngờ còn dám điều khiển Thôi Châu Bình.
Mẹ kiếp, nhân cách của ngươi và ta hoàn toàn ở hai đầu cực.
Tuy rằng Trần Tiểu Cửu ta làm việc trông có vẻ đê tiện vô sỉ, hạ lưu xấu xa, nhưng tâm của ta lạu là lương thiện nhân ái, quang minh lỗi lạc .
Trần Tiểu Cửu ta đối đãi bạn bè, từ trước đến nay cực kì thương yêu, ví dụ nhị tiểu thư, ta lúc nào cũng phát ra từ nội tâm, dùng sự dịu dàng nhất yêu thương nàng.
Còn Thạch Đầu Trù ngươi lại hoàn toàn ngược lại với ta, làm việc trông có vẻ quang minh lỗi lạc, chí công vô tư, nhưng trong lòng tất cả đều là thủ đoạn đê tiện vô sỉ, hạ lưu xấu xa.
Trần Tiểu Cửu càng nghĩ càng tức, trong lòng nổi giận, ánh mắt sắc bén như đao, nhìnVạn Cát Tường ha hả cười lạnh.
Thằng nhãi nhà ngươi, nếu ngươi không nhắc đến người này, niệm ngươi chó ngáp phải ruồi, vì ta làm một việc tốt, có lẽ ta sẽ thả ngươi ra.
Nhưng hiện tại... Ngươi không những nhắc đến hắn, không ngờ lại còn dùng tên tiểu tử đó để dọa ta, xem ra ta không đánh ngươi răng rơi đầy đất là dễ dãi với ngươi rồi.
Không đợi Vạn Cát Tường nói xong, Trần Tiểu Cửu giơ tay khác lên, đấm mạnh vào vào mặt hắn.
Máu từ miệng mũi Vạn Cát Tường chảy ra, một chiếc răng cũng từ trong miệng văng ra rơi xuống đất.
Các tài tử đều là thư sinh nho nhã yếu ớt, thấy cảnh tượng ẩu đả tàn nhẫn này, trong lòng sợ hãi, tim đập loạn lên, những giai nhận càng sợ tới mức xanh mét mặt, kêu to.
Ngược lại, Hồng Âm cô nương lẳng lơ phong lưu thành tính lại thản nhiên cười, thưởng thức màn biểu diễn tàn nhẫn của Trần Tiểu Cửu, dường như trong sự say mê đó, có cảm giác đang hưởng thụ.
Vạn Cát Tường bị Trần Tiểu Cửu tát cho một cái, thân hình to lớn không ngờ lại mềm nhũn ra như một tấm thảm đỏ, méo mó rơi xuống đất, hắn ôm lấy quai hàm gào khóc, trong giây lát, không đứng dậy nổi.
Trần Tiểu Cửu không để ý tới tiếng kêu gào của mọi người, nói vớiVạn Cát Tường đang khóc rống lên vì đau đớn:
- Tiểu tử nhà ngươi dám dùng Thạch Đầu Trù để dọa ta? Hừ... cái tát này, chính là ngươi thay thằng Thạch Đầu Trù chó má đó nhận đấy.
Vạn Cát Tường nghe được ngẩn người ra, lúc này mới hiểu được, nhắc đến anh họ hắn Thạch Đầu Trù, ngược lại là đem tảng đá đập chính vào chân mình.
Hắn ôm lấy quai hàm, nhìn chiếc răng trắng sáng rơi trên mặt đất, khóc sướt mướt nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Trần công tử, ngươi đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, bây giờ cũng đỡ tức giận rồi, hãy tha cho ta đi mà.
- Như vậy sao được?
Trần Tiểu Cửu trừng mắt nhìn hắn nói:
- Cái tát vừa rồi là ngươi thay tên Thạch Đầu Trù thối tha nhận, tội của ngươi còn chưa trả hết.
- Ngươi uy hiếp nhị tiểu thư nhà ta, phải trả một cái tát; đe dọa thư sinh mặt rỗ phải trả hai cái tát; không coi Trần Tiểu Cửu ta ra gì, phải trả ba cái tát.
- Ha hả... tính như vậy, tiểu tử nhà ngươi còn nợ Trần Tiểu Cửu ta ba cái tát đấy. Hừ..., mau giơ mặt ra đây, để ta đánh. Cửu ca ta đánh thấy sảng khoái, có khi còn thưởng cho ít bạc đấy.
Vạn Cát Tường nghe thấy còn đánh hắn ba cái tát, trong đầu nhớ lại cái tát mạnh vừa rồi, sợ tới mức xanh mét mặt, hồn bay phách lạc.
Sắc mặt tái nhợt và vết máu đỏ xen lẫn vào nhau, trông càng cóvẻ khủng bố và dữ tợn!
Hắn ôm lấy chân của Trần Tiểu Cửu, lắp bắp nói:
- Trần... Trần công tử, xin ngài thương xót, tha cho ta đi mà, ta... ta...
Vừa nói tới đây, liền thấy hắn cau mày, thân hình to lớn run rẩy, một bãi nước màu vàng từ trong quần dần dần chảy ra, sau đó là một mùi khai khai bốc lên.
Thằng nhãi này, không ngờ sợ quá tè cả ra rồi.
Trần Tiểu Cửu nhanh tay nhanh mắt, xoay người rút chân ra khỏi tay hắn, bịt mũi cười nói:
- Đồ kém cỏi, lại còn văn võ song toàn, ta khinh...
Các tài tử phát ra một trận cười lớn, các giai nhân đều che miệng mũi, xoay người đi không dám nhìn.
Tiếng cười chê bai tựa như mũi dao nhọn đâm xuyên qua da thịt xương cốt hắn, rồi đâm mạnh vào tim hắn.
Vạn Cát Tường ngơ ngẩn nhìn tác phẩm kiệt tác của hắn, mặt đỏ bừng, xấu hổ, chỉ muốn có kẽ hở nào đó để chui vào.
Đúng lúc này, Hồng Âm cô nương xinh đẹp lẳng lơ lại uốn éo đi đến, nhìn Trần Tiểu Cửu thản nhiên cười nói:
- Trần công tử, chuyện hay thế này chi bằng công tử cho Hồng Âm thử một chút, chậc chậc... Đời này ta chưa từng chơi qua trò chơi thú vị thế này. Nếu như chàng để ta tát hắn ba cái tát thì...
Nàng nói tới đây, uốn éo người, kéo tay của Trần Tiểu Cửu, mắt nhìn vào chiếc nhẫn thạch anh tím trên tay hắn, cười quyến rũ nói:
- Đêm nay.. ta sẽ là người của chàng, roi da, giọt nến, trói buộc, chỉ cần công tử thích, tùy công tử làm thế nào cũng được...
Trần Tiểu Cửu nghe lời này, trong lòng toát mồ hôi.
Từ Uy quốc đến, thật không lẳng lơ bình thường. Những lời dâm đãng thế này mà cũng dám nói trước mặt mọi người. Ta thật sự khâm phục sát đất.
Tuy nhiên, roi da, giọt nến nghe cũng không tồi, Khổng Nghi Tần đối với thủ đoạn này vô cùng tôn sùng.
Nếu thừa dịp này, thưởng thức chút mới mẻ, nhưng ai mà biết được cô nàng đến từ uy quốc này rốt cuộc có bệnh gì không?
Đang ở trong lúc suy tư, đôi tay ngọc ngà của Chu Mị Nhi nắm lấy cánh tay hắn, kéo hắn ra sau, vẻ mặt lạnh lùng nói với Hồng Âm:
- Đồ tiện nhân, giữa bàn dân thiên hạ quyến rũ đàn ông, ngươi cũng không biết e ngại, làm mất mặt đám con gái chúng ta.
Đám giai nhân cũng nhao nhao mắng.
- Đồ đê tiện...
- Đồ đàn bà hư hỏng...
- Không biết liêm sỉ
...
Hồng Âm không hề tỏ thái độ gì, đôi mắt quyễn rũ nhìn Chu Mị Nhi một lượt, bĩu môi nói:
- Chậc chậc... ta quyến rũ là Trần công tử, nào có quyến rũ đàn ông của nhị tiểu thư, ngươi ghen cái gì chứ?