Trần Tiểu Cửu nghe thấy lời ấy, trong lòng quả thực có chút bất đắc dĩ.
Hắn liếc mắt thấy Hồng Âm dường như cố ý mà lại như vô tình nhìn chiếc nhẫn thạch anh tím, đôi mắt lóe ra ánh hào quang phức tạp khó hiểu, trong lòng thầm kinh ngạc.
Cô nàng đến từ Uy quốc này, lẽ nào say không phải do rượu?
Hắn cười khổ một chút, vội giấu tay đi, chuyển chủ đề cười nói:
- Hồng Âm cô nương hiếm khi thấy hứng thú như vậy, nếu nàng đã tình nguyện thay ta cho vị Vạn huynh này nếm mùi vị, vậy thì mời nàng ra tay đi, Tiểu Cửu sẵn lòng nhường.
Hồng Âm uốn éo thân mình, cười khanh khách nói vớiVạn Cát Tường:
- Vạn công tử, chậc chậc... chàng là nô lệ của ta rồi, bây giờ chúng ta sẽ chơi trònữ vương dưỡng thành, được không? Ha hả... trò chơi này rất hay, Vạn công tử nhất định sẽ thích...
Tuy rằng nàng tươi cười quyến rũ, nhưng ánh mắt lại toát lên sự lạnh lùng.
Ánh mắt lạnh lùng đó khiến choVạn Cát Tường sợ hết hồn, trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Hắn không dám nhìn thẳng vào Hồng Âm, chỉ nhắm tịt mắt lại, hai vai run rẩy, liên tục xua tay nói:
- Hồng Âm cô nương, nàng... nàng tha cho ta đi, nàng... cái trò chơi nữ vương dưỡng thành của nàng, đợi sau này có cơ hội chúng ta sẽ... sẽ thử sau.
Hồng Âm nũng nịu liếm môi, ánh mắt càng thêm lạnh lùng:
- Vậy không được, chọn ngày không bằng gặp ngày, chàng cứ yên tâm mà hưởng thụ trò chơi này đi...
Chu Mị Nhi đối với hành vi của Hồng Âm lẳng lơ này, trong lòng thấy vô cùng phản cảm.
Kẻ thù của ta, dựa vào cái gì để con hồ ly nhà ngươi xử lý? Ngươi là cái thá gì?
- Hãy khoan!
Chu Mị Nhi cao giọng nói.
Hồng âm quay đầu lại mỉm cười duyên dáng nói:
- Sao? Chu nhị tiểu thư, lẽ nào nàng muốn cùng ta cùng hưởng thụ trò chơi nữ vương này sao? Vậy thì quá tốt...
- Ta khinh... làm gì có cô gái nào mà tâm địa độc địa như ngươi, không biết xấu hổ.
Chu Mị Nhi nói xong, rồi quay người nói với Trần Tiểu Cửu:
- Tiểu Cửu, không phải vừa rồi chàng nói chuyện gì cũng nghe theo ta sao? Vậy thì, bây giờ ta muốn chàng tha choVạn Cát Tường.
- Tha cho hắn? Vì sao?
Trần Tiểu Cửu trợn to hai mắt, thắc mắc nói:
- Vậy thì khác nào là quá dễ dãi với thằng nhãi này?
Hồng âm trong mắt cũng lóe ra ra sự thất vọng, uốn éo thân mình nói:
- Nếu như tha cho hắn, ai sẽ chơi trò nữ vương dưỡng thành với ta?
Chu Mị Nhi thấy Hồng Âm lại đến phá đám, giậm mạnh chân, phẫn nộ quát:
- Đồ lẳng lơ, cút sang một bên, ngươi không nói thì cũng không ai bảo ngươi câm đâu. Ta nói chuyện với Tiểu Cửu, không có chỗ để ngươi xen vào.
Nàng quay đầu lại nhìn Trần Tiểu Cửu hừ lạnh một tiếng:
- Sao, chàng không bằng lòng? Không phải chàng nói chuyện gì cũng nghe ta sao?
Trần Tiểu Cửu khó xử gãi gãi đầu nói:
- Nhưng tên tiểu tử này chọc nàng...
Chu Mị Nhi trừng mắt, nghiêm nghị nói:
- Có tha không?
Trần Tiểu Cửu cúi đầu, bất đắc dĩ nói:
- Uổng công nỗi lòng ta...
Chu Mị Nhi thở dài, nhìn xung quanh nói:
- Mặc dù Chu Mị Nhi ta thân là con gái, nhưng không phải là người bụng dạ hẹp hòi,Vạn Cát Tường mặc dù đắc tội ta, nhưng, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, hôm nay ta tha cho hắn một con đường sống, cho hắn một cơ hội sửa chữa lỗi lầm...
Những lời nói quang minh chính đại này của nàng khiến cho các vị tài tử giai nhân đều cảm thấy khâm phục trí tuệ của nàng.
Trần Tiểu Cửu nhân cơ hội này tiến đến bên cạnh nàng thấp giọng nói:
- Nhị tiểu thư, lẽ nào thật muốn tha cho hắn? Tên tiểu tử này không phải là thứ tốt gì...
- Tiểu Cửu...
Chu Mị Nhi kéo dài giọng, liếc xéo Hồng Âm, ghé vào bên tai Trần Tiểu Cửu, nhỏ giọng nói:
- Cái tênVạn Cát Tường này là công tử của Gia Hưng Vạn gia, mà thế lực của Gia Hưng Vạn gia cũng rất lớn. Chu gia vừa mới mở rộng ở Gia Hưng, lúc này đắc tội Vạn gia, sợ rằng không có lợi cho việc buôn bán làm ăn.
- Còn nữa, Tiểu Cửu, lẽ nào chàng đã quên mục đích mà hôm nay chúng ta đến, không phải là kéo đám tài tử này về phe mình sao? Sao lại thành đánh nhau rồi? Hừ... nếu làm hỏng chuyện này, ta tuyệt không tha cho chàng.
Trần Tiểu Cửu vỗ đầu, đúng vậy, hôm nay ta đến là lôi kéo các vị tài tử giai nhân, nếu không phải bởi cái tên khốn khiếp Vạn Cát Tường này, việc này sớm đã thành công mĩ mãn rồi.
Nhưng đối với cách làm của Chu Mị Nhi hắn không dám gật bừa, hiện tại đã đắc tộiVạn Cát Tường, cũng chính là đắc tội Gia Hưng Vạn gia, bây giờ cho dù có tha choVạn Cát Tường, thì cũng không xoa dịu được sự thù hận của Vạn gia, hà tất phải làm như vậy nữa?
Hơn nữa, trong lòng hắn có một kế hoạch khổng lồ.
Hắn muốn thông qua tênVạn Cát Tường này để tìm một số manh mối, sau đó dần dần kéo tên Thạch Đầu Trù vào, cuối cùng sẽ là tóm gọm bọn chúng một lượt luôn.
Nhưng, nhị tiểu thư ngốc ngốc này lại muốn tha cho hắn, vậy phải làm sao bây giờ?
Thị lực của hắn vô cùng tốt, đang trong lúc khó xử, thì từ xa xa đã nhìn thấy tên củi khô cầm gậy, dẫn một đám huynh đệ, hô gào đi về phía thành bắc.
Hắn nảy ra ý hay, vội vàng hô lớn:
- Củi khô, Cửu ca ở đây...
Xa xa tên củi khô nghe thấy tiếng gọi, nghĩ nghĩ, hóa ra là tiếng gọi của Cửu ca.
Hắn tìm thấy vị trí của Trần Tiểu Cửu, dẫn theo đám huynh đệ đang cầm gậy hùng hùng hổ hổ xông vào, vẻ mặt mừng rỡ nói:
- Cửu ca, sao huynh lại ở đây? Ta đang dẫn theo huynh đệ tìm hòa thượng ở thành bắc chiến đấu.
Đám lưu manh du côn này đến làm cho các vị tài tử giai nhân sợ sệt, ai ai cũng chủ động né tránh, nhường đường cho đám người tên củi khô.
Đồng thời trong lòng thầm thấy kì lạ, Trần Tiểu Cửu này, lẽ nào có quan hệ với đám lưu manh này?
Trần Tiểu Cửu nhìn các huynh đệ, vỗ vai tên củi khô quan tâm nói:
- Hòa thượng thành bắc? Nắm chắc thắng lợi không? Vạn ngàn lần chớ phô trương.
- Trận này tất thắng!
Tên củi khô người gầy nhom cười cười, lộ ra hàm răng vàng khè ngạc nhiên nói:
- Cửu ca, huynh làm gì ở đây?
Trần Tiểu Cửu đang định nói, Trần Tiểu Cửu liếc mắt thấy Vạn Cát Tường mặt đầy máu ngồi trên đất, hắn lòng hề nghĩ ngợi, hừ lạnh một tiếng, tiến lên đá mạnhVạn Cát Tường một cái, phẫn nộ quát:
- Mẹ kiếp đồ chó nhà ngươi, ngươi dám chọc Cửu ca ta? Gan quả không nhỏ đấy, các huynh đệ, đánh chết cho ta...
Nhị Cẩu Tử nghe thấy tên củi khô lên tiếng, xông lên đầu tiên, mang theo cây gậy giống như một con báo lao lên.
Tuy răngVạn Cát Tường có luyện võ, nhưng nào đã thấy trận thế như vậy, đảo đảo mắt, sợ tới mức ngất xỉu.
Trần Tiểu Cửu thấy các huynh đệ nhiệt huyết như vậy, trong lòng vô cùng vui mừng, vội ngăn các huynh đệ lại nói:
- Đừng làm vậy, các huynh đệ, Cửu ca không phải là ý đó...
Tên củi khô ngạc nhiên nói:
- Cửu ca, huynh không muốn hắn chết? Lẽ nào... Lẽ nào huynh là muốn chúng ta đùa hắn thôi?
Trần Tiểu Cửu đảo mắt liếc xéo hắn, rồi lại hiên ngang lẫm liệt nói:
- Các huynh đệ, vị Vạn công tử này bị thương, các huynh đệ đem hắn đến chỗ Trương lang trung chữa trị, rồi tìm một nhà trọ cho hắn nghỉ.
- Nhớ kĩ,nhất định phải chữa khỏi vết thương cho Vạn công tử, không thì, tuyệt không rời rời khỏi hắn nửa bước, đợi ta có thời gian rảnh, sẽ đến tìm Vạn công tử xin lỗi.
Hắn vừa nói vừa nháy mắt với tên củi khô, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.
Tên củi khô lanh lẹ, sớm đã đoán được ý của Trần Tiểu Cửu, liền vội vàng đáp lại, chỉ bảo huynh đệ dìuVạn Cát Tường lên, rồi nhanh chóng rời đi.