Trần Tiểu Cửu âm trầm nhìn ả, người đàn bà lẳng lơ, cái nụ cười này bà nội mày bắt à? Ngươi cười, đem toàn bộ sự đau thương của ta đều bị quấy rày.
Hắn lạnh lùng nói:
- Hồng Âm cô nương, không biết tại sao cô lại cười vậy?
Hồng Âm lả lướt thân mình, si ngốc cười nói:
- Ta đang cười các huynh thật ngốc à, Nhị tiểu thư hàng năm ngồi trong xe ngựa, các người lại không thể cùng nhau sao?
Mọi người nghe vậy, ngơ ngác nhìn nhau, Trần Tiểu Cửu cũng là bộ mặt tò mò nhìn đôi mắt ả, xem ả có thể nói những lời đáng sợgì.
- Chuyện đã qua, người còn đang sống, theo ta thấy, các người còn coi xe ngựa như động phòng, hai người ở trong xe nói nói cười cười, nam hoan nữ ái, bày tỏ nỗi khổ với nhau, còn hưởng thụ cá nước thân mật, cớ sao không làm đi chứ?
Lời vừa nói ra, mãn tràng đều kinh. Các tài nữ không kìm nổi liền chửi rủa.
- Mục nát.
- Hồ ly lẳng lơ…
- Tiện nhân…
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, nhìn từ đầu tới chân cô nương Hồng Âm kia, không khỏi càng ngày càng thấy hiếu kỳ.
Sức tưởng tượng của cô gái Uy quốc này thật là phong phú, trên xe ngựa, Điên loan đảo phượng, âm dương giao hợp, đúng là có một phen tình thú và thướt tha. Nếu có cơ hội, muốn thử với Chu Mỵ Nhimột lần xem sao.
Chu Mỵ Nhituy tránh xa tầm mắt của mọi người, tránh ở một bên, nhưng những lời châm ngôn của Trần Tiểu Cửu vẫn rõ ràng truyền tới tai nàng.
Cho dù tên tiểu tửnày không phải hiểu nhiều về cơ nghiệp của Chu gia, nhưng đối với huyết lệ của nàng, vẫn trinh thám đượckhông sai chút nào.
Nhiều năm nay, vì cơ nghiệp của Chu gia có thể kéo dài, nàng một mình gánh vác trọng trách này, trong thì phòng ăn trộm soán quyền, ngoài thì phòng kẻ đoạt lợi, gần như dồn hết tâm huyết vào trong việc đề phòng đấu đá tranh quyền đoạt lợi.
Nàng bỏ qua tuổi thanh xuân, mất đi sự dịu dàng, cũng từ bỏ mọi niềm vui của tuổi trẻ.
Hết thảy mọi thứ, chỉ là vì tương lai của Chu gia.
Vốn nàng rất kiên cường, chưa bao giờ kêu oan cho chính mình, ai bảo phụ thân tráng niên mất sớm, ca ca bất đắc dĩ phải giả ngây giả ngô chứ?
Nhưng hôm nay, những lời này nói ra từ miệng Trần Tiểu Cửu, vô cùng chân tình thật lòng, nói rất nhuần nhuyễn những nổi khổ sở tận sâu trong lòng của nàng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Nàng đang kinh ngạc nhìn bóng dáng dong dỏng cao của hắn, không khỏi không tự chủ được sự cô đơn sầu não, một trái tim đầy phong sương, dường như đều muốn tan nát.
Khi đang lúc ai oán, bỗng nghe những lời nói bừa bãi của ảđàn bà lẳng lơ Hồng Âm kia, nói ra những lời xấu hổ.
Nàng vung cánh tay, vùng ra khỏi Bình Nhi, xông vào đám người, nghiêm nghị nói với Hồng Âm:
- Người đàn bà lẳng lơ đến từ Uy quốc , còn dám nói những lời xấu hổ trước mặt mọi người, lẽ nào thật cho rằng đại quốc Trung Hoa rộng lớn củachúng ta, lại không biết lễ nghĩa, vô liêm sỉ như Uy quốc các cô sao, tùy ý tằng tịu sao? Ta phỉ nhổ…
Hồng Âm cô nương không ngờ cũng không tức giận, chỉ cười khanh khách nói:
- Chu nhị tiểu thư, tuy cô không thể tiếp nhân sự ôn tồn trong xe ngựa, nhưng cũng không thấy được suynghĩ của Trần công tử với cô đâu thế nào. Hừ.. đàn ông à, đều là động vật háo sắc hết.
Chu Mỵ Nhinghe vậy, trong lòng kinh ngạc.
Nàng quay người lại, bộ ngực phình ra, run rẩy cả người, ánh mắt nhìn Trần Tiểu Cửu, thấp giọng nói:
- Ngươi…ngươi quả nhiên là giống ả đàn bà lẳng lơ này nói sao? Không ngờ có thể thích cái giọng điệu này?
Trong lòng Trần Tiểu Cửu khâm phục ngũ thể của Hồng Âm, cô nàng đến từ Uy quốc này,sao lại có thể phân tích tâm tư của đàn ông rõ ràng như vậy.
Nhưng đối diện với vẻ mặt đau thương của Nhị tiểu thư, cho dù đánh chết mình, ta cũng sẽ không thừa nhận cái giọng điệu ta thích làm này làm nọ trên xe ngựa.
Hắn đi xuống khỏi đài cao, một tay ôm lấy Nhị tiểu thư, chân thành nói:
- Nhị tiểu thư, lời của người đàn bà lẳng lơ này, nàng chớ có tin. Trong lòng ta, nàng chính là tiên nữ trên cửu thiên, đẹp không nhiễm một hạtbụi, thuần khiết vô cùng.
- Mặc kệ tâm linh ta có bao nhiêu dơ bẩn, khi ta ngóng nhìn ánh mắt trong suốt như nước của nàng, tất cả sự đê tiện và xấuxa đều rơi xuống mười tám tầng địa ngục. Chỉ còn lại sự hâm mộ và sùng bái.
Chu Mỵ Nhikhông ngăn nổi Trần Tiểu Cửu cố tình vẽ ra khung cảnh tươi đẹp rung động lòng người, xấu hổ đến buông thõng đầu, mặt đỏ ửng, trái tim nhảy loạn lên.
Các tài nữ kia thích nhất là những lời lãng mạn, nhất thời, không khỏi quá cảm thán.
- Thật si tình..
- Cảm động quá…
- Thật đau lòng a..
….
Hồng Âm nhìn Trần Tiểu Cửu biểu diễn công phu, khóe miệng nhếch lên, mặt lộ ra nụ cười khinh thường.
Trần Tiểu Cửu tuy nói chuyện với Chu Mỵ Nhi , nhưng mục đích chính của hắn không phải là tỏ tình với Chu Mỵ Nhi , mà là muốn sự thôngcảm từ tận đáy lòng của các tài nữ kia, tô đậm thêm bầu không khí động lòng người.
Hắn thấy các tài nữ đã rơi vào cái bẫy của mình, trong lòng vô cùng vui sướng, sau lại chân thành nói với Chu Mỵ Nhi :
- Nhị tiểu thư, ta đã bị đôi mắt tinh khiết của nàng đánh cắp mất linh hồn rồi, ta lương thiện thuần khiếtnhư vậy, làm sao có thể khinh thường tấm thân cao quý khánh thiện kia? Cho dù có mượn gan trời, ta cũng không dám có chút bất kính với Nhị tiểu thư.
Hắn nói những lời tâm tình nho nhã lễ độ, nhưng đôi tay to lại gắt gao nắm chặt lấybàn tay ngọc ngà mềm mại của Chu Mỵ Nhi để thưởng thức. Thấy Chu Mỵ Nhikhông phản kháng, hai tay lại sợ soạng lên trên lưng nàng, dưới sự va chạm, một mảnh trắng thơm mịn, làm người ta lưu luyến không quên.
Chu Mỵ Nhinghe thấy rất cảm động không hiểu, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống.
Trái tim bất ổn, bị sự vui sướng cứ quanh quẩn trong đó, không có cách nào thoát ra. Lúc đang say mê, không ngờ tùy ý chobàn tay của Trần Tiểu Cửu ăn mòn da thịt của nàng.
Khi nàng ngẩng đầu lên, đón nhận nụ cười nghiền ngẫm của hồng Âm, mới tỉnh lại trong hạnh phúc.
Nàng vặn người thoát khỏi bàn tay của Trần Tiểu Cửu, nhỏ giọng giận dữ nói với hắn:
- Kẻ phóng đãng, ngoài miệng thì nói thánh khiết như vậy, vậy mà tay vẫn đê tiện hạ lưu như cũ, uổng công ta vừa rồi còn tin tưởng ngươi.
Trần Tiểu Cửu cười, thuận tay đẩy nàng lên đài cao, quay người nói với mọi người:
- Nhị tiểu thư nhà ta châu tròn ngọc sáng, quốc sắc thiên hương, một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần như vậy, hẳn có không biết bao nhiêu là đàn ông coi nàng là tình nhân trong mộng?
- Nhưng, nàng dứt khoát vứt bỏ đi tuổi thanh xuân của mình, dùng đôi vai gầy yếu để gánh vác gánh nặng ngàn cân, thử hỏi, sự hi sinh này, tinh thần kiên cường này, chư vị công tử giai nhân ở đây, các vị ai có được? Ai có? Ai có?
Trần Tiểu Cửu nói đến cuối cùng, dùng sức vuốt ngực mình, khàn cả cổ họng hét lên.
Các vị tài tử giai nhân, ngơ ngác nhìn nhau, trầm mặc không một tiếng động, ngay cả Hồng Âm phong lưu cũng ngừng xúi giục.
Chu Mỵ Nhiđứng trên đài cao, nghe thấy tiếng rít gào khàn giọng của Trần Tiểu Cửu, nước mắt không ngừng chảy xuống, nàng đứng không vững, dựa vào người Trần Tiểu Cửu, nhỏ giọng dịu dàng nói:
- Kẻ phóng đãng, ngươi luôn làm ta đau lòng rơi lệ, ngươi thật là tệ…
Trần Tiểu Cửu thở dài, giống như nở một nụ cười nhẹ với Chu Mỵ Nhi , nhỏ giọng nói:
- Nhị tiểu thư, đại công cáo thành rồi.