Trần Tiểu Cửu nhắm mát, dương dương tự đắc lắng nghe những tiếng tranh cãi ầm ĩ, khi thấy thời cơ đã đến, vội xua tay làm cắt ngang sự nịnh nọt của bọn họ, thở dài nói:
- Chư vị tài tử, các vị tranh nhau như vậy, lại đánh mất đi phong độ của người đọc sách, ta thật khó gật bừa.
- Cũng được. Không ngờ thịt ít sói nhiều, trong lòng ta có một chủ ý khá hay, mọi người cùng nghe, xem thế nào ?
Thư sinh mặt rỗ lo lắng, liên thanh thúc giục nói:
- Trần công tử là Văn Khúc Tinh lâm phàm, nếu công tử nói là chủ ý hay, thì nhất định là hay, ta lòng nóng như lửa đốt, rửa tai lắng nghe.
Trần Tiểu Cửu tay chắp sau lưng bước thong thả, thản nhiên nói:
- Chư vị tài tử giai nhân, ta đem những bảo bối quý giá nhất, món quà ta thích nhất tặng cho các vị, thể hiện sự quan tâm vàưu ái của ta với các vị, tấm chân tình tha thiết này, tuyệt không có chút giả dối.
Các tài tử giai nhân đều gật đầu cảm ơn, vẻ mặt thật muốn tự làm nhưng lại không một aiphản đối.
Trần Tiểu Cửu đột nhiên hỏi lại:
- Nếu đến mà không phi lễ, bắt người tay ngắn, ăn người miệng ngắn, xin hỏi chư vị tài tử giai nhân muốn dùng phương thức gì để bày tỏ tình cảm với ta ?
Mọi người nghe vậy ngẩn ra.
Trần Tiểu Cửu đột nhiên thanh âm mãnh liệt nói:
- Là vàng bạc trắng, hay là nhuyễn ngọc ôn hương? Hừ…ta nói thẳng, những thứ nông cạn đó so với những thứ ta tặng các vị, căn bản không đáng nhắc tới
Các tài tử giai nhân bị hắn chế giễu, trong lòng hổ thẹn, lại âm thầm khâm phục đạo đức của Trần Tiểu Cửu! Nghĩ tới những thứ tục vật vừa rồi đi hối lộ Trần Tiểu Cửu – Văn Khúc Tinh lâm phàm, quả nhiên là đáng xấu hổ, mất nhiều hơn được.
Trong lòng thư sinh mặt rỗ vội vàng nhất, gã vội nói:
- Trần công tử, huynh thử nói, với huynh, cái gì mới là lễ vật quý giá nhất, ta cùngchư vị tài tử, cho dù lên chín tầng mây hái trăng, xuống ngũ dương bắt ba ba, cũng làm cho huynh.
Chư vị tài tử giai nhân đều đồng thanh, trước sau tỏ thái độ, trong lòng lo lắng bảo vậtbị người khác cướp mất.
Đến đây! Đến đây! Cuối cùng cũng đến rồi, chạy nửa ngày trời, cuối cùng cũng nói tới chính đề! Trần Tiểu Cửu ho nhẹ một tiếng, bắt lấy bàn tay nhỏ của Chu Mị Nhi dắt tới trước mặt các vị tài tử, thâm tình nói:
- Chư vị tài tử tài nữ, Trần Tiểu Cửu ta một dời không màng danh lợi, vô dắt vô treo, duy độc chỉ một lòng say mê với Nhị tiểu thư.
- Ta cả ngày nghĩ tới Nhị tiểu thư, suy nghĩ tới Nhị tiểu thư mà đăm chiêu! Nàng vui vẻ, ta cũng vui vô cùng; nàng buồn, ta cũng đau vô hạn. Trong lòng ta có một ước vọng rất lớn, là hi vọng Nhị tiểu thư thân yêu của ta có thể hạnh phúc vui vẻ mỗi ngày.
Hắn nồng nàn thổ lộ, còn giảbộ dừng lại ở đôi mắt của Chu Mỵ Nhi, đôi mắt giống như nước mùa thu, bàn tay to khẽ vuốt mái tóc nàng, bộ dạng săn sóc nàng, thật đúng là đáng ngưỡng mộ.
Trong mắt chư vịtài tử thấy cảnh tưởng động tình như vậy, trong tai lại nghe thấy những lời nồng nàn tha thiết, tất cả đều kích động không hiểu, trong mắt lại ẩn chứa nước mắt trong suốt.
Chu Mỵ Nhi không ngờ Trần Tiểu Cửu có thể trước mặt mọi người nói ra những lời si tình như vậy, nàng khẽ động đậy đôi mắt, bàng hoàng, kinh ngạc nhìn vẻ mặt thâm tình của Trần Tiểu Cửu, trái tim như kích động nhảy loạn lên.
Nàng gắt gao nắm chặt tay Trần Tiểu Cửu, không tự chủ được nhỏ giọng nói:
- Tiểu Cửu, tên lừa đảo nhà ngươi, nói rút cuộc là thật hay giả vậy?
Trần Tiểu Cửu chăm chú nhìn Chu Mỵ Nhi, đột nhiên thăm dò đầu óc, lén động vào đôi môi nàng, nhắm mắt trở về chỗ cũ, nếu có thâm ý nói:
- Giả là thật thì thật cũng là giả, Nhị tiểu thư, nếu nàng là người có tâm, không cần hỏi ta, có thể đoán ra được suy nghĩ trong lòng ta.
- Tiểu Cửu, ngươi lại làm chuyện xấu…
Chu Mỵ Nhi không kịp tránh, đôi môi anh đào bị trúng chiêu, nàng lén bóp vết sẹo lồi trên lưng hắn, khuôn mặt hoa sen kiều diễm ướt át, dường như lướt trên mặt nước, trong lòng lại nắm lấy hàm nghĩa trong lời nói của tên phóng đãng kia.
Thư sinh mặt rỗ cảm nhận được hơi thở ngọt ngào, kích động nói:
- Trần công tử tình sâu nghĩa đậm, không hổ là Văn Khúc Tinh lâm phàm, thật là tấm gương của phàm phu tục tử chúng ta.
Sau đó tiến lên một bước, vẻ mặt dạt dào nói:
- Trần công tử, huynh không ngại chứng tỏ, bọn ta rút cuộc nên làm thế nào?
Trần Tiểu Cửu trước mặt mọi người, quàng qua eo Chu Mị Nhi, buồn bã nói:
- Nhị tiểu thư nhà ta đã đem hạnh phuc cả đời phó thác vào gia nghiệp lớn của Chu gia. Chỉ cần có thể khiến cơ nghiệp của Chu gia là vinh dự trên tay nàng, nổi danh thiên hạ, thì là việc hạnh phúc nhất trong đời nàng.
Trần Tiểu Cửu nói tới đây, thần bí cười nói:
- Chư vị tài tử giai nhân, nếu các vị có chút thành kính, nếu là về sự nghiệp, có thể hứa sẽ trợ giúp cho Nhị tiểu thư thân yêu của ta, đối với ta mà nói, chính là món quà tốt nhất.
Hắn lừa gạt vòng vo, cuối cùng cũng không lọt khỏi mục đích chính, trong lòng hắn hơi có chút không yên, trong đôi mắt tràn đầy sự tự tin thản nhiên sung sướng, quét qua các tài tử thư sinh.
Chu Mỵ Nhi nghe lời nói khí phách của Trần Tiểu Cửu, đặc biệt là câu nói quan trọng cuối cùng, cả kinh nghẹn họng trăn trối. Đến lúc này, nàng mới hiểu mục đích chính của Trần Tiêu Cửu.
Thằng nhãi này, sự sâu đậm ẩn chứa. Trước mặt mọi người ân ái vói ta, hôn môi, lấy động tình nhân; lại bịa đặt chuyện mình là Văn Khúc Tinh lâm phàm, có thiên mệnh, kinh sợ các thư sinh ngốc nghếch; rồi sau đó chuẩn bị những món lễ vật kỳ quái này, để dẫn họ mắc bẫy.
Cái này…tất cả những cái này, nhất hoàn khấu nhất hoàn, vẫn có vẻ đột ngột, lại có vẻ tình cảm. Giống như cùng đào một cái bẫy, đám tài tử thư sinh này lại đua nhau nhảy vào, giống như bên trong có bảo bối gì được giấu trong đó.
Cẩn thận nghĩ lại, tất cả những thứ này, thật là kỳ diệu! Tâm trí này, thủ đoạn này, như thiên mã hành không, khiến người ta không thể phỏng đoán.
- Tiểu Cửu….
Đôi mắt Chu Mỵ Nhi đảo qua đảo lại trên người Trần Tiểu Cửu, cảm động rơi nước mắt.
Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng bóp mũi nàng, cười nói:
- Nhị tiểu thư, ta sớm đã nói rồi, có Tiểu Cửu ta ở đây, vạn sự không cần lo.
- Nếu không nói câu này với Nhị tiểu thư, trên đời này, không có người nào xấu hơn ta.
Chu Mỵ Nhi trong lòng như lửa đốt, lắc người, nhìn hắn rất phong tình: Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
- Tiểu Cửu, vừa rồi ngươi nói nhiều như vậy, chỉ có một câu mới là thật
Trần Tiểu Cửu cười hì hì nháy mắt nói:
- Nhị tiểu thư, còn một câu.
- Câu nào?
Chu Mỵ Nhi khinh thường nói.
- Ta ăn cắp trái tim nàng…
- A, kẻ phóng đãng, không được nói bậy.
Các tài tử châu đầu ghé tai, bàn tán, thư sinh mặt rỗ thấy mọi nười vẫn thảo luận kịch liệt, khoé miệng nổi lên một nụ cười khinh thường, tiến lên một bước, đứng mũi chiu sào nói:
- Trần công tử, việc này có gìkhó khăn! Nhà ta ở Tô Châu, ở nơi đó cũng có chút danh vọng, sản nghiệp nhiều, pha tạp phiền phức. Chu nhị tiểu thư nếu cần, ta sẽ tương trợ.
Chu Mị Nhi nghe vậy, trịnh trọng nói:
- Xin hỏi công tử người phương nào?
Thư sinh mặt rỗ nghiêm nghị nói:
- Phương gia ở Tô Châu! Tại hạ bất bài, con trưởng Phương Văn Sơn.
Lời vừa nói ra, mãn tràng kinh hô, hư thanh một mảnh.