Lý Phách Thiên lấy lòng ôm lấy chân của Chu Ngô Năng, khóc lóc nói:
- Chu công tử, ta sai rồi, ngươi tha cho ta đi mà, từ nay về sau ta thấy ngươi sẽ tìm đường vòng đi, không dám gây rắc rối với ngươi nữa...
Chu Ngô Năng không thèm để ý đến những lời ...của y, những lời nói khốn khiếp của mày còn có thể tin được sao? Lần này nếu như không đánh cho sướng tay, đợi lần sau mới đánh, không biết phải đợi đến bao giờ.
Chu Ngô Năng phất tay áo, lạnh lùng nói:
- Tiểu Lục Tử, đánh tiếp, sẽ có thưởng.
Tiểu Lục Tử thấy Lý Phách Thiên giả chết rồi lại nghe thấy thiếu gia ra lệnh, liền tiếp tục đánh, chỉ là lần này hắn cũng học được hiểu được rồi chỉ đánh vào lưng, mông, cho dù có đánh mạnh cỡ nào thì nặng nhất cũng chỉ khiến Lý Phách Thiên bị liệt thôi, không làm chết được cái mạng chó của y.
Đám chó đen gẫy tay gẫy chân thấy đại sự không hay rồi, không còn dám giở thói lưu manh côn đồ nữa, cố gắng chịu đau đớn đứng lên, dìu đỡ lẫn nhau, khập khiễng rời khỏi nơi thị phi này.
Trần Tiểu Cửu thấy mấy tên chó dữ này đã nhận được bài học của hắn, tay chân đều gãy, e rằng cuộc sống sau này tự chăm sóc mình đều không dễ dàng, liền không làm khó bọn chúng, mặc cho bọn chúng rời khỏi.
Chu Ngô Năng vênh vang đắc ý, hai tay chắp sau đít vui vẻ đi đến trước mặt Trần Tiểu Cửu, nhìn nhìn rồi nói:
- Tiểu Cửu, chậc chậc... tài đánh nhau của huynh càng ngày càng lợi hại. Tiến bộ thần tốc, không ngờ còn chuyên nghiệp hơn ta rất nhiều, khâm phục khâm phục!
Trần Tiểu Cửu nhìn về Lý Phách Thiên đang rên rỉ không ngừng, nhớ tới nguyên nhân gây ra ngày hôm nay, không khỏi ôm vai Chu Ngô Năng, nhỏ giọng kinh ngạc nói:
- Ngộ Năng, nhị tiểu thư rốt cuộc nói thế nào, sao lại không cho Song Nhi làm nha hoàn cho ta nữa chứ? Hay là muốn cho Song Nhi làm vợ ta?
- Huynh nằm mơ à?
Chu Ngô Năng lườm hắn một cái nói:
- Tất cả đều do huynh gây ra, sao huynh lại còn hỏi ta? Chiều hôm nay Nhị muội trở về, gọi ta đến, mắng chửi ta thậm tệ một trận, trách ta không nên để Song Nhi nha hoàn thuần khiết kia làm nha hoàn cho huynh, nói theo tính cách dung tục tà ác của huynh, sớm muộn gì cũng truyền nhiễm cho Song Nhi.
Cô nàng này, nói xấu sau lưng ta, hừ... Xem ra nàng là muốn ta thơm đôi môi nhỏ của nàng rồi!
- Thế huynh nói thế nào, Ngộ Năng?
Trần Tiểu Cửu quan tâm nói.
Chu Ngô Năng vênh vang đắc ý nói:
- Ta ngay lập tức phản bác lại Nhị muội, sao có thể gọi là bị nhiễm xấu được, nên gọi là yêu quý chứ, hơn nữa nhị muội lại không phải là vợ của Tiểu Cửu, muội ghen gì chứ.
Hay, nói rất hay! Trần Tiểu Cửu vỗ vai Chu Ngô Năng, dâm đãng cười nói:
- Nha hoàn làm ấm giường cho thiếu gia, vốn là việc hoàn toàn chính đáng, có gì kì quái đâu, ta và Song Nhi ôm ôm ấp ấp, mẹ kiếp, không ai có quyền quản lí.
Trần Tiểu Cửu nói đến đây, hừ lạnh một tiếng, tà ác nói:
- Trừ phi... trừ phi vợ ta dạy bảo ta, ta mới có thể kiềm chế một chút.
- Ta nói đúng như vậy. Nhưng Nhị muội dường như trở mặt với ta.
Chu Ngô Năng vỗ tay vào đùi, trợn mắt rồi nói:
- Muội ấy véo mạnh vào tay ta, nghiêm nghị nói với ta:
- Bắt đầu từ hôm nay, Song Nhi sẽ hầu hạ Lão phu nhân, còn bên Trần Tiểu Cửu muội sẽ tìm cho hắn một nha hoàn xấu xí, hầu hạ hắn là được, cần gì phải tìm nha hoàn xinh đẹp cho hắn ngắm.
Ta ngất! Trần Tiểu Cửu trong lòng khinh bỉ, Chu Mỵ Nhi này, nhất định là nhìn thấy mình và Song Nhi ôm ôm ấp ấp rồi, nàng trong lòng mất cân bằng, nội tiết tố đảo lộn, ghen tị rồi.
Chu Ngô Năng thấy bộ dạng đáng khinh của Trần Tiểu Cửu, liền hiểu rõ giữa hắn và Chu Mỵ Nhi có tình cảm không thể nói ra được, gã khẽ đẩy vai Trần Tiểu Cửu, vẻ mặt gian tà nói:
- Tiểu Cửu, tiểu muội ta trông thế nào?
Trần Tiểu Cửu chép chép miệng nói:
- Quốc sắc thiên hương!
Chu Ngô Năng lại nói:
- Tính cách thế nào?
Trần Tiểu Cửu cười khổ nói:
- Cứng rắn như đá.
Chu Ngô Năng nháy nháy mắt nói:
- Ăn thấy thế nào?
Ăn thấy thế nào? Người làm anh như ngươi, càng ngày càng đáng khinh! Trần Tiểu Cửu nhấp nhấp miệng, vẻ mặt cười xấu xa, tiu nghỉu nói:
- Nhìn thì rất là đẹp, nhưng mà ăn thì chỉ có nước gẫy răng.
Chu Ngô Năng nghe vậy, ha hả cười lớn, vỗ vai hắn kì dị nói:
- Tiểu Cửu, răng của huynh vô cùng tốt, cho dù là kim cương ngọc thạch, chỉ cần một miếng là có thể nghiền thành bột, bổn thiếu gia xem trọng huynh đấy.
Ta ngất! Hay lắm Chu Ngô Năng, không ngờ lại bán muội cầu vinh, nhưng, ta thích!
Chu Ngô Năng lại nhìn Tiểu Yên Chi, cười trộm nói:
- Mặc dù không có Song Nhi nữa, nhưng huynh nhìn cô nàng này, trông rất nhanh nhẹn hoạt bát, vừa nhìn đã thấy là người đẹp rồi, bảo đảm Tiểu Cửu huynh vừa lòng! Làm huynh đệ đến nước này, Ngộ Năng ta cũng được coi là bạn chí cốt nhỉ.
- Đại thiếu gia làm quả không tồi đấy. Vừa rồi cùng ta kề vai chiến đấu, vô cùng dũng mãnh.
Trần Tiểu Cửu chế giễu nói.
Chu Ngô Năng nghe vậy, mặt đỏ bừng, ngượng ngùng cười nói:
- Tiểu Cửu, bổn thiếu gia biết huynh võ công cao cường, ta và huynh kề vai chiến đấu, chẳng phải là làm mất uy phong của huynh...
Trần Tiểu Cửu không nghe những lời nói xằng bậy của gã, đi thẳng tới phía Tiểu Yên Chi.
Chậc chậc... cô nàng này thật sự chỉ có 13 tuổi sao? Nhìn cái thân hình đầy đặn, cũng phải là 16 tuổi, tiểu nha đầu mặc dù không được ăn uống đầy đủ, nhưng dậy thì lại sớm, trông rất phổng phao.
Tiểu Yên Chi thấy Trần Tiểu Cửu đi đến, chủ động nghênh đón, đôi tay nhỏ bé không để yên, thân mật nắm lấy bàn tay to của hắn, giọng giòn thanh nói:
- Đại ca ca, Tiểu Yên Chi cảm ơn huynh, nếu như không có đại ca ca giúp đỡ, hôm nay muội sẽ bị đưa đến Lý gia làm nha hoàn, không chừng cả đời này không được gặp lại bà nội của muội nữa...
Mặc dù cô bé đã quen cuộc sống khổ cực, vô cùng kiên cường, nhưng đột nhiên gặp phải đại bi đại hỉ, trong lòng không yên, liền không khống chế được nước mắt, run run đôi vai, những giọt nước mắt lã chã rơi xuống.
Ôi... con của người nghèo sớm biết lo liệu nhà cửa, nhớ ngày đó, bản thân ở kiếp trước chính là một đứa trẻ mồ côi, lớn lên ở cô nhi viện, ăn uống đều là nhà nước cung cấp, nào có nhiều sự ấm áp đáng nói, nếu như luận bàn về khổ, chỉ sợ so với Tiểu Yên Chi thì còn khổ hơn rất nhiều, có một điểm duy nhất hơn Tiểu Yên Chi chính là mình là con trai, và đầu óc thì được coi là linh hoạt nhanh nhạy.
Hắn vuốt vuốt lưng Tiểu Yên Chi, an ủi cổ vũ nói:
- Tiểu Yên Chi không khóc, Tiểu Yên Chi rất kiên cường, biết chịu cực khổ, cư xử đúng mực, sau này muội nhất định sẽ có tiền đồ.
- Tiểu Yên Chi không khóc, Tiểu Yên Chi nhất định sẽ hạnh phúc!
Cô bé cố ngăn không cho nước mắt chảy ra, nhưng tâm tính của cô bé, làm sao mà dễ dàng kìm lại được, chỉ chốc lát nước mắt lại ròng ròng chảy ra.
Trần Tiểu Cửu sợ nhất chính là khi con gái khóc, thấy tiểu nha đầu này khóc sướt mướt, trong lòng hắn quả thực có chút hỗn loạn, liếc mắt thấy chiếc giỏ đầy mặt lạ, trong lòng tò mò, cầm lấy một cái nhìn, chỉ thấy bên trong có đủ các loại mặt lạ hình động vật, có hình của trâu bò ngựa, có miệng lợn răng nanh, mỗi cái đều là đồ thủ công tinh xảo, xem ra mất không ít công phu mới làm ra được.
Tiểu Yên Chi thấy Trần Tiểu Cửu tay cầm mặt nạ, nghịch nghịch, cho rằng trong lòng hắn thấy thích, vội lấy ra một chiếc mặt lạ hình mặt lợn, đưa cho hắn nói:
- Đại ca ca, nếu như huynh thích, chiếc mặt lạ mặt lợn này tặng cho huynh.
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, vẻ mặt tối xầm lại.