Thạch Đầu Trù nghe vậy vỗ nhẹ vào vai gã nói:
- Phan huynh chớ nóng vội, huynh trưởng huynh tránh được mùng một chứ trốn sao được mười rằm, chỉ cần huynh kiên định, tàn nhẫn một chút sớm muộn gì cũng loại trừ được khối ung nhọt này!
- Nhưng ta giờ vẫn băn khoăn, dù sao huynh ấy cũng là anh ruột của ta, hay là tha cho huynh ấy một con đường sống…
Hai má Phan An không tự chủ được giật giật mấy cái, vẻ mềm yếu đàn bà càng thấy gã nhu nhược.
- Phan huynh chớ hồ đồ!
Thạch Đầu Trù nghe vậy nhếch mép dữ tợn nói:
- Huynh phải biết rằng, người đứng đầu Phan gia chỉ có một, huynh và huynh trưởng Phan Tường của huynh đều là nhân tài kiệt xuất, nhưng luận về năng lực huynh vẫn còn kém so với Phan Tường. Hơn nữa luận theo lẽ thường, lệnh huynh là con trưởng việc kế thừa gia nghiệp tổ tiên đương nhiên Phan Tường chiếm ưu thế… Hừ… Có thể đoán chắc, nếu không diệt trừ Phan Tường sau này huynh muốn là người thừa hưởng gia tài hàng triệu bạc kia chỉ là trong giấc mơ hão huyền mà thôi!
Phan An nghe thế, giống như bị một quả đấm thốc mạnh vào ngực, như có tảng đá đè lên người khiến gã không thở nổi.
Thạch Đầu Trù thấy bộ dạng của Phan An như vậy cười thầm nói:
- Đương nhiên trừ phi huynh khinh thường cơ nghiệp của Phan gia, chấp nhận cuộc sống tiêu dao tự tại của nhị thế tổ, thì việc đó cũng chẳng phải lo lắng làm gì…
- Không…
Khuôn mặt xanh xao của Phan An bỗng nhăn lại trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Chuyện này, hay là Thạch huynh giúp ta vạch ra kế hoạch cẩn thận một phen!
Thạch Đầu Trù nghe vậy, đổi giọng, tỏ vẻ chân thành vỗ vai hắn an ủi:
- Yên tâm đi, có ta ở đây, vị trí thừa kế Phan gia sớm muộn gì cũng vào tay huynh đệ thôi!
- Đi, giờ không nói đến việc này nữa, gieo được hạt giống này, chỉ cần chăm sóc chút ít, hôm nay coi như là Thạch Đầu Trù đã mở rộng được cơ nghiệp rồi!.
Thạch Đầu Trù ngụy trang bằng khuôn mặt tươi cười, thẳng người tiến vào giữa buổi lễ long trọng đêm lửa trại.
Lúc đó bao nhiêu ánh mắt của đám giai nhân đều đổ dồn vào hắn.
Y nhìn ra xung quanh, cảm nhận được tình cảm đợi chờ thiết tha của mọi người, như mở cờ trong bụng, đắc ý vênh váo! Mặc dù ở trước mặt đông người, y có chút bối rối, nhưng với tình cảm hâm mộ quá khích như này, y đã quá quen thuộc!
Thạch Đầu Trù tỏ vẻ nho nhã, vỗ tay, đám vũ nữ diêm dúa dừng điệu múa, trưởng nhóm múa cúi đầu cười e lệ với y, lúc cúi đầu thi lễ, cổ áo trễ lộ cả bộ ngực trắng trẻo, núng nính.
Bầu ngực sữa lộ ra khiến Thạch Đầu Trù thèm nhỏ rãi, chạy lại làm ra vẻ không dám nhận đại lễ của nàng, nhẹ nhàng đỡ nàng dậy, nhưng ngón tay lại thừa cơ luồn vào xiêm y của nàng giở trò, thám hiểm.
Cô nàng này vốn là hàng mới, đối với loại hành động lỗ mãng này đã tập thành quen, nghiêng mình che mắt đám đông, miệng xinh xắn như cánh hoa đào khe khẽ nói:
- Thạch công tử, công tử gấp gì chứ? Phan thiếu gia đã sắp xếp, tối nay ta là người của công tử!
Nàng tuy là người Đông Doanh nhưng nói tiếng Hán rất thành thạo, lại có vẻ rất yêu kiều thướt tha!
Thạch Đầu Trù nghe xong mừng rỡ, phấn khích trong lòng, không kìm được bóp mạnh một cái. Thằng nhỏ không chịu kém phần cũng đòi dựng trại.
- Thật là to gan, vì sao trước mặt mọi người lại đi chòng ghẹo con gái nhà lành? Đang lúc bàn tay y đang xoắn xuýt trên đôi gò bồng đào của vũ nữ thì bị tiếng quát to làm giật mình, sợ đến mức suýt tè ra quần. Y vội vàng rút tay ra khỏi cổ áo nàng, cậu nhóc cũng cụt hứng tiu nghỉu!
Đám tài tử giai nhân vốn không để ý đến hành động của Thạch Đầu Trù, nghe tiếng quát bỗng nhìn xung quanh, đúng lúc đấy nhìn thấy bàn tay có tật giật mình của y rút ra từ ngựa cô nàng, cảnh tượng đó vừa hay bị các vị học trò nhìn thấy!
Lúc đó, tiếng cười nhạo vang lên ầm ầm không dứt.
Thạch Đầu Trù hơi luống cuống, ngượng ngùng, nhớn nhác cãi lại:
- Kẻ nào… Kẻ nào đui mù, chó má, dám vu cáo hãm hại ta?
- Là ta! Trần Tiểu Cửu!
Lại một tràng cười từ xa vọng lại! Đám tài tử quay đầu lại đã thấy đám người đang đứng bên ngoài! Người cầm đầu, phong lưu phóng khoáng, dáng vẻ hiên ngang, cao nhã, cưỡi trên một con tuấn mã đen tuyền cao to lạ thường.
Cặp đôi một người một ngựa, trong bóng đêm mông lung, đột nhiên xuất hiện, khiến đám thiếu nữ hoài xuân mở to hai mắt kinh ngạc, há miệng không khép lại được nhỏ nước miếng thèm thuồng!
- Là … Trần công tử, là ngôi sao văn chương Trần công tử hạ phàm!
Phương Văn Sơn trong đám đông đột nhiên phản ứng lại, khom lưng cúi mình vui vẻ chạy đến trước mặt Trần Tiểu Cửu, nắm lấy cương ngựa nói:
- Trần công tử, mọi người ngóng trông huynh đã lâu, nếu không có người tham dự hội trại này còn có ý nghĩa gì chứ?
Đang lúc nói tán dóc, đám tài tử đọc sách đã gặp Trần Tiểu Cửu buổi sáng, chen nhau chạy đến vây quanh người hắn. Vòng tròn ngồi nghiêm chỉnh xung quanh lửa trại giờ bị hỗn loạn, hổng một lỗ một phần ba.
Trần Tiểu Cửu cảm nhận được sự nhiệt tình hâm mộ của mọi người, trong lòng tự nhiên cao hứng, tỏ vẻ hiên ngang của bậc Vương Bá. Chậc chậc… Cái danh ngôi sao văn chương quả không lãng phí!
Hắn nhanh nhẹn tụt xuống khỏi mình con Ô Nhã, tỏ vẻ hòa nhã cười, cao giọng nói với mọi người:
- Các vị tài tử, các ngươi đều là rường cột của nước nhà, tương lai huy hoàng của Đại Yến đều nằm trong tay các vị tài tử. Ngày mai phải chia tay các vị, không khỏi bịn rịn, Tiểu Cửu ta, làm sao lại không đến tiễn biệt? Chỉ có điều ta đến hơi trễ, mong các vị đừng trách!
Cái mặt như quả thầu dầu của Phương Văn Sơn vừa nghe, liền cuống quýt xua tay, lớn tiếng nói:
- Trần công tử, huynh chớ khách khí, ta chỉ là kẻ phàm phu tục tử, thế tiểu lực vi, công tử là đại hào, tinh quân lâm phàm, không quản đêm hôm khuya vất vả, tới thăm chúng tôi thật là niềm vinh hạnh lớn lao cho chúng tôi, làm sao dám trách cứ gì chứ?
Mọi người nghe thế đều cho là phải, tất cả đều theo giọng điệu của Phương Văn Sơn nịnh bợ không ngớt.
Tên Phương Văn Sơn này quả là có tài ăn nói, có người nối nghiệp châm ngòi lửa khiến uy vọng của hắn càng cao, Trần Tiểu Cửu hướng về phía Phương Văn Sơn gật đầu tán thưởng, rồi trấn an mọi người nói:
- Các vị tài tử giai nhân, tất cả hãy về vị trí đi, hôm nay Thạch Đầu Trù công tử mới là diễn viên chính của đêm lửa trại, Trần Tiểu Cửu ta chỉ là một người khách mà thôi, không đáng để nhắc tới, không đáng nhắc tới!
…