Trong đầu Thạch Đầu Trù đảo nhanh, nhìn đám người đang hỗn loạn, cao giọng nói:
- Chư vị huynh đệ tỉ muội, việc vừa rồi, vẫn là hiểu lầm lớn, Thạch gia kinh doanh, không hề bắt nạt, một lòng vì dân. Thạch gia từ gia chủ, đến gia đinh nô bộc, không ai làm những việc vi phạm thiên lý cả. Điểm này, phụ lão hương thân của Hàng Châu đều biết, cũng không phải người của Thạch mỗ bắt buộc, ăn nói bừa bãi.
Mấy người bản địa nghe vậy, không khỏi gật đầu lia lịa, một người trong đó cất cao giọng nói:
- Thạch công tử nói đúng đấy, tuy vừa rồi có chút hiểu lầm, nhưng Thạch gia có tiếng lành đồn xa,cũng không tin đồn vô căn cứ, ta không bị vỏ bên ngoài che mắt, gây khó xử cho Thạch công tử.
Chư vị tài tử biết rõ vị công tử đang nói này, nhân phẩm tuyệt hảo, quyết không nói sai, cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy làm khó Thạch Đầu Trù, đúng là gây khó dễ cho chính mình, cho dù có gì, nói tới đây, những tiếng ồn ào dần tan biến, nhưng trong lòng vẫn giữ điểm mấu chốt, quyết không thể gây liên quan gì tới việc kinh doanh của Thạch gia.
Thạch Đầu Trù thấy mọi người ấm lại, trong lòng cũng có chút an ủi, nhưng nghĩ tới sáu vạn lượng bạc, trở thành công cốc như vậy, một đi không trở lại, thực sự đau lòng! Y lặp lại châm chước, hiên ngang lẫm liệt nói:
- Chư vị huynh đệ tỉ muội, chúng ta chớ xa lạ như vậy, Thạch mỗ là người trọng tình trọng nghĩa, coi tiền bạc như cặn bã, bằng không sao có thể nói chuyện thế này, đem ngọc Như Ý trị giá hai ba trăm lượng tặng cho các vị được?
Mọi người nghe vậy, không hiểu ý này, lấy ngọc Như Ý trong tay ra, thưởng thức lần nữa.
Thạch Đầu Trù lại nói:
- Các vị cũng không vì gánh nặng trong lòng, ba trăm lượng bạc đối với Thạch gia ta, chỉ là mưa bụi thôi sao? Chư vị tài tử nếu thích, cứ việc chơi đùa. Tuy quân tử tương giao, đến mà không có lễ, nhưng Thạch mỗ ta là người thô tục, quyết không thể vì vậy mà tính toán so đo, suốt ngày nhắc tới lễ vật không quan trọng này.
Chư vị tài tử giai nhân đang ngồi, đâu có ai là đồ ngốc? Nghe vậy, sớm hiểu được tâm ý của Thạch Đầu Trù, một tài tử trong đó lên tiếng nói:
- Thạch công tử lễ vật nặng nề như vậy, ta đâu dám nhận, tâm ý đã nhận, vẫn xin Thạch công tử lấy lại.
Các tài tử nghe vậy đều hưởng ứng, bắt người tay ngắn, không muốn vì ngọc Như Ý này mà bị mua chuộc, để trả lại lễ vật.
Trong lòng Thạch Đầu Trù vui mừng, tuy nói là có chút xấu hổ, nhưng nếu sáu vạn lượng bạc có thể trở về trong túi, còn quan tâm nhiều như vậy sao? Y giả bộ khó xử nói
- Lễ vật đã tặng, ta sao có thể tùy tiện lấy lại chứ? Việc này làm thế nào cho phải nhỉ?
Y giả bộ buồn bã nói:
- Quân tử chi giao nhạt như nước, vốn muốn ngại tiền nong, ôi…cũng được, nếu mọi ngươi một lòng muốn trả lại lễ vật cho ta, ta sao có thể không để ý tới ý của các vị chứ?
Trần Tiểu Cửu sớm đã đoán ra được suy nghĩ của Thạch Đầu Trù, nhìn ngọc Như Ý trong tay, trong lòng không khỏi xem thường Thạch Đầu Trù.
Lúc đầu thấy Thạch Đầu Trù liên tục ra chiêu, kín mít không khẽ hở, thật có tiềm chất kiêu hùng, nếu không phải gặp phải Trình Giảo Kim mình, y dĩ nhiên đạt được, danh lợi song thu! Mà bây giờ mắt thấy kinh doanh thất bại, công dã tràng, liền muốn lấy lại sáu vạn lượng bạc về trong túi, chẳng phải là tiểu nhân điển hình sao?
Tự coi là kiêu hùng một phương sao? hừ…quả nhiên là tự nâng cao ngươi rồi.
Thạch Đầu Trù lén lút nhìn Trần Tiểu Cửu, thấy hắn cầm ngọc Như Ý không hề buông tay, nghĩ tuy hắn tài trí đầy bụng, nhưng rút cuộc chỉ là một gia đinh nhỏ bé, không ngờ trò chơi mới mẻ này, lại có ý cười nhạo nói:
- Trần công tử, nếu huynh thích ngọc Như Ý này, có thể lấy mà chơi, không cần trả lại ta. Ngọc Như Ý hơn ba trăm lượng này, ta sao có thể vì thiếu một cái của huynh mà đánh mất quyền chứ?
Phương Văn Sơn nghe vậy, tiến lên một bước, nhe răng nói:
- Thạch Đầu Trù, ý gì vậy? Dám bất kính với Trần công tử?
- Bất kính?
Thạch Đầu Trù nhìn bảo kê cao lớn phía sau, cười ngốc nói:
- Ta thành tâm tặng lễ vật cho Trần công tử, rõ ràng là tôn trọng, sao có thể nói là bất kính được?
- Ngươi…
Trần Tiểu Cửu vốn cảm thấy Thạch Đầu Trù lòng dạ hẹp hòi, liệt y vào đại địch số một, đúng là quyết sách sai lầm, thấy y đáng thương, muốn tha cho y. Nhưng thấy tên tiểu tử này không tán thưởng như vậy, chủ động gây chuyện với mình, trong lòng tức giận, lườm một cái, lại đi tới trước mặt mọi người cao giọng nói:
- Chư vị tài tử, các vị đây là có ý gì? Thạch Đầu Trù tặng lễ vật cho mọi người, mọi người sao có thể trả lại huynh ấy chứ?
- Lễ vật quý trọng, nhận có sự hổ thẹn, tâm tình bất an.
Một tài tử nói.
- Rất đúng! Rất đúng! Vô duyên vô cớ, sao có thể lấy lại đại lễ? nếu không lấy lại, trong lòng sợ hãi…
Một giai nhân nói.
Thạch Đầu Trù nghe vậy, trong lòng vui mừng, phục, rất đáng mừng.
Trần Tiểu Cửu đột nhiên vỗ đùi, kéo âm cuối nói:
- Các vị thật hồ đồ à. Lẽ nào thật sự cho rằng Thạch Đầu Trù là vô duyên vô cớ tặng lễ vật cho các vị sao? Hừ…thật ra, thằng nhãi này đáng giận vô cùng, có mục đích không thể cho ai biết được.
Mọi người nhìn nhau không nói gì, khó hiểu, lẽ nào…bên trong còn có huyền cơ gì sao?
- Kiêu ngạo, ngông cuồng…
Thạch Đầu Trù nghe vậy, phẫn nộ nói:
- Ngươi luôn nói, ta có mục đích gì không nói cho ai biết được, nếu không nói được, nhất đinh dẫn ngươi đi gặp quan.
Bảo tiêu kia bên cạnh y nghe vậy, không khỏi kiêu ngạo lay động hai vai, khoe cơ thể ra.
Trần Tiểu Cửu nghiêm nghị nói:
- Thạch Đầu Trù, ngươi rõ ràng là làm chuyện xấu, trong lòng hổ thẹn, mưu toan lấy vàng bạc mua chuộc lòng người, điều này là kĩ xảo, thật không nhìn thấy tài tử thiên hạ có gì, ngươi làm sĩ tử, sao có thể lừa gạt như vậy?
Trong đầu Thạch Đầu Trù xoay chuyển, cảm thấy những việc ác mình từng làm, đều vô cùng bí mật, không thể bị Trần Tiểu Cửu biết được, lẽ nào thằng nhãi này lừa gạt mình? Y nghiêm nghị không sợ hãi nói:
- Trần Tiểu Cửu, ta đâu có lừa gạt sĩ tử thiên hạ chứ? Ngươi đưa chứng cứ ra cho ta xem, đừng có ăn nói bừa bãi.
- Đây là do ngươi ép ta, ta không muốn được ta ?
Trần Tiểu Cửu cười lớn, quay người nói với mọi người :
- Chư vị thư sinh, lời của Thạch Đầu Trù rất chuẩn xác, Thạch gia từ trên xuống dưới, nho nhã lễ độ, cũng không lấy lớn ức hiếp nhỏ, làm xằng làm bậy.
- Thế nhưng, trên thực tế có như vậy không?
Hắn nghiêm nghị nhìn qua một lượt, có sức nói:
- Hôm nay, ta vạch trần lời nói dối của Thạch Đầu Trù, để mọi người thấy được sự gian xảo của y.
- Lô Sài Bổng ở đâu? Mang người lại đây cho ta.
Trần Tiểu Cửu hô lớn.
Hắn vừa nói xong, thấy một bóng dáng nghèo khổ to lớn, bước ra từ đám người.
- Ầm.
- A, ôi…
Trong sự hỗn loạn, kêu rên thống khổ, Thổ Phì Nhị Hóa béo như lợn, nằm dài ở giữa.
Trần Tiểu Cửu bước đi thong thả, vẻ mặt âm hiểm nhìn Thạch Đầu Trù, từ từ nói:
- Thằng nhãi này, ngươi nhận ra gã chứ, là người phương nào vậy?