Trong lòng Trần Tiểu Cửu cho rằng, lãng nhân này tuyệt không phải chỉ đơn giản là hộ vệ của Thạch Đầu Trù, mưu mô trong đó, chỉ có sau khi thẩm vấn cẩn thận xong mới có thể biết được, lúc này giao Thổ Phì Nhị Hóa cho Thạch Đầu Trù, có thể trấn an tinh thần y, tránh rút dây động rừng.
- Thạch công tử, thằng nhãi này là tôi tớ của Thạch gia các ngươi, nếu ngươi mang đi trừng trị, lẽ nào còn khiến bọn ta mất mặt xấu hổ sao?
Thạch Đầu Trù nghe vậy, trong lòng mừng thầm, lau máu trên mặt, thân mình run rẩy từ từ đứng lên, khi y đi tới bên cạnh Trần Tiểu Cửu, ánh mắt lộ ra sự hung ác, ngọn lửa phẫn nộ bùng cháy, nhẹ nhàng nói:
- Trần Tiểu Cửu,ngươi tin vào nhân quả không? Báo ứng…sẽ rất nhanh trở lại.
- Đi,
Y nói xong, cũng không dừng lại, bảo tên hộ vệ kia lôi Thổ Phì Nhị Hóa chật vật đi trong tiếng khinh miệt của mọi người, ! Ánh trăng thê lương, chiếu vào vết bẩn trên người y, tràn đầy sau lưng, làm nổi ra một bóng đen rất dài, tư thế quái dị, không hề có chút sinh khí, chứng tỏ một kẻ bại trận bi thảm và buồn khổ.
Phan An vốn một lòng muốn làm bạn với Thạch Đầu Trù, nhưng những việc ngăn cách vừa xảy ra, khiến gã hậm hực không vui. Lúc này, thấy y cô đơn bước đi, trong lòng có chút tiếc nuối, trong mơ hồ lại lộ ra sự thoải mái, nét âm nhu tuấn mã kia, trên khuôn mặt còn đẹp hơn phụ nữ, thể hiện vẻ phức tạp khó hiểu.
Khi Phan An đón nhận ánh mắt đầy tự tin của Trần Tiểu Cửu, trong lòng gã không hề dâng lên sự ghen tị nồng đầm và oán hận, trong tiềm thức gã, luôn cho rằng sự mất tích của Hồng Hạnh có liên quan tới Trần Tiểu Cửu. Vả lại, hai ngươi giao hợp, cộng thêm Phó Vu Sơn, việc này tuy bị phong tỏa tin tức, nhưng gã thân là Thiếu đông gia của Túy Hương lâu, phong hoa tuyết nguyệt như thế, sao có thể giấu được gã?
- Phan công tử, huynh đang nghĩ gì vậy? Cùng múa với sói, đây không phải là việc vui vẻ gì, chỉ có huynh đệ thân tình, mới là người thực sự tốt với huynh.
Trần Tiểu Cửu nói.
- Hừ…không cần Trần công tử chỉ điểm.
Khi gã nghe thấy bốn chữ "cùng múa với sói", trong lòng chợt giật mình, hôm nay điệu múa mang tới, trong đó đã tiêu một số tiền lớn để mời tới vũ nữ từ Đông Doanh, khi cùng chung mối thù, lại để họ xuất trướng, cho dù rất xinh đẹp, cũng có thể bị cho là Hồng Phấn hại nước hại dân, không có chút gì tốt đẹp, còn vội vàng để họ quay lại Túy Hương lầu nghỉ ngơi! Nghĩ tới đây, không có lòng dạ nào để cãi nhau với Trần Tiểu Cửu, liền chạy tới phía sau dựng lều tạm tạm.
Chạy cái gì? Thằng đàn ông như ngươi so với phụ nữ còn nữ tính hơn, lẽ nào ta còn không thể ăn ngươi sao? Trần Tiểu Cửu nhìn bóng dáng của gã, không khỏi cười khổ một chút, đột nhiên nghe thấy một âm thanh trong trẻo vang lên, quay đầu lại nhìn, thấy ngọc Như Ý trong tay của Phương Văn Sơn rơi xuống đất. Một mảnh ngọc tinh mỹ, từng mảnh từng mảnh vỡ vụn trên mặt đất, dưới ánh trăng chiếu rọi, phản ra đủ mọi màu sắc.
- Ma Tử huynh, đây là vì sao?
Trần Tiểu Cửu khó hiểu dò hỏi, các tài tử cũng kinh ngạc, đều nghi hoặc, thằng nhãi này rút cuộc là phạm phải thất tâm gì?
Phương Văn Sơn nhìn miếng ngọc vụn trên mặt đất, cắn răng nói:
- Trần công tử, Thạch Đầu Trù là một tiểu nhân gian xảo, một ngụy quân tử không trọng khí tiết dân tộc, loại hạ nhân này tặng lễ vật cho ta, ta sao có thể nhận và cho vào túi được?
- Phương công tử nói đúng, những thứ dơ bẩn này, giữ lại có tác dụng gì, nhất định phải đập nát.
Mọi người nghe vậy, đều giơ tay tán thành, bọn họ đều là con nhà quyền quý, sao có thể để ý tới ngọc Như ý hai trăm lượng này? Nhất thời, cũng giơ cao ngọc Như ý lên, cho rơi xuống đất, muốn giải tỏa lửa giận trong lòng.
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, đau lòng hộc máu, lũ các con ông cháu cha nhà các ngươi, thật là ăn no không biết người đói, vật tốt như vậy, ném vỡ cũng không hề nhíu mày, thật là tức chết đi được.
- Khoan đã, mọi người nghe ta nói đã.
Hắn vội vàng phất tay ngăn lại.
Phương Văn Sơn ngạc nhiên:
- Trần công tử, huynh có gì chỉ bảo.
Trần Tiểu Cửu khom người nhặt lên một miếng mảnh vụn của ngọc Như ý, ánh mắt thản nhiên nói:
- Mảnh ngọc thuần khiết này không có lỗi, hoàn toàn tự nhiên, không dính chút tục khí, sao lại phải vứt bỏ nó như vậy?
- Nhưng…nhưng đây là đồ thằng nhãi Thạch Đầu Trù tặng cho bọn ta, ta cũng không thấy hiếm lạ, cảm thấy rất ghê tởm…
Mọi người đều nói đúng.
Trần Tiểu Cửu đột nhiên cao vút nói:
- Chư vị tài tử giai nhân, trong nhà giàu có, ăn sơn hào hải vị, mặc tơ lụa, đương nhiên không hề quan tâm tới giá trị của viên ngọc như ý này.
- Nhưng các vị đã từng nghĩ, khi các vị ăn sơn hào hải vị, còn có rất nhiều người nằm dưới cầu, chịu rét chịu đói; khi các vị mặc lụa là gấm vóc, có nghĩ tới có người không tấm vải che thân, thậm chí ở trần, chạy trên đường không?
Mọi người nghe vậy, không khỏi thoáng chút suy nghĩ.
Trần Tiểu Cửu nhìn miếng ngọc sáng loáng trong tay, nhẹ giọng nói:
- Oa khấu giết ngư dân của ta, chiếm đất của ta, thử nghĩ xem, có bao nhiêu ngư dân vì vậy mà trôi dạt khắp nơi, tay không có gì, thân bị cuốn theo lũ, đêm ngủ không yên giấc?
- Mà miếng ngọc như ý bị vỡ ra này, có thể cho họ những thứ họ cần, tuy chỉ đáng giá hai trăm lượng, cũng có thể giúp họ kéo dài cuộc sống, hơn nữa ba trăm ngọc như ý gộp lại, trị giá sáu vạn lượng bạc rtrắng, cái này đối với hương thân phụ lão ăn ngủ đầu đường, ý nghĩa thế nào? Tin rằng các vị còn rõ hơn ta, vì sao lại giậm chân giận dữ, hủy hoại nó trong chốc lát?
Mọi người nghe vậy, không khỏi có chút xấu hổ, đều buông ngọc Như ý trong tay, thở dài một tiếng.
Thằng nhãi Phương Văn Sơn này sùng bái Trần Tiểu Cửu từng cử động tới lời nói, vô cùng kích động đi tới trước mặt Trần Tiểu Cửu, thi lễ rất sâu, nước mắt dâng trào nói:
- Trần công tử, huynh thật không hổ là Khúc Tinh Quân lâm phàm, ta thật thấy hổ thẹn.
- Nghe được một lời của huynh, còn hơn ba năm đọc sách, Phương Văn Sơn ta uổng công đọc nhiều thi thư, không ngờ lại còn hành động theo cảm tính, không tìm hiểu lý lẽ, thật là xấu hổ.
Các tài tử giai nhân, cũng thấy được sự đại nghĩa của Trần Tiểu Cửu, vô cùng tôn trọng hắn
Trần Tiểu Cửu tuy đối với hành vi nịnh bợ này, vô cùng khinh thường, nhưng thấy sự bái phục của các học tử phát ra từ tận đáy lòng với mình, trái tim lại xôn xao, không khỏi có chút lâng lâng.
Cảm giác được người ta sùng bái, thật là tuyệt vời.
Hắn nhìn mọi người, cất cao giọng nói:
- Chư vị tài tử, các vị không bằng tập hợp lại ngọc như ý trong tay mình lại, giao cho một tài tử đáng tin cậy nhất sắp xếp, sau khi bán đi, đổi thành lương thực, gửi đến những nơi gặp tai họa, bố thí cho các phụ lão xanh xao vàng vọt, chẳng phải là tạo ân đức sao?
Mọi người nghe vậy, đều tán thưởng, lên tiếng hưởng ứng, ầm ầm không dứt.
- Cách thì tốt, nhưng, ai muốn không từ vất vả, gánh trọng trách này chứ?
Vài vị tài tử châu đầu ghé tai.
Trần Tiểu Cửu lại hướng đến Phương Văn Sơn, có thâm ý nói:
- Ma Tử huynh, đây là thời cơ tốt nhất để có được thành tựu của huynh.
Phương Văn Sơn bừng tỉnh, lau nước mắt, cao giọng nói:
- Chư vị tài tử, nếu các vị tin tưởng ta, việc này, để Phương Văn Sơn ta đảm nhiệm, ý các vị thế nào?
Các học sinh nghe vậy, tỏ ra từng trận ủng hộ.