- Phương công tử thân thấy việc nặng, đưa lưng gánh vác trọng trách, thực là tấm gương cho chúng ta học tập.
Một tài tử cao giọng tán thưởng, bên trong ánh mắt gã, tràn đầy sự chờ mong và hâm mộ.
- Phương công tử, nhiệm vụ nặng nề, thêm ta là một.
Một tài tử lên tiếng nói.
- Cũng tính ta nữa.
Phương Văn Sơn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của mọi người, trong lòng vô cùng vui sướng, có thể nhanh như vậy đã giành được sự ủng hộ của mọi người, thực sự là trước đây ngay cả nghĩ thôi gã cũng không dám đến sự quang vinh đặc biệt này. Gã quơ cánh tay, khuôn mặt rỗ đỏ bừng lên, tiếng nói vang vang:
- Thiên hạ hưng thịnh và diệt vọng, thất phu nên có trách nhiệm, ta tuy không chức không quan, cũng nguyện đóng góp một phần sức lực vì dân chúng thiên hạ, Phương Văn Sơn ta lấy ra một vạn lượng bạc, cứu khổ cho bách tính, hiến một phần tình yêu…
Các tài tử tài nữ nghe vậy, cảm thấy kích động, phất cánh tay, cao giọng hò hét, khi lửa trại hừng hực lên, có vẻ rất náo nhiệt .
Thằng nhãi này, quả nhiên là có cá tính, ném xuống một hạt giống, liền biết tưới nước ngay. Trần Tiểu Cửu huých nhẹ vào cánh tay Phương Văn Sơn, nháy mắt hạ giọng nói:
- Ma Tử huynh,ta có thể tạo ra cho huynh một cơ hội tuyệt hảo, huynh nhất định phải nắm chắc, tiếng nói truyền xa, lúc này mới là hành động đầu tiên.
Phương Văn Sơn nghe vậy, mắt đọng lệ, kích động vô cùng, nắm lấy bàn tay Trần Tiểu Cửu nói:
- Trần công tử một lòng thật tâm với ta, ta vô cùng cảm động, mãi không bao giờ quên.
Thằng nhãi này, trong lời nói có chuyện sao. Thế nào nghe như là nói chuyện tình yêu với tình nhân vậy, ta phải cách xa ngươi một chút, Trần Tiểu Cửu dứt khoát rút cánh tay, đứng xa Phương Văn Sơn ba thước.
Phan An đuổi những vũ nữ này đi, sau khi quay lại kinh ngạc phát hiện, các tài tử đang đắm chìm trong sự hưng phấn, không khỏi cảm thấy kinh ngạc vô cùng, thầm nghĩ, lẽ nào lại bị Trần Tiểu Cửu đánh kê huyết, nếu không sao lại hưng phấn tới như vậy?
Phương Văn Sơn và Phan An có chút sơ giao, gã bước tới bên cạnh Phan An, trong giọng nói mang theo sự hưng phấn, gấp gáp nói:
- Phan công tử, vừa rồi buổi nhạc đêm không vui kia đã qua rồi, lửa trại hôm nay, náo nhiệt như vậy, bây giờ vừa lúc, lại để các vũ nữ nhảy thêm lần nữa, cùng nâng cốc chúc mừng nào?
Mọi người nghe vậy, tất cả đều mừng rỡ, vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Trong lòng Phan An thầm may mắn, may mà vừa rồi mình đã đuổi hết vũ cơ đi, bằng không đợi khi họ thừa cơ sinh sự, thì xử lý thế nào được? Khuôn mặt tuấn mỹ của gã đắn đo như một người phụ nữ, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, lắc đầu nói:
- Phương công tử, thực ngại quá, trời đã khuya, các vũ cơ kia đã quay về nghỉ ngơi rồi, muốn trợ hứng, chỉ đành ký thác cho ánh trăng bóng nước.
Các tài tử nghe vậy, đều lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Phan An thấy thế, lén nhìn Trần Tiểu Cửu một cái, khóe miệng cười yếu ớt, không khỏi tung ra một gánh nặng nói:
- Phương công tử, sao huynh lại hồ đồ vậy, Trần công tử tinh quân lâm phàm, trí tuệ hơn người, không bẳng hỏi huynh ấy, tất nhiên có thể nghĩ ra việc gì đó để tăng thêm hứng thú.
- Đúng vậy, sao ta lại quên được chứ?
Phương Văn Sơn bừng tỉnh ngộ, nói với Trần Tiểu Cửu:
- Trần công tử, huynh đa dạng phong phú, nhiều chủ ý hay, không bằng nghĩ ra một thú vui gì đó, để mọi người cùng vui.
Các tài tử nghe vậy, đều có vẻ mặt ngóng chờ Trần Tiểu Cửu, sợ hắn sẽ nói qua loa.
Trần Tiểu Cửu nhìn bốn phía, thấy ánh mắt của các tài tử tha thiết chờ đợi, ánh mắt của các giai nhân đầy tình cảm, giống như nước mùa xuân, dường như đều hòa tan, muốn cự tuyệt, thực sự không thể nói được.
Phan An thấy bộ dạng khó xử của hắn, trong lòng cười thầm, lại nói:
- Trần công tử,huynh không phải là không có cách nào đấy chứ? Chậc…, thật khiến ta không thể tưởng tượng nổi.
Vẻ mặt của gã vô cùng quyến rũ, đôi mày nhướn lên, chngay cả những cô gái xinh đẹp kia, cũng phải bái phục.
Phan An trong mắt Trần Tiểu Cửu chỉ là một tên nam nhi mang vẻ đẹp của phụ nữ, mà lúc này hắn hứng trí tăng vọt, khinh thường không làm khó phụ nữ. Hắn hỏi Phan An:
- Vũ cơ không có, dàn nhạc còn không?
Phan An bĩu môi, mỉm cười nói:
- Dàn nhạc vẫn chưa rời khỏi, nhưng không bột sao gột lên hồ, không có vũ cơ, dàn nhạc có tác dụng gì?
Trần Tiểu Cửu cười lớn nói:
- Ai nói không có vũ cơ, hàng trăm tài tử giai nhân ở đây, không thể làm vũ cơ sao?
- A…
Phan An nghe vậy, nội tâm rất kinh ngạc, cười không ra tiếng.
Trần Tiểu Cửu tiếp lấy rượu của Phương Văn Sơn, một lúc sau, trên mặt mỗi người đều tràn đầy một chén rượu, các giai nhân cũng không ngoại lệ.
- Trần công tử, các cô nương như bọn ta, sao có thể uống nhiều như vậy chứ?
Một giai nhân khó xử nói.
- Công tử, huynh chắc không phải muốn chúng ta uống quá chén, sau đó muốn làm loạn…
Một cô gái mạnh mẽ, nghi kị nói.
Lời vừa nói ra, mang theo vô số tiếng cười.
Người phụ nữ nào hấp dẫn được ta? Trần Tiểu Cửu nghe tiếng nhìn lại, lại thấy một cô gái giống như cẩu, khiến người ta không có chút cảm tình nào..., trong lòng không khỏi thầm kêu lên " không biết xấu hổ". Hắn nâng chén rượu, cất cao giọng nói:
- Trăng thanh gió mát, giai nhân đoàn tụ, lửa trại hừng hực, tài tử tập hợp, một ban đêm tốt đẹp như vậy, khiến ta vui sướng vô cùng. Thịnh yến này, không biết ngày nào tháng nào, mới có thể gặp lại, ngươi còn không thấy quý trọng sao? Đến đây..., cạn với ta một chén.
Lời hắn nói, liền dẫn đầu đến kính.
Các tài tử đều là người thích thưởng nguyệt, một chén rượu tính là gì chứ, ngẩng đầu mà tiến, số giai nhân kia nhíu mày, bịt mũi, cũng cạn nửa chén.
Trần Tiểu Cửu chỉ bảo đám người Lô Sài Bổng, rót đầy chén, lại hô hào nói:
- Chư vị tài tử, các vị học thức uyên bác, tài văn chương rất cao, là trụ cột tương lai của Đại Yến, vả lại, chính nghĩa vô cùng, trí tuệ bằng phăng, là nhân tài hiếm có, đến đây…, vì một Đại Yến rạng rỡ hơn, vinh dự hơn, chúng ta cạn ly.
Hắn nói xong, lại chạm chén.
Phàm là việc, lần thứ nhất luôn khó, ví như con gái, tấm thân trinh nữ, khó đạt được nhất, nhưng có lần khai phá lần đầu tiên. Giao hòa, sẽ có lần thứ hai như keo như sơn, thời gian lâu dài, từ từ dựa vào ngươi, muốn bỏ cũng không bỏ được! các giai nhân vừa mới uống nửa chén, lúc này nhìn chén rượu, không giống với sự bài xích vừa rồi. Thấy các tài tử uống rất nhiệt tình, trong lòng khó chịu, cau mày, xử lý rượu trong chén.
Hương rượu vào người, ngọn lửa trong lòng bừng cháy, ánh trăng sáng tỏ pha trộn, không khí cực nóng, vừa nhìn đã manh mối.
Đàn ông uống rượu ngẩng đầu, đàn bà uống rượu lòng say sưa, Trần Tiểu Cửu nhìn qua bốn phía, thấy mặt các tài tử tài nữ dần đỏ lên, trong lòng nực cười. Những cô gái này, thật là phối hợp với mình, nếu các cô không uống say, đợi giải trí thế nào nữa.
Hắn dặn dò Phương Văn Sơn tiếp thêm rượu để chuốc say mọi người, bản thân thì chạy tới chỗ dàn nhạc, tay chân cùng cử động, chỉ huy, những nhạc thủ lúc đầu hoang mang, không hiểu thế nào, nhưng sau đó, dần dần hiểu được những gì Trần Tiểu Cửu nói, lấy nhạc khí mân mê, rút cuộc tiết tấu với nhịp kỳ lạ theo lời Trần Tiểu Cửu đã bắt đầu vang lên.