Trần Tiểu Cửu và nhạc công tiết tấu hợp nhau, nh́n lại, thấy trên mặt mọi người đều mang ý cười nhợt nhạt, nhất là các tài nữ, một đám mặt đỏ tía tai, kiều diễm như lửa, trong mắt dường như có chút mông lung, thiếu sự phòng bị. Hiển nhiên, một lúc sau, lại bị Phương Văn Sơn chuốc thêm chút rượu.
Phan An nhìn mọi người, vẻ mặt say sưa, khuôn mặt tuấn mỹ cười lạnh một tiếng:
- Trần công tử, cái mà huynh gọi là náo nhiệt chính là để mọi người uống rượu sao? Cái này hình như ai cũng có thể làm được, đâu phải chỉ mình huynh.
Trần Tiểu Cửu tạm thời không muốn tranh cãi với "nữ nhân" này, Phương Văn Sơn lại muốn tiếp rượu mọi người, vội vàng ngăn gã lại, thẳng thắn cao giọng nói:
- Chư vị tài tử giai nhân, qua hôm nay, các vị phải đi khắp nơi đây đó, muốn gặp lại nhau, chỉ e cơ hội xa vời, hôm nay, chúng ta bỏ hết trí tuệ, chơi một trò chơi kích thích, thế nào?
Các tài tử nghe vậy, ầm ầm đáp ứng, chỉ có các tài nữ có chút do dự, có một cô gái dịu dàng nói: Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
- Trần công tử, huynh muốn chơi trò gì? Kích thích lớn bao nhiêu?
Trần Tiểu Cửu cười ha hả nói:
- Ta muốn mời mọi người nhảy với ta một điệu, chỉ là điệu nhảy này có chút đặc biệt, tên là điệu vũ tình giao hảo , cần một nam và một nữ, tay nắm tay, cùng nhảy, mới có thể nhảy đẹp được, tạo nên cảm xúc rất mãnh liệt.
Các tài tử nghe vậy, vô cùng kinh ngạc, trừng mắt nhìn các giai nhân, ngay cả rượu cũng quên không uống. Thầm nghĩ Trần công tử thật là lắm trò, đây không phải là biến thành…sao? Ngươi coi các tài nữ này là kỹ nữ của Túy Hương lâu sao? Có thể tùy tiện sờ soạn sao?
Các giai nhân nghe vậy, ai cũng khuôn mặt vốn kiều diễm, đều hồng hào lên, có một cô gái mạnh mẽ lên tiếng:
- Công tử, huynh thật to gạn, nữ tử chúng ta giữ mình trong sạch, tay sao có thể tùy ý để đàn ông động chạm vào, nếu truyền ra ngoài, chẳng phải là bị bêu danh xấu sao?
Nàng tuy nói như vậy, nhưng khuôn mặt đỏ bừng, lại không có chút tức giận, bộ dạng hờn dỗi này, khiến các tài tử vô cùng ngứa ngáy, thèm nhỏ dãi, hận không lên hôn một cái được mới cam tâm.
Trần Tiểu Cửu sở dĩ liên tiếp mời rượu các cô gái, mục đích là suy nghĩ tới sự bảo thủ của các cô gái, không thể mở lòng, cùng vui với các tài tử. Nếu trước đó chưa uống rượu, những lời hắn vừa nói đây, đương nhiên sẽ nhận được sự cự tuyệt của các nàng.
Nhưng bây giờ thì khác, dưới sự điều động và gây tê của cồn, các giai nhân tuy vẫn giữ lí trí và sự trang trọng, nhưng phòng tuyến tận đáy lòng cũng sẽ không vững chắc như lúc còn tỉnh táo, chỉ cần trêu chọc đúng vào tiếng lòng của các nàng, muốn cùng nhảy múa, không phải chuyện khó khăn.
Hắn cười hì hì nói:
- Các giai nhân, các vị sợ cái gì? Chư vị tài tử ở đây đều là người lễ độ nho nhã, tài văn chương cao độ, tuyệt không phải là đồ lãng tử thích làm bậy, tuy cầm tay các nàng, nhưng cũng rất tôn trọng, không dậy nổi một tia ngạt niệm! hừ… ta slại e giai nhân các nàng kiêu ngạo, trái lại còn chủ động thích nháy mắt đưa tình với các tài tử.
Các tài tử nghe vậy, cười to lên, khiến các giai nhân giận tái mặt, trợn mắt.
Trần Tiểu Cửu nói tới đây, thần bí cười nói:
- Lẽ nào các vị quên một việc rồi sao? Sáng sớm nay, trước cửa Trích Tinh lâu, ta cùng với Nhị tiểu thư biểu đạt tình yêu, còn hôn môi trước mặt mọi người, các vị hai mắt nhìn đăm đăm, không chút ngượng ngùng, quá khích! Hừ…đến mà không hề phi lễ, lúc đó các vị không cảm thấy thẹn thùng, giờ lại thâm trầm như vậy, đây rõ ràng là ngụy quân tử gây nên mà.
Các giai nhân nghe vậy, không khỏi đứng ngẩn người tại chỗ, con mắt sáng lên, không biết biện bạch thế nào, trái tim cũng do dự.
- Ta hôm nay mượn rượu giả điên, lại nói mấy câu ngông cuồng.
Trần Tiểu Cửu ngẩng đầu uống cạn rượu trong chén, hai mắt như lửa nói vói mọi người:
- Chư vị tài tử giai nhân, các vị đều là người đọc sách, là nhân tài kiệt xuất của Đại Yến, nam thì tài hoa hơn người, nữ thì hiền thục lương thiện, lẽ nào trong các vị, không nảy sinh tình cảm nam nữ sao?
Các tài tử các giai nhân nghe được lời nói ấy, không khỏi ngây người, không dám trả lời, chỉ có đôi mắt đưa đi đưa lại đầy ẩn ý, không khỏi nhìn về phía người khác phái vài lần, sắc mặt cũng trở lên đỏ bừng.
Chậc…có hi vọng rồi, trong các tài tử các giai nhân này, quả nhiên có gian tình không thể cho ai biết! Trần Tiểu Cửu bắt được ánh mắt trong không trung, liền rèn sắt khi còn nóng, lại nói:
- Nam thanh niên, người nào không chung tình? Nữ tú ai không có hoài xuân?
- Ví như Trần Tiểu Cửu ta, khi chưa xông vào Trích Tinh lâu, cũng chỉ là một gia đinh nhỏ bé, nhưng trong lòng ta luôn ngưỡng mộ Nhị tiểu thư, kinh vì thiên nhân, cũng dám buông mọi gánh nặng, theo đuổi nàng; cũng dám bất chấp thân phận hèn mọn, trước mặt mọi người hôn môi nàng, tìm lấy hạnh phúc và tình yêu của mình.
- Các tài tử, giai nhân nhiều như vậy, trong đó nhất định có ý trung nhân của mình, hôm nay, ta tạo cho các vị một cơ hội, để các vị bày tỏ với người trong lòng mình.
- Chỉ cần hoa rơi có ý, nước chảy sao có thể vô tình? Các vị bỏ hết mọi gánh nặng xuống, hết mình yêu đi.
Các tài tử tài nữ nghe được lời quỷ biện của Trần Tiểu Cửu, đột nhiên như được xối nước lên đầu, liên tục gật đầu tự xưng, bưng bát rượu trong tay bọn họ, rầm rầm uống cạn để lấy thêm can đảm.
Sự thôi miên của độ cồn còn khiến các nàng mạnh dạn hơn, trong đôi mắt hiện ra nhu tình như nước mùa thu, không khỏi nhìn vào người khác phái, tìm lấy ý trung nhân của mình
Trần Tiểu Cửu thấy mọi người đã bị thuyết phục, trong lòng tự nhiên vui, có thể thời cổ dựa vào sức lực cá nhân, tổ chức được một đại hội tương ai hàng trăm người, đương nhiên cũng là một thành tựu xuất sắc.
- Mọi ngời đừng vội. Xuân….không… đừng vội ghép thành đôi, ta muốn dạy mọi người điệu múa này, đợi các vị học xong, thì đi bắt đầu…lẳng lơ..không….đi tìm ý trung nhân.
Trần Tiểu Cửu cười hì hì nói.
- Có vị giai nhân nào học qua vũ điệu này, muốn múa cùng ta, biểu diễn cho mọi người xem không?
Trần Tiểu Cửu vừa nói xong, từ trong đám người một cô gái mạnh mẽ bước đến, trong mắt đầy nhu tình, bĩu cái miệng nhỏ xinh nói:
- Trần công tử, huynh dạy ta đi, chỉ là ta vốn ngốc ngếch, huynh phải thương tiếc ta…
Nàng nói mà vòng eo mềm mại không ngừng đong đưa, tản ra xuân ý tràn đầy.
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, không khỏi toát ra hàn khí, không phải là nhảy sao? Ta thương tiếc cô cái rắm ấy? Cô thật để ta động chân động tay với cô sao?
Tuy nhiên bình tĩnh mà nói, cô gái này rất tinh xảo, hắn cầm tay nhỏ của cô, khẽ vuốt vòng eo, lại dặn dò nhạc thủ lên tiết tấu, vòng eo cử động, mang theo cô gái từ từ nhảy.
Cô gái này quả nhiên đã từng học vũ đạo, vòng eo mềm mại, động tác rất quen, phối hợp ăn ý, cũng rất ung dung. Hai người chỉ có múa, dưới ánh trăng thanh u, giống như một đôi tao nhã, không màng danh lợi.
Khi mọi người đang quan sát, bỗng nghe thấy tiếng hờn dỗi của cô gái, thân hình liền cong và ngã xuống.