Thạch Đầu Trù lại tức giận lớn tiếng rống lên nói:
Hay cho một Trần Tiểu Cửu ngông cuồng, dám vạch trần nổi đau của cha nuôi ta trước mặt mọi người, ta há có thể tha cho ngươi, người đâu…bắt lấy hắn cho ta!
Nghịch tử, cút sang một bên cho ta, làm gì có chỗ cho ngươi nói?
Tào công công nắm lấy kiệu ngọc, lớn tiếng khiển trách nói.
Thạch Đầu Trù thấy bộ dạng tức giận đến sùi bọt mép của Tào công công, vẻ mặt uẩn khúc, muốn nói lại thôi, thở dài một hơi, ngượng ngùng lui sang một bên.
Tào công công tuy rằng nhìn thì có vẻ như nhẹ nhàng chẳng kinh hãi gì, nhưng trong lòng thì thật sự đã sông cuộn biển gầm, đắng không kể xiết. Cả một đời của lão ta, điều khiến lão ta khổ sở nhất chính là không được làm một người đàn ông chân chính. Nhưng tên tiểu tử Trần Tiểu Cửu, cũng thật độc ác, không ngờ làm lão xấu hổ trước mặt mọi người, nhưng cứ khăng khăng nói đến ong bay bướm lượn, khiến lão ta không bắt được nhược điểm nào, ôi…thật sự thật sự là một đối thủ khó chơi mà !
Nghĩ đến đây, cơn tức giận trong lòng lão càng tăng cao, thân thể khô quắt khẽ run rẩy, tựa như thân đang ở trong lò luyện bát quái của thái thượng lão quân, tự dưng phải chịu đựng sự thiêu đốt của tam vị chân quả, nhưng lại không có lớp da kiên cường như của Tôn Ngô Không, chỉ có thể mặc cho mình bị luyện thành viên tiên đan. Mà những cặp mắt long lanh có thần của mấy trăm vị tài tử, giống như vô số lưỡi dao sắc bén, đâm nát lục phủ ngũ tạng của lão ta, mãi đến khi hóa thành một vũng máu mới thôi.
Tào công công, người hãy nói gì đi chứ, nếu người vì vậy mà trách tội ta, ta sẽ giương cổ chịu đòn, tuyệt đối nghiêm túc!
Trần Tiểu Cửu hiên ngang lẫm liệt nói.
Con mẹ ngươi, đây nào phải ngươi giương cổ chịu đòn, rõ ràng là kè đao vào đầu ta đâm từng chút từng chút một ! Tào công công lấy lại tinh thần sau cơn tuyệt vọng, trong lòng đã có quyết định, bất luận thế nào, cũng phải âm thầm diệt trừ khối u ác tính này.
Lão ta vẻ mặt hòa nhã nhìn Trần Tiểu Cửu, lại nhìn các vị tài tử, cảm kích một cách lạ lùng nói:
Trần công tử nói hay lắm, nói tuyệt lắm! Chữ chữ chân tình , câu câu rung động lòng người, nếu ta trách tội ngươi, há chẳng phải sẽ trở thành đại ác nhân bị người trong thiên hạ chửi rủa sao?
Đám tài tử vốn nghĩ rằng Tào công công sẽ lập tức phát điên, từng người một nơm nớp lo sợ nhìn Trần Tiểu Cửu, sợ hắn có mệnh hệ gì, nhưng xem bộ dạng khoan thai rộng rãi của vị công công này, trong lòng không chút lo âu, không khỏi có chút bái phục, từng người một kề đầu ghé tai, tán thưởng Tào công công là một vị quan tốt đức hạnh chu toàn.
Tào công công nghe mọi người khen ngợi, trong lòng lạnh lùng cười cho sự nông cạn của đám thư sinh, vẻ mặt không kiêu không nóng, hòa nhã dễ gần nói:
Các vị tài tử, nhớ lại ta làm hoạn quan lâu năm, suốt ngày hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng, tuy rằng không thể nói là cúc cung tận tụy, nhưng tự hỏi không thẹn với lòng, có thể có được sự quan tâm của Trần công tử, thật sự là vinh hạnh ba đời của ta !
Lão thái giám này, công phu kiềm chế đã tu luyện đến cảnh giới đỉnh cao, rộng như nước biển, sâu không thể ngờ, có thể gọi là đa mưu túc trí, chuyện đã vậy, trái lại còn để lão thu phục lòng người. Trần Tiểu Cửu nghe vậy, trong lòng có chút lạc lõng, hừ…trị không được lão thái giám đao thương bất nhập như ông, chỉ đành mượn tên tiểu tử Tôn Khoa mà khai đao hỏi trảm, để Chung Bân thưởng thức chút vị ngọt ngào.
Mắt hắn tỏ ra cảm kích nói:
Tào công công đại nhân đại lượng, hiểu được tấm lòng khổ tâm của ta, thật sự là một đại thái giám trí tuệ lễ độ của nước Đại Yến, Tiểu Cửu thật sự bái phục.
Tào công công nghe hắn mở miệng thái giám, ngậm miệng thái giám, biết hắn rắp tâm chế nhạo mình, trong lòng không vui, nhưng vẻ mặt bất đắc dĩ, vẫn giữ nụ cười trên mặt.
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt đầy cảm thán nói:
Tuy rằng Tào công công có lòng độ lượng, nhưng Tôn đại nhân thân là phũ doãn Hàng Châu, không chỉ tính tình hẹp hòi, còn tìm đủ mọi cách nhục mạ ta, mở miệng một tên khốn nạn, khép miệng một tên khốn kiếp, đây…đây làm sao ta chịu nổi?
Tôn Khoa thấy Trần Tiểu Cửu chỉa mũi giáo sang mình, trong lòng sợ hãi, bối rối cãi lại nói:
Tên tiểu tử ngươi, nói năng lung tung gì vậy? Ngươi là một vô danh tiểu bối, ta răn dạy ngươi vài câu thế thì đã sao?
Tôn đại nhân, người dựa vào cái gì mà răn dạy ta? Chẳng lẽ mệnh quan triều đình, có thể cưỡi lên đầu dân mà tác oai tác quái sao?
Trần Tiểu Cửu điềm tĩnh chẳng sợ, ưỡn ngực ngẩng đầu, diện mạo hiên ngang, nhìn Tào công công nói:
Công công người cũng biết rằng, trong nước Đại Yến, tài học tinh thông của Thôi lão tổ, không thể so sánh với người phàm, còn là hóa thân của Văn Khúc Tinh quân, giáo hóa vạn vật! Mà ta một Tiểu Cửu bất tài, phá được năm ải Trích Tinh lâu, lại được Thôi lão tổ chỉ điểm, trong mắt của các tài tử, chân thân của ta, cũng chính là hóa thân của Văn Khúc Tinh quân.
Nói đến đây, lại nhìn về phía Tôn Khoa, làm ra bộ dạng cắn răng nghiến lợi, quơ quào cánh tay nói:
Mà vị Tôn đại nhân này, luôn mồm buông lời bêu xấu ta, tìm mọi cách nhục mạ ta, điều này nói lên cái gì? Điều này có ý nghĩa thế nào? Các tài tử, các người biết không?
Các tài tử nghe được lời này, cơn tức giận trong lòng đã bị Trần Tiểu Cửu khơi gợi, lại liên tưởng đến con trai Tôn Kiến của Tôn Khoa đã tìm đủ cách ngang ngược, cố tình gây sự trong Trích Tinh lâu, càng cảm thấy tức giận, chỉ qua một lúc, từng đôi mắt sắc bén lại giết về phía Tôn Khoa, bộ dạng hận không thể nuốt da xẻ thịt ông ta.
Trần Tiểu Cửu thấy ánh mắt sôi sục của mọi người, quơ nắm đấm tay lớn tiếng cổ động nói:
Thật ra Tôn đại nhân khinh miệt không phải là ta, mà là ngàn vạn tài tử thư sinh rộng khắp, mà Trần Tiểu Cửu ta, chỉ là trùng hợp làm con dê đi đầu của các vị tài tử thôi, đương nhiên sẽ gánh chịu sự cười nhạo giễu cợt của Tôn đại nhân trước rồi, mùi vị chua xót trong đó, sao có thể không khiến người ta đau khổ thất vọng chứ?
Những lời cổ động kích thích của hắn, đã triệt để khơi gợi tấm lòng cùng chung kẻ địch của đám tài tử, bọn họ tuy rằng nơm nớp e ngại đối với lão thái giám, nhưng lại không sợ phũ doãn Hàng Châu chó má này, lần lượt giơ nắm tay lên, tiếng sỉ nhục chửi rủa, từng hồi từng hồi như thủy triều, hỗn tạp loạn xạ mà truyền vào trong tai của Tôn Khoa.
Tôn Khoa, ngươi quả nhiên là ngụy quân tử không nói đạo đức lễ nghi…
Con trai của ngươi Tôn Kiến cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, cùng một ruột với ngươi thôi….
Trần công tử là tấm gương tài tử trong lòng ta, há có thể để ngươi tùy tiện sắp đặt?
…
Trần Tiểu Cửu nghe tiếng phê phán như triều cường của mọi người, trong lòng có chút đắc ý, mấy trăm học trò này, chính là thượng phương bảo kiếm của ta, chỉ cần lợi dụng tốt, liền có thể giết đến tên quan chó khốn nạn như ngươi không còn mảnh giáp, chạy trối sống trối chết.
Tôn Khoa nhìn các tài tử kích động, bên tai vọng đến từng hồi những tiếng chửi rủa, trong lòng vô cùng tức giận, cả khuôn mặt đã sưng như màu gan lợn, ông ta run bần bật quơ quào cánh tay, mất kiểm soát nói:
Phản rồi phản rồi, không ngờ dám nhục mạ mệnh quan triều đình trước mặt mọi người, bằng chứng như thép, các người ai dám chống chế? Người đâu, bắt hết bọn chúng cho ta, một tên cũng không bỏ qua?
Ngươi điên rồi à?
Tào công công mắt lộ nét hung hãn, đột nhiên đứng dậy, đi như bay đến trước mặt Tôn Khoa, cánh tay xẹt qua một cái, trên mặt Tôn Khoa đã hứng một cái tát tai, động tác nhanh gọn dứt khoát đó, thân thủ quái dị lạ lùng đó, làm sao có thể là của một người già tai ù mắt mờ được?
Trần Tiểu Cửu thấy vậy, nỗi sợ trong lòng dâng lên thật cao, tốc độ chớp nhoáng của lão thái giám, với ánh mắt kì dị của lão, không ngờ lại nhìn không rõ? Chẳng lẽ ông ta tu luyện "Quỳ Hoa Bảo Điển" hay sao?
Tôn Khoa vẻ mặt hoảng sợ, càng hỗn loạn không hiểu, ôm lấy khuôn mặt nóng bừng, ngẩn ngơ hỏi:
Tào công công, ta trung thành tận tụy với ngài, ngài....sao ngài lại độc ác với ta như vậy?
Tào công công lạnh lùng hừ một tiếng, như có thoáng chút suy tư mà nhìn Trần Tiểu Cửu một cái, lại nhìn đám đông các tài tử đang kích động, thở dài một tiếng, thấp giọng nói:
Tôn đại nhân, chỉ trách ngươi không lượng sức mình, đắc tội với một tên "vô danh tiểu tốt", ngươi… giờ người phải làm thế nào, còn phải bổn công công chỉ dạy ngươi sao?