Chung Bân nhìn bóng dáng Tào công công đi lại tập tễnh, cau mày, vẻ mặt thâm trầm nói:
- Lão ta rất lợi hại, là phần tử trung kiên của Lâm đảng, mặc dù chỉ là một hoạn quan ngũ phẩm, nhưng quyền thế lại lớn đến mức không phải đại quan tứ phẩm như ta có thể so sánh được!
- Lâm đảng? Ý Chung đại nhân là Lâm Trung Đường sao?
Trần Tiểu Cửu hơi hơi mỉm cười, khóe miệng khẽ nhếch:
- Nói như vậy, Tôn Kiến cũng thuộc về Lâm đảng, mà Chung đại nhân là thuộc phái Diệp đảng sao?
Trong đầu hắn tự nhiên nghĩ đến Diệp Ngâm Phong, cũng nghĩ đến phụ thân của hắn ta, Diệp Các Lão .
- Ta?
Chung Bân thu hồi nụ cười quỷ quyệt kia, thần sắc căng thẳng nói:
- Ta vô đảng vô phái, đơn độc một người thôi!
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, liền bày tỏ sự kính nể nói:
- Chung đại nhân tự làm gương tốt, nhất định có thể lưu danh thiên cổ!
Chung Bân buồn bã nói:
- Lưu danh thiên cổ, ta làm sao dám hy vọng cao xa, có thể vượt qua thế nguy trước mắt, đã có thể xem là đốt một cây nhang cao rồi…
Ông nhìn ngóng bốn phía, trong mắt toàn là mờ mịt mơ hồ:
- Các giáp sĩ thật hung mãnh, một địch một trăm, tuyệt đối không phải nói chơi!
Trần Tiểu Cửu nghe được lời này, nhìn về hướng đám binh sĩ áo giáp toàn thân, trong lòng cũng ngẩn ra một lát:
- Tinh thần khí thế này, tuyệt đối không phải võ sĩ bình thường, chẳng lẽ trong tay lão còn nắm giữ binh quyền?
Chung Bân cười lạnh nói:
- Trong nội hoạn, nắm quyền một đội ngũ dũng mãnh với tên gọi là "Tử Cấm vệ", hai trăm vị hán tử trước mắt, ngẫm lại hẳn là Tử Cấm vệ trong truyền thuyết rồi!
Ông vỗ vỗ vai Trần Tiểu Cửu, thấm thía nói:
- Nơi này không nên ở lâu, ngươi tuy là gian xảo đa mưu, nhưng theo như ta thấy, vẫn là chạy trước tốt hơn, giữ được mạng sống rồi, lo gì không có ngày thành công!
- Ta có thể đi, Chung đại nhân thì phải như thế nào?
Trần Tiểu Cửu dẫn dắt hỏi.
Chung Bân mở to hai mắt, ngóng nhìn mặt trăng lạnh đang bị mây đen che khuất, từng câu từng chữ nói:
- Ta dùng huyết kiếm của ta tiến vào Hiên Viên!
Trần Tiểu Cửu giơ ngón cái lên, tán thưởng nói:
- Chung đại nhân, hay lắm, ngài sợ cái gì? Có Trần Tiểu Cửu ta ở đây rồi, cá chết nhưng lưới không rách!
- Ngươi không hiểu được sự lợi hại của lão ta…
Chung Bân với bộ dạng tan xương nát thịt.
- Là người đều có khuyết điểm, lão ta là con nhím, ta cũng có thể nhổ xuống từng cái gai của lão!
Trần Tiểu Cửu khinh thường nói.
- Tiểu Cửu, ngươi bây giờ tìm cơ hội du sơn ngoạn thủy đi, chọn nơi xa xôi lánh một lúc, đợi gió êm biển lặng, ngươi lại trở lại Hàng Châu, ngấm ngầm xưng vương!
Chung Bân thấm thía nói.
- Không có sự phóng túng của Chung đại nhân, ta làm sao có thể thống nhất giang hồ?
Trần Tiểu Cửu tức tối nói:
- Ta sẽ tự có cách đối phó với lão ta!
Trần Tiểu Cửu trong lòng khí lực dồi dào, trong đầu hắn đột nhiên hiện ra bóng dáng của Bạch y công tử, hừ… chỉ cần có tên biến thái này giúp ta, thì không có cách nào không thành.
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, bỗng nhiên nghe thấy Tào công công cất tiếng cười to, âm thanh sắc bén vang lên như bộc phát. Tiếng mèo hoang gọi bạn tình, chấn động khiến mọi người sởn gai ốc, hai người vội vàng thăm dò xem có chuyện gì.
Đang lúc Tào công công cùng các tài tử nói chuyện đến cao trào thì đột nhiên phát hiện một mỹ nam tử như ngọc đứng bên cạnh chiêng trống, gã có đôi mi cong hình lá liễu, mũi thẳng môi anh đào, trong đôi mắt phát ra sự dịu dàng như nước chảy êm dịu, trong đám môn đệ giai nhân tuyệt sắc được bồi dưỡng từ Thư Hương Môn này, đều không có ai sánh bằng nửa phần tuấn tú của vị mỹ nam tử này.
Người này không phải là Phan An, còn có thể là ai?
Trong mắt Tào công công đột nhiên trở nên sáng ngời, dường như toát ra ánh lửa, bước lên trước một bước, chan hòa, dễ gần nói:
- Vị này là công tử ở đâu vậy, cũng là tài tử tham gia vượt năm ải của Trích Tinh lầu sao?
Phan An biết lão thái giám là nhân vật thực quyền, thấy lão chỉ hỏi duy nhất một người là mình, trong lòng nghi hoặc, không dám không đáp, cúi người hành lễ nói:
- Vãn sinh chính là người bản địa, tên là Phan An, Túy Hương lầu chính là sản nghiệp của nhà ta!
- Túy Hương lầu?
Vẻ mặt Tào công công hơi căng thẳng, âm thầm tức giận, tiểu sinh tuấn tú này, lại dám ngay trước mặt thái giám nhắc đến tên của một thanh lâu, chẳng lẽ là cố tính hạ nhục ta? Đang định bộc phát sự tức giận, Thạch Đầu Trù vội vàng chạy lại, kề tai nói vài câu.
Tào công công nghe vậy, đột nhiên hiểu ra, trên mặt lộ ra ánh hào quang rạng rỡ, liền tiến lên trước nắm lấy tay của gã, cười hì hì nói:
- Phan công tử, nếu ngươi đã là bạn tri kỉ của con trai ta, vậy chúng ta không phải là người ngoài, ta cũng có thể xem là thúc thúc của ngươi, có rảnh chúng ta phải thân cận nhiều hơn một chút mới phải.
Sau khi Phan An mười mấy tuổi, đôi bàn tay đã không còn bị nam nhân nào nắm qua, lúc này lại thấy Tào công công dùng bàn tay khô quắt như vỏ cây của lão nắm bừa lấy tay của mình, trong lòng ghê tởm đến mức gần như muốn nôn, chỉ là bận tâm đến quyền thế của Tào công công nên không dám phát tác. Gã cúi người nói:
- Tào công công là trọng thần của quốc gia, vãn bối sao có thể trèo cao, có cơ hội nhất định sẽ đến thăm viếng Tào công công!
Vừa nói, gã vừa có ý định rút tay về, thật không ngờ Tào công công tuy già nhưng lực tay cực mạnh, giống như bị vòng kim cô sắt bắt lấy, có giãy cũng không ra được.
- Phan công tử có bàn tay nhỏ rất mịn đấy!
Tào công công dùng cả hai tay, không ngừng sờ soạng bàn tay như sương tuyết của Phan An, bỗng nhiên lại đưa tay véo lên gò má anh tú của gã, vẻ mặt mê đắm, cười hì hì:
- Chậc chậc… Da mặt thật mịn màng, Phan công tử có dung mạo còn dịu dàng tuấn tú hơn cả nữ nhân!
Phan An nhìn vẻ mặt với nụ cười quỷ quyệt của Tào công công, cố nén sự chán ghét trong lòng, không ngừng nháy mắt với Thạch Đầu Trù. Thạch Đầu Trù thấy vậy, vội góp lời nói:
- Cha nuôi, hay là ngày mai lại cùng Phan công tử nói chuyện, hôm nay vẫn còn rất nhiều vị tài tử đây đang chờ nghe những lời huấn thị của cha!
- Hừ… Trong lòng ta tự biết, con chớ có nhiều lời!
Tào công công lạnh lùng nhìn y một cái, ánh nhìn sắc bén, dường như muốn giết chết y vậy, Thạch Đầu Trù nhún bả vai một cái, không dám nhiều lời.
- Phan công tử, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi, trong nhà còn có huynh đệ tỉ muội hay không…
Tào công công vẻ mặt dịu dàng hỏi tiếp, đôi tay như vỏ cây già dù thế nào vẫn không chịu buông tay.
Trần Tiểu Cửu thấy cảnh này, mặt mày hớn hở, thấp giọng nói:
- Chung đại nhân, có một câu ngạn ngữ, ngài có từng nghe nói: Hồ ly có gian trá hơn, cũng không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của thợ săn giỏi!
Chung Bân thoáng chút suy nghĩ nói:
- Ai là hồ ly, ai là thợ săn, vẫn chưa thể biết!
Phan An nhắm mắt lại, lắng nghe sự dịu dàng "yêu thương" của Tào công công, da gà nổi lên rớt đầy đất, đúng lúc đang định suy ngẫm làm thế nào để thoát khỏi lão già không biết xấu hổ này, chợt nghe được một tiếng hô to, giải cứu hắn ra khỏi địa ngục vạn kiếp bất phục.
- Thôi Viễn Sơn bái kiến Tào công công!
Âm thanh truyền tới, bóng người bước đến, lão ta phong trần mệt mỏi chạy tới, khiến Trần Tiểu Cửu cảm thấy kinh ngạc, Thôi đại gia không phải vì tị hiềm mà không tham gia buổi lễ lửa trại đêm nay sao? Sao lại đến góp vui rồi? Chẳng lẽ có chuyện gì khó nói ẩn giấu đằng sau? Chắc không phải là lão thái giám này mệnh lệnh ông ấy tới chứ?
Nếu quả thật như vậy… lão thái giám này đúng là không có lòng tốt gì rồi!
Các tài tử thấy thần tượng trong lòng họ đang nhanh nhẹn đi tới, trong lòng đều vô cùng vui sướng, ai ai cũng cúi đầu thi lễ với lão, thăm hỏi ân cần, những lời nói ra đều thành tâm thành ý.
Thôi Viễn Sơn đều đáp lại lễ, thân hình vững vàng, chạy đến bên cạnh Tào công công, cúi người thở dài nói:
- Tào công công, Thôi mỗ đến muộn rồi, xin thứ lỗi, không biết Tào công công gọi ta đến đây, có việc quan trọng gì vậy?
Tào công công thấy Thôi Viễn Sơn lại đến đúng ngay vào lúc này, trong lòng thầm giận, đành bất đắc dĩ ngừng sự "hỏi han ân cần" của mình lại, đôi tay khô quắt như vỏ cây già mạnh bạo vuốt ve bàn tay nhỏ nhắn đẹp đẽ của Phan An vài cái, có chút không cam lòng mà buông tay, xoay người lại, vẻ mặt ôn hòa nói với Thôi Viễn Sơn:
- Thôi đại gia, không cần đa lễ, ngươi với ta tương giao phi phàm, là bằng hữu lâu năm, còn khách khí với ta làm gì!
Thôi Viễn Sơn cung kính nói:
- Tình bạn thì tình bạn, công tư vẫn phải phân minh chứ!
Tào công công cười ha hả, đảo mắt một cái, thắc mắc hỏi:
- Thôi đại gia, ngày mai các tài tử liền phải phân tán biệt ly, Thôi gia lãnh đạo văn đàn, sao có thể không xem là việc quan trọng, khiến ta thấy lạ là vì sao Thôi đại gia lại trốn tránh chẳng thấy đâu?
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, trong lòng hơi động: lão thái giám này, quả nhiên không có lòng tốt!