- Ngụy quân tử và thực tiểu nhân? Ta muốn nghe ngươi nói xem như thế nào để phân biệt ra?
Lão phu nhân mỉn cười nhìn Trần Băng, trong lòng không ngừng suy tư.
Hôm nay thấy ứng xử linh hoạt của Trần Băng, trong lòng lão phu nhân thật ra rất vừa ý, trong tình hình cấp bách thế này có thể giúp bà không bị vào đường cùng, hơn nữa còn khiến cho Mai Văn Hoa ăn một vố nặng! Cái khả năng này không phải người bình thường có thể làm được.
Càng khó có được chính là thông qua việc này, thấy được sự can đảm trong xương cốt của Trần Băng.
Một người, bất kể tinh nhanh thế nào, xảo quyệt cỡ nào, nếu như trong lòng có sợ hãi thì cũng chỉ là một con hồ ly nhát gan mà thôi.
Nếu như gan đủ to, có thể nghênh đón khók hăn, giống như con lợn rừng vậy, cho dù không có chút trí thông minh nào cả, nhưng vẫn muốn quyết đấu tới cùng, tỏ ra cái uy của bản thân, nếu làm được như vậy thì cũng có thể khiến con hổ cái kia cúp đuôi mà chạy thôi.
Khiến lão phu nhân yên tâm chính là, tuy rằng Trần Băng nhìn trông có vẻ hòa hoa phong nhã của công tử, nhưng qua cuộc nói chuyện với Mai Văn Hoa này thì Trần Băng không phải là một người nhát gan, mà vô cùng mạnh mẽ quả quyết.
- Ngụy quân tử và thực tiểu nhân sao?
Trần Băng ngượng ngùng khiêm tốn cười:
- Cái này chỉ là suy nghĩ của ta mà thôi, nói ra có chút kiến định, không đề cập tới cũng được.
Chu Ngô Năng ở bên cạnh không ngồi yên được nữa, hắn vô cùng tán thưởng tài hoa của Trần Băng, đối với nhất cử nhất động của Trần Băng cũng rất quan tâm tới, theo ý hắn thì người tài giỏi như Trần Băng nên cung phụng như khách quý mới đúng, mắt thấy Trần Băng giải quyết dứt khoát với hai vị chủ quản, lại không nói ra lý do, khiến trong lòng hắn khó chịu như bị mèo cào một phát, liền giục Trần Băng nói:
- Trần huynh, có cái gì huynh cứ nói hết ra đi, ta rất khâm phục huynh, huynh nói cái gì cũng đúng tất! Kệ có phải là định kiến hay không!
Sùng bái mù quáng là bắt nguồn của sai lầm. Trần Băng nghĩ ngợi rồi đứng lên chậm rãi đi hai bước, ngẫm nghĩ rồi nói:
- Nhị chủ quản Cao Sơn biết cách khéo léo khiêm tốn, rất biết cách nịnh bợ, hơn nữa lại nịnh bợ rất đúng lúc, đúng chỗ, làm ra vẻ không có chút giả tạo nào cả, vì hiền đãi sĩ, đó cũng là lưu lại một con đường sống cho bản thân.
- Và quan trọng nhất là hắn là người của Mai đại chủ quản, biết rất rõ ác cảm của Mai đại chủ quản đối với ta, nhưng lại vẫn tỏ ra có thiện cảm với ta, quàng tay lên bả vai của ta tỏ vẻ thân mật, kiểu thể hiện này hiển nhiên là bắt cá hai tay, để sau này có đường lui cho chính bản thân, thế này là tiểu nhân chứ còn có thể là gì nữa?
- Cho là ngươi nói đúng! Thế còn Mai đại chủ quản thì sao? Vì sao ngươi lại nói ông ta là ngụy quân tử! Ông ta dám chống đối trước mặt ta.
Lão phu nhân cười ha hả nói.
Trần Băng nói:
- Tất cả chỉ là vì đôi đũa ngà voi đó!
- Đôi đũa ngà voi? Thế thì sao nào? Có quan hệ gì với quẩn tử, tiểu nhân?
Chu Ngô Năng lắc đầu hỏi.
- Mai đại chủ quản tướng mạo uy nghiêm, cả người toát lên vẻ quang minh chính đại, rất gan dạ, không ngờ còn dám làm trò trước mặt Chu Lão phu nhân nữa, đúng là một con cớ lợi hại của Chu gia.
- Nhưng sai lầm cũng chính là ở đây, đôi đũa ngà voi đó không phải là thứ đồ bình thường, là món đồ mà Mai đại chủ quản vô cùng yêu quý, nhưng ngà voi chắc chắn không thể phối hựp với đồ sành sứ, mà phải phối hợp với bát bằng sừng tê giác, cốc bằng ngọc trắng. Cốc ngọc chắc chắn không để đựng rau dại gạo thô mà chỉ có thể xứng đôi với sơn hào hải vị. Đã ăn sơn hào hải vị thì chắc chắn sẽ không chịu mặc loại quần áo thô ráp, ở nhà cỏ rách nát mà phải mặc quần áo lụa là, đi xe đẹp.
- Với địa vị của ông ta, mỗi năm với số tiền do Chu gia trả thì cho dù là áo gấm ngọc thực, xe đẹp thì cũng không là gì, nhưng ngày hôm nay quan sát lời nói cử chỉ của Mai đại chủ quản không ngờ đều rất đơn giản, mặc bộ quần áo vải thô màu xanh, ngồi là chiếc kiệu cũ rách ngựa kéo thì gầy go! Cái này so với thân phận và sở thích của ông ta thì hoàn toàn tương phản!
Tru công tử nghe thấy vui mừng ra mặt, không kìm nổi vỗ tay nói:
- Trần huynh, huynh đúng là thần! Đệ thật sự bái phục sát đất!
Chu Lão phu nhân kinh ngạc nhìn Trần Băng một hồi, vẻ mặt kinh ngạc không thể diễn tả, trong lòng như sóng to gió lớn.
Trần Băng có tài quan sát rất chuẩn xác để đối phó với Mai đại chưởng quỹ, người tự cho rằng mình là người thông minh tuyệt đỉnh, thậm chí lão còn thấy có chút run rẩy, bây giờ lão cũng tự cho rằng mình đã may mắn khi lúc đầu mình đã lựa chọn, ép hắn nhập nô tịch cho Chu gia là một quyết định sáng suốt nhất của lão. Tuy nhìn thì có vẻ tàn nhẫn và không có tình người gì, nhưng đó cũng là cách tốt nhất để khống chế Trần Băng.
Bà thở phài một hơi rồi nói:
- Tiểu Cửu, ngươi phân tích hết sức tuyệt vời, hai người Mai Văn Hoa và Cao Sơn đúng là như nhà ngươi nói, một là ngụy quân tử, một là thực tiểu nhân.
- Nhưng hai người này, ngươi sẽ đối đãi với bọn họ thế nào?
Lão phu nhân hỏi.
Lão bà này quả thực ghê gớm đó.Trần Băng lập tức nói:
- Tiểu Cửu tôi đương nhiên là nghe theo lão phu nhân rồi, người nói đi về hướng đông, ta không thể đi về hướng tây được, người bắt tôi đánh chó thì tôi không thể đánh gà được, tóm lại, chỉ cần một câu nói của Lão phu nhân thì cho dù nhảy và nước sôi lửa bỏng tôi cũng không từ.
Những lời nói này khiến lão phu nhân nghe bật cười nói:
- Mới vừa rồi còn nói Cao Sơn là một tên tiểu nhân, luôn biết cách nịnh hót. Bây giờ theo ta thì Cao Sơn đúng là gặp phải đối thủ rồi.
- Đâu có đâu có, ta với thằng nhĩa Cao Sơn đó không giống nhau, Cao Sơn là phát triển toàn diện, ta chỉ đối với lão phu nhân mà thôi.
Trần Băng trâng tráo nói.
Lão phu nhân vẻ mặt vui vẻ nói:
- Ba hoa! Dù gì ngươi là thầy dạy của Chu Năng, có rất nhiều điều chúng ta sẽ phải nói thẳng ra.
Rồi quay đầu lại nói với Chu Năng:
- Con đi học bài trước đi, mẹ có chút chuyện nói với Tiểu Cửu. Thương lượng một số việc làm ăn.
Chu Ngô Năng mặc dù rất muốn nghe ý kiến của vị bác học đại tài Trần Băng này, nhưng lúc này hắn vẫn ở tình huống giả câm giả điếc nên rất nhiều việc, vẻ ngoài biết càng ít càng tốt. Hắn quay người lại chào mẫu thân rồi đi ra.
Lão phu nhân nhấp một ngụm trà than thở cười nói:
- Ta già rồi, làm việc gì luông lực bất tòng tâm.
Trần Băng không tin vào những lời nói dối của bà già này, cả cuộc đời bà già này là cả một bộ chiến tranh lịch sử, làm sao mà chịu khuất phục tuổi già chứ! Ta còn chưa nói gì lão đó nhé, rồi hắn cười hi hi nói:
- Lão phu nhân có việc gì cứ nói ra, ta sẽ gióng tai lắng nghe.
- Bay giờ ngươi có một nhiệm vụ vô cùng quan trọng, tin rằng ngươi cũng đã biết!
Lão phu nhân cười lạnh một tiếng nói:
- Ta muốn ngươi đánh đổ hoàn toàn Mai Văn Hoa, khiến hắn và vây cánh của hắn phải ngoan ngoãn đầu hàng vô điều kiện.
Quả là độc thủ, quả là tuyệt tình!
Trần Băng đã sớm đoán được ý đồ của lão phu nhân, cái cuộc tranh chấp ngày hôm nay chính là vở kịch lão phu nhân diễn mà thôi, thực chất mục đích là muốn xem cách làm việc của hắn rốt cuộc có đủ cao thâm không thôi, vừa nghe được những lời của Lão phu nhân, hắn cũng không tỏ ra chút kinh hãi nào, nhưng hắn vẫn đi đi lại lại trong phòng hết nửa tuần nhang, bỗng nhiên hắn vỗ mạnh xuống bàn, vẻ rất nghiêm trang nói với Lão phu nhân:
- Việc này, ta sẽ làm!