Trần Tiểu Cửu thấy con chó săn này lè lưỡi dài ra, không có chút cố kỵ gì mà lao thẳng về phía trước, lúc này trong lòng hắn thấy vô cùng lo lắng, mồ hôi cũng bắt đầu toát ra, tay nắm chặt con dao găm, không biết cái bẫy mà mình tạo ra có hữu hiệu với con chó săn này không.
Sự thật chứng minh, chỉ số thông minh của hắn bao giờ cũng cao hơn con chó săn kia gấp bội!
Con chó săn đầy uy phong lẫm liệt lao lên vách đá chỗ vách núi, dường như đã giúp chủ nhân của nó lập được công lao hiển hách rồi, nhưng cái đầu của nó thì còn thua xa cái mũi nhạy bén của nó rất nhiều, không cản được bước chân đã lao xuống vách núi sâu thẳm không có đáy này.
- Oang... oang...
Chó săn kêu lên những tiếng kêu tuyệt mệnh, rồi không còn nghe thấy thêm một tiếng kêu nào nữa, vách núi sâu thẳm đó lại trở nên yên lặng như xưa, chỉ có những tiếng gió cùng với tiếng lá cây đang kêu rít lên.
Chủ nhân của nó còn cách nó một khoảng xa, nghe thấy những tiếng kêu của nó, cứ cho rằng nó đã phát hiện ra bóng dáng của thích khách, nên bất chấp gai góc lao về phía trước. Vẻ mặt hắn nở nụ cười đầy khoái trí và đắc ý, giống như hai nàng lượng vàng đã nằm trong túi của gã vậy, chiếc quan bách hộ hầu đã thuộc về y rồi. Chỉ trong một đêm, dường như gã như được đầu thai, công thành danh toại vậy.
Y vừa nghĩ vừa lao thẳng lên phía trước, khó khăn lắm mới đi tới vách núi, nhìn xung quanh, không hề phát hiện ra tung tích của chó săn đâu, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc.
Con chó săn đáng chết này, thường ngày thì nghe lời như vậy, đúng lúc quan trọng nhất thì lại chạy đi đâu mất rồi.
Trong màn đêm đen tối, thị lực của y có hạn, loáng thoáng thấy trước mắt có một cái bao quần áo, trong lòng hắn đột nhiên vui vẻ, cho rằng kia chính là kẻ vừa rồi bị trọng thương.
- Chạy đi đâu hả?
Tên tử cấm vệ giơ trường thương lên đâm xuống đống quần áo đó.
Thương pháp của y rất chuẩn, chỉ cần một thương đã đâm trúng bao quần áo đó, với trường thương sắc bén đã đâm sâu vào trong cả bụi rậm kia.
Rõ ràng một thương định mệnh, tại sao không có tiếng kêu gào thảm thiết nào nhỉ? Trong lòng hắn thấy hiếu kỳ, vội vàng quan xét kỹ.
- Vù...
Một tiếng động vang lên...
Một con dao găm từ sau lưng đánh úp lại, vô cùng chuẩn xác đâm trúng sau tim của y.
Tên tử cẩm vệ kia vô cùng đau đớn, quay đầu nhìn lại, đôi mắt tỏ vẻ không cam lòng chút nào kêu lên:
- Ngươi... ngươi giết... giết ta rồi sao?
- Giết người, tránh bị người giết!
Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng rút dao găm ra.
Tay run rẩy của tên tử cấm vệ đang định giơ lên, nhưng cố mãi cũng không thể nào giơ lên được, có vẻ sức lực không thể làm theo ý trí của gã được nữa rồi, đôi mắt vô cùng phẫn nộ của gã trơn trừng lên, mồm phun máu ra, rồi ngã lăn xuống bụi cỏ xanh, kết thúc một sinh mạng còn trẻ trung.
Trần Tiểu Cửu nhìn vào thi thể gã, khẽ lắc lắc đầu, cười khắc khổ nói:
- Nơi này phong thủy vô cùng tuyệt vời, ngươi có thể an nghỉ được ở đây, kiếp sau thể nào cũng được phong hầu phong tướng, thôi đợi kiếp sau đi nhé, như vậy là tốt lắm rồi, còn gì mà không cam lòng nữa chứ?
Đang thở ngắn than dài, bỗng nghe thấy những tiếng chó sủa ở phía xa xa, hắn không rảnh để nghĩ nhiều nữa, rồi đẩy thi thể tên tử cấm vệ kia xuống vách núi tối đen kia, rồi quay lại vệ trí tảng đá đó để ẩn náu.
Trải qua trận đọ sức vừa rồi, hắn rất hài lòng với những kế sách của hắn.
Chỉ tốn chút công sức, một con chó săn tương đối gày yếu đã rơi xuống vách núi, rõ ràng là nó cũng tìm được tung tích của Nguyệt Thần rồi, nhưng không giống như con chó săn hùng tráng lúc trước đó là, không vội vàng lao về vách núi mà cứ từ từ ngửi theo vết máu mà lao xuống thôi.
Con chó săn này chắc chắn là con cái rồi, nếu không thì làm sao lại nhát gan như vậy chứ?
Một tên tử cấm vệ rất cảnh giác đi sau nó, mồ hôi đầm đìa, một tay cầm trường thương, nhìn trước nhìn sau, nhìn trái nhìn phải, bộ dạng như sắp giáp mặt với kẻ địch vậy.
Đúng là chó nào thì chủ như vậy!
Chó săn rụt rè sợ hãi, không có chút dã tính nào, tên chủ nhân của nó cũng giống y như nó, chẳng có chút khí khái của đàn ông gì cả, quả thật là buồn chán!
Cứ như vậy, trận chiến cũng không thể thoải mái hơn vừa nãy rồi.
Con chó săn đó chậm rãi ngửi tới vách núi, cuối cùng cũng phát hiện ra manh mối cực kỳ quan trọng, nó vẫy đuổi rồi hú lên một tiếng báo hiệu cho chủ nhân của nó biết.
- Chó hoang, ta phải cho ngươi biết thế nào là dã thú!
Trần Tiểu Cửu cầm một tảng đá, dùng sức ném mạnh về phía con chó săn kia.
- Ẳng ẳng...
Chó săn trúng chiêu, kêu lên một tiếng kêu chói tai, rồi thuận theo đà ném rơi xuống vách núi, trong lúc rơi xuống vẫn không ngừng kêu lên những tiếng kêu thảm thiết.
Tên tử cấm vệ cẩn thận và nhát gan kia nghe thấy tiếng kêu thảm thiết đó, vội vàng chạy tới, nhưng không hề phát hiện ra con chó yêu quý của mình đâu, đột nhiên gã tỏ ra rất cảnh giác, tay gã cầm chặt trường thương, nhìn tứ phía, lạnh lùng kêu lên:
- Yêu nghiệt phương nào, còn không mau chịu chết đi...
- Hoa hoa... mày ở đâu rồi, mày mau quay về đây... Hoa hoa...
Gã thấp giọng gọi tên con chó săn đó, nhưng vẫn không có tiếng hồi âm nào.
Quả nhiên gã này rất cảnh giác và thận trọng, đừng coi thường tên tiểu tử này nhát gan sợ gây phiền phức, nhưng thực ra gã là một tên rất khó chơi. Trần Tiểu Cửu khẽ nở nụ cười lạnh lùng, không dám mạo muội ra tay, đang đứng ở ngưỡng sống chết, so đấu chính là định lực và sự chịu đựng, ai có thể vững vàng như núi Thái Sơn, thì có quyền chủ động khắc chế được kẻ địch, huống hồ kẻ địch đang ở chỗ sáng, ta ở chỗ tối, cũng không cần thiết phải mạo hiểm làm gì.
Trần Tiểu Cửu cầm dao găm lên, cúi gầm lưng xuống, giống như một con Lang vương đang chờ con mồi sơ hở để tiến công.
Thời gian cứ thế mà trôi đi, tên tử cấm vệ kia run rẩy cầm trường thương, tuần tra tứ phía, trên trán mồ hôi đã ướt đầm đìa, con chó săn yêu quý của gã vẫn không có động tĩnh gì, nghĩ rằng chắc nó đã gặp bất chắc gì rồi. Nghĩ tới đây, lòng kiên trì của gã dần dần tan biến mất, sự nhiệt huyết vừa rồi cũng bắt đầu lạnh dần xuống.
Gã tỏ ra hối hận vì sao đơn thương độc mã tiến tới đây, tự chuốc lấy nguy hiểm, lẽ nào cái danh hiệu bách hộ hầu kia quan trọng hơn cả sinh mạng của mình sao? Quan trọng hơn cả sinh mạng của Hoa hoa sao?
Hắn cứ nghĩ vậy, quyết định quay về tìm viện binh, chỉ cần huynh đệ đông lên, thì không cần phải sợ hắn nữa, gã cầm trường thương, rồi chậm rãi đi xuống núi, đôi mắt vẫn rò sét tứ phía, ánh mắt vẫn vô cùng cảnh giác.
- Bốp...
Đột nhiên bên trái vang lên một tiếng đá rơi xuống đất vang lên!
- Ai? Mau ra chịu chết đi...
Trường thương trên tay gã run bần bật, thân thể vẫn không hề động đậy gì.
- Bốp...
Bên trái lại vang lên tiếng đá rơi xuống đất vang lên.
- Ngươi... ngươi mau lộ diện cho ta... giả thần giả quỷ để hù dọa ai vậy?
Tên tử cấm vệ thần hồn nát thần tính, sợ tới nỗi sau lưng thấy lạnh toát, vung trường thương loạn lên, lớn tiếng kêu.
Bỗng nhiên, một tiếng đá lao trong không khí, hướng thẳng vào đầu gã mà bay tới.
- Tặc nhân... ta giêt ngươi...
Gã vũng trường thương lên, quay đầu đâu về phía sau.
Thương pháp của gã cũng rất chính xác và tàn nhẫn, không giống như bản tính bảo thụ và cẩn thận của gã, mũi thương đánh trúng viên đá đang bay về phía gã.
- Keng... Nguồn truyện:
Một tiếng vang giòn, viên đá đó vỡ vụ khi bị trường thương đánh trúng, biến thành những viên đá nhỏ.
Gã vẻ đắc ý đang định chửi mắng vài câu, bỗng nhìn thấy hàn quang lóe lên, một con đoản đao sắc bén đang hướng về phía hắn đánh úp tới.
- Ngươi dám giết ta...
Gã muốn né tránh, nhưng đã không kịp nữa rồi, không đợi gã nói hết câu, mũi dao lao thẳng vào yết hầu gã rồi xoẹt qua, một tia máu hồng bắn ra theo cú đâm đó!