Trần Tiểu Cửu nghe thấy Nguyệt Thần oán trách, da mặt dày như tường thành liền phá lệ mà lộ ra thần sắc ngượng ngùng.
Hắn có chút bất lực trước tiểu đệ đệ cứng cáp có lực của mình, giơ tay vỗ vỗ nó, tự mình ngượng ngùng lẩm bẩm nói:
- Nhị đệ, ngươi… ngươi sao lại kém cỏi thế này? Nhìn thấy cô nương xinh đẹp liền ưỡn ngực ngẩng đầu, thật xấu hổ cho cái thân nhỏ nhà ngươi! Hừ… sau này còn dám làm ta mất mặt thế này, Cửu ca ta sẽ không cho ngươi ra chơi nữa…
- A…
Nguyệt Thần nghe vậy, kinh hoàng đến há to miệng ra:
- Dâm tặc… ngươi… ngươi còn có bản lĩnh này nữa sao?
- Chút tài mọn, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới…
Trần Tiểu Cửu quay mặt đi, bả vai động đậy, "phù" một tiếng bật cười ra.
- Ngươi… ngươi lại đùa giỡn ta…
Nguyệt Thần tức giận đến trợn mắt há mồm, trong đầu chợt phát hiện, lại vì sự ngây thơ của mình mà thấy buồn cười: ôi… sao mà sau khi gặp thằng nhãi này, đầu óc của ta ngốc đến như vậy, chân thực như một khúc gỗ thô thế này, sao có thể oán trách người khác?
Nàng thấy Trần Tiểu Cửu cười vui vẻ như vậy, trong lòng giận dữ, đôi môi anh đào nhỏ nhắn khẽ mở, định mắng hắn vài câu ác ý, nhưng ánh vào trong mắt nàng lại là, trên lưng Trần Tiểu Cửu, vết máu loang lổ trên y phục. Hai cánh tay áo đã bị đao làm rách đến te tua, lộ ra những vết thương dầy đặc, trên đùi mơ hồ chảy ra vài giọt máu tươi, nghĩ lại chắc là trong lúc đánh đấu, đã bị thương nặng!
Thấy cảnh tưởng máu me đầm đìa thế này, cơn tức giận trong lòng Nguyệt Thần liền hóa thành vô hình, một cơn gió lạnh thổi đến, quần áo tơi tả của Trần Tiểu Cửu tung bay theo gió, khi nhìn vào giống như một con diều bằng người sống.
- Dâm tặc…
Nguyệt Thần thấp giọng nỉ non.
- Thân thiết mà, nếu tỷ còn dám gọi ta dâm tặc, ta sẽ gọi tỷ một tiếng dâm phụ.
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt tươi cười nói.
Trong đôi mắt sáng của Nguyệt Thần dường như có mà cũng dường như không hàm chứa sự nhu tình, kinh ngạc nhìn Trần Tiểu Cửu, chu đôi môi nhỏ nhắn ra, nói:
- Ngươi… ngươi vì sao không quan tâm sinh mệnh của mình, nhất định phải cứu ta? Nếu ta chết rồi… không phải là vừa đúng ý nguyện của nhà ngươi sao? Có thể dễ dàng lừa Hồng Hạnh vào tay ngươi.
- Ta…
Trần Tiểu Cửu vui cười, vừa định nói chuyện, Nguyệt Thần trừng mắt nhìn hắn một cái nói:
- Không được cười cợt, không được vòng vo rồi chế nhạo ta… Chỉ cần ngươi nói ra lời thực lòng trong bụng thôi!
- Thật sự phải nói sao?
Trần Tiểu Cửu nhích lại gần thân hình quyến rũ của Nguyệt Thần, vẻ mặt ngây thơ nói.
Nguyệt Thần nghe vậy, dịu dàng gật gật đầu, dường như có chút dáng vẻ ngoan ngoan của một người vợ hiền!
- Thật ra, bản chất bên trong của ta là một người rất trọng tình cảm…
Trần Tiểu Cửu tùy tay cầm một cục đá nhỏ lên, vung tay ném xuống vách đá, đợi nghe được một tiếng trong trẻo vang trở lại, lại từ từ nói:
- Ta nhìn ra, tỷ tuy thủ đoạn tàn nhẫn, tính tình quái đản, nhưng đối xử với Hồng Hạnh lại vô cùng tốt, dường như là tình cảm thương yêu phát ra từ tận đáy lòng.
- Xem như ngươi có một chút mắt nhìn, ta tuy là sư phụ của Hồng Hạnh, nhưng lại yêu quý nó như một đứa em gái, ngươi không thể hiểu được loại tình cảm thâm hậu này đâu…
Nguyệt Thần bĩu môi, vô cùng vừa lòng với mắt nhìn người độc đáo của Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu lại lắc đầu nói:
- Hồng Hạnh cũng vô cùng nghe lời của tỷ , không ngờ lại thuận theo ý của tỷ , bỏ rơi người chồng thân thiết này, ngoan ngoãn cùng tỷ trở về núi, mặc cho ta đau đớn tâm can cũng không hề động lòng, thật là làm ta đau lòng!
- Hừ… hai ta vừa thầy vừa bạn, tỷ muội tình thâm, còn không bằng ngươi và Hồng Hạnh một đêm lưu tình sao? Chớ có mơ mộng hão huyền nữa…
Nguyệt Thần nói móc hắn.
- Xem ra Hồng Hạnh quả nhiên cùng sư phụ tỷ tỷ biến thái này không có gì giấu nhau, đến cả chuyện hai ta chỉ ngủ qua một đêm thân mật, cũng không hề che giấu mà nói với tỷ rồi, ôi… ta thật là thất bại!
Trần Tiểu Cửu lắc đầu cười khổ.
Nguyệt Thần vô cùng đắc ý liếc hắn một cái, cảm giác ưu việt tự nhiên bộc phát ra từ tận đáy lòng.
Trần Tiểu Cửu ôm lấy hai chân, che giấu khuôn mặt anh tuấn giữa hai đầu gối, sầu não nói:
- Nếu ta thấy chết không cứu, thậm chí sinh ra lòng giết tỷ , Hồng Hạnh tất nhiên sẽ vô cùng bi thương, từ từ tiều tụy, điều này ta không mong. Ta chỉ mong có thể khiến Hồng Hạnh cùng ta sống vui vẻ, mỗi ngày yêu quý, trân trọng nhau, lại sinh thêm mấy tiểu bảo bối bụ bẫm đáng yêu, ta liền mãn nguyện rồi…
- Đây là lý do ngươi cứu ta sao?
Nguyệt Thần dù nghe đến lòng mang cảm thương, đôi mắt đẹp khẽ nhướng, khi nhìn vào, lại toát ra vẻ hơi thất vọng, dường như có từng giọt nước mắt đang chảy vào trong lòng, vô cùng chua xót, muốn lau đi nhưng lại không thể.
- Nguyệt Thần tỷ tỷ chẳng lẽ còn cho là lý do này chưa đủ trọng lượng sao?
Trần Tiểu Cửu như cười như không, nhìn Nguyệt Thần, trong mắt hiện lên ánh gian xảo.
- Đại dâm tặc nhà ngươi, trong bụng toàn là ý xấu xa, ai biết ngươi câu nào là thật, câu nào là giả!
Nguyệt Thần gắt gỏng nói, đôi mắt đẹp khẽ liếc hắn, cực kì xinh đẹp.
Trần Tiểu Cửu trong lòng rung động mạnh một cái, châm chước nói:
- Ta vừa rồi nói dù câu nào câu nấy là thật nhưng lại không phải là nguyên nhân thật sự khiến ta cứu tỷ …
- Không phải nguyên nhân thật sự?
Trong ánh mắt thất vọng của Nguyệt Thần, lóe ra một tia kì vọng, nàng vươn tay ngọc ra, nhẹ nhàng túm lấy y phục tả tơi của hắn, êm ái nói:
- Ngươi nói cho ta nghe xem, nguyên nhân thật sự của ngươi là gì?
Trên mặt Trần Tiểu Cửu lộ ra một vẻ tươi cười rạng rỡ, bỗng nhiên hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc hơi rối của Nguyệt Thần, đôi mắt phát ra vạn loại nhu tình, ngẩn ngơ nhìn vào đôi mắt đẹp như nước của nàng, vẻ mặt thần bí nói:
- Tỷ nhìn trong mắt của ta, có thấy vật gì hay ho không?
Nguyệt Thần nghe vậy, đôi mắt mở thật to, nhìn thẳng vào đôi mắt ngẩn ngơ của Trần Tiểu Cửu, vẻ mặt hồ nghi nói:
- Làm gì có gì hay ho, ta chỉ thấy bóng dáng của ta…
- Vậy là đúng rồi, chậc chậc… chúng ta quả nhiên là tâm đầu ý hợp…
Trần Tiểu Cửu vỗ vỗ bàn tay, cao hứng vui vẻ nói:
- Từ sau khi trải qua chuyện nơi đầm sâu, ta liền có một tâm nguyện vĩ đại!
- Tâm nguyện gì?
Nguyệt Thần khẽ nhíu mày.
Trần Tiểu Cửu nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Thần, vẻ mặt kiên nghị nói:
- Ta phải tiêu diệt Tà Nguyệt giáo của tỷ , kéo tỷ xuống khỏi thần đàn!
- Ngươi nói cái gì? Ngươi điên rồi sao? Vì sao phải làm vậy?
Nguyệt Thần vẻ mặt hơi sợ, trong mắt toát ra vẻ kinh hãi:
- Ngươi lại còn muốn diệt trừ Tà Nguyệt giáo? Khẩu khí thật lớn! Nguồn truyện:
- Đúng vậy!
Trần Tiểu Cửu siết chặt nắm tay, tàn ác nói:
- Chỉ cần ta diệt trừ Tà Nguyệt giáo, Hồng Hạnh sẽ không còn là Thánh Cô gì nữa, mà tỷ , càng không còn là Nguyệt Thần ngất ngưởng trên cao, sau đó ta lại hoàn nguyên cho tỷ thành một nữ nhân quyến rũ có tình có nghĩa, có máu có thịt…
- Ngươi… ngươi thật sự điên rồi…
Nguyệt Thần vẻ mặt u oán nói:
- Nhưng ngươi làm như vậy, đối với ngươi có ích lợi gì? Điều này với việc ngươi liều mạng cứu ta, lại có liên quan gì?
Trần Tiểu Cửu dịu dàng nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng của Nguyệt Thần, nhìn đến chỗ động tình, bàn tay to nhẹ nhàng trượt trên gò má mịn màng của Nguyệt Thần.
- Ngươi… ngươi mau trả lời ta? Sao lại còn dám sờ soạng ta?
Nguyệt Thần xoay mặt đi, dịu dàng nói.
- Ta đã dùng hành động trả lời cho tỷ rồi đó…
Trần Tiểu Cửu khó khăn nuốt nước bọt một phát, dịu dàng nói:
- Ta… muốn tỷ trở thành người của Trần Tiểu Cửu ta, cũng chỉ có nữ nhân của ta, mới có thể khiến ta cam tâm tình nguyện xả thân cứu giúp, những người khác, còn chưa xứng!