- Thất thân?
Nguyệt Thần thấy Trần Tiểu Cửu nháy mắt ra hiệu, vô cùng buồn cười, khuôn mặt bi đát nảy sinh một ý nghĩ bỡn cợt, nhẹ nhàng lắc vai của hắn nói:
- Người đàn bà quyến rũ đó, trên người toát ra mùi vị lả lướt, vừa nhìn đã biết không phải loại hàng hay ho gì, nếu như ngươi muốn nếm thử, cũng có thể vui vẻ với cô ta…ta…ta sẽ không để tâm đâu.
Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng nựng nịu chiếc cằm mượt mà của Nguyệt, chậc chậc tán thưởng nói:
- Nếu là nàng chủ động hiến thân cho ta, ta sẽ vui đến quên mình đó! Cô nàng lả lướt này, đẹp thì có đẹp, nhưng là loại hàng ngàn người cưỡi vạn người gần, mùi vị thật sự khó ngửi….
Nguyệt Thần bĩu môi, có chút khinh thường đối với những lời bộc bạch nói bóng nói gió của Trần Tiểu Cửu.
- Trong trà đó bỏ xuân dược, một chút nữa nàng muôn ngàn lần phải cẩn thận…không được bị dính bẫy!
Trần Tiểu Cửu nói.
- Ngươi tưởng ta là kẻ ngốc sao ?
Nguyệt Thần cắn răng nghiến lợi nói :
- Cô nàng hồ ly lả lướt kia, ta phải giết chết nàng ta, để nàng ta khỏi dụ dỗ đàn ông trước mặt ta…
- Không giết được, hai người này còn có giá trị sử dụng, chúng ta có thể may mắn thoát thân hay không, có lẽ cũng nhờ vào hai người bọn họ!
Trần Tiểu Cửu đảo tròn mắt.
- Một cô gái yếu ớt như ta, chẳng có chủ ý gì, may là có ngươi thâm sâu xảo quyệt, có chút thủ đoạn…
Nguyệt Thần yếu đuối nói, trong mắt phát ra ánh nhìn tán thưởng.
- Ta chính là thích bộ dạng yếu đuối này của Nguyệt Thần tỷ…
Trần Tiểu Cửu nổi cơn thèm khát, bàn tay lớn không kìm nổi vuốt qua vuốt lại trên mặt Nguyệt Thần, vô cùng thích thú. Nguyệt Thần muốn tránh né, bàn tay lớn như bóng bám theo hình, chỉ đành làm ngơ. Gương mặt trắng bệch lộ ra vài phần ửng đỏ, khiến người ta suy nghĩ xa vời.
Đang lúc tình chàng ý thiếp, tiếng cười lớn thô kệt cắt ngang sự ấm áp lãng mạn của hai người!
- Huynh đệ, để huynh đợi lâu rồi!
Người đàn ông bưng một chén trà vào, cười cười đi đến trước mặt Trần Tiểu Cửu, một đôi mắt toát lên ánh sáng xanh rờn, nhìn chằm chằm vào Nguyệt Thần, dường như đã không chịu nổi sự nôn nóng trong lòng.
- Vị công tử này, người đường xa đến đây, cũng đã chịu không ít kinh hãi rồi, uống ly trà nóng vào định thần lại đi, một chút nữa còn lên đường…
Cô nàng lẳng lơ vòng eo khe khẽ run rẩy chân thành, như một luồng gió, tiến đến bên cạnh Trần Tiểu Cửu.
Đôi bàn tay non nớt của nàng tựa như vô ý khoác lên eo của Trần Tiểu Cửu, bộ ngực sữa đầy đặn thấp thoáng như mời như gọi dựa vào người của hắn, không ngừng chuyển động tới lui, bờ môi anh đào nhẹ nhàng hé mở nói:
- Công tử, thật là dung mạo anh tuấn quá, trong phạm vi mười dặm tám thôn gần đây, cũng không thấy ai bì được với công tử…
Loại hàng này, đúng là đầy mùi lẳng lơ, những lời gợi tình quá đáng như vậy, thật không ngờ giống y như điệu bộ của Hồng Âm, chỉ có điều mùi vị đong đưa còn nồng hơn cả Hồng Âm, cách trêu ghẹo trắng trợn như vậy, cũng xem như quá ư dạn dĩ rồi!
Trần Tiểu Cửu giả vờ giả vịt, ngượng ngùng cười, trong sự ngượng ngùng còn mang theo ý không đành cự tuyệt, liền tránh sang một bên.
Nàng ta một tay ôm lấy vòng eo tráng kiện của hắn, bàn tay nhỏ tranh thủ cơ hội nhéo hắn vài cái, giọng dịu dàng nói:
- Công tử thẹn thùng rồi ư…công tử muốn trốn đi đâu? Mà uống chén trà này vào, ngươi sẽ sung sướng đến chết…
Nói xong, một chén trà ấm nồng thơm phức đã vững vàng bưng đến trước mặt hắn.
Con mẹ nó, cô nàng này thật là thiếu hơi trai mà, một thứ mục nát!
Ta có sung sướng đi nữa, còn có thể sướng bằng ngươi sao? Trần Tiểu Cửu da cười thịt không cười, vui vẻ cười nói:
- Tiểu nương tử, ta…ta thật sự không khát, tâm ý của nương tử, ta…ta ghi nhận rồi…
- Ngươi hiểu tâm ý của ta sao?
Nàng ta ném một ánh nhìn quyến rũ, cười hi hi mà nhìn Nguyệt Thần một cái nói:
- Chẳng lẽ ngươi chê bai ta không xinh đẹp bằng vị tiểu thư này? Hay là vị tỷ tỷ này gia giáo nghiêm ngặt, ngay cả một chén trà cũng không dám uống?
- Điều này…điều này phải hỏi nương tử của ta…ta…
Trần Tiểu Cửu rất mực chân tình nhìn về phía Nguyệt Thần, vẻ mặt hy vọng chờ đợi câu trả lời của nàng, bộ dạng này, chẳng có chút giả tạo nào, ân ái cứ như một đôi vợ chồng thật sự.
Nguyệt Thần hai má đỏ ửng, trong tim hồi hộp, nhẹ nhàng kéo lấy bàn tay to lớn của hắn, loạng choạng nói với cô nàng hấp dẫn kia:
- Muội muội, muội thấy vị tướng công này đẹp trai phải không, hừ…mỗi ngày ta đều sợ hắn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt đấy! Một khi phát hiện hắn có ý đồ bất lương, liền trừng trị theo gia pháp, để hắn biết lợi hại của ta. Chậc chậc..chỉ có điều công phu trên giường thật tình lợi hại, quấn quít cả đêm, ngày hôm sau, bọn ta lại vô cùng ân ái…
- Nương tử … nàng… nàng chớ nói bậy, công phu trên giường của ta có lợi hại gì đâu? Chẳng qua là biết hơn ba trăm tư thế thôi mà…so với những người khác, còn kém xa lắm!
Trần Tiểu Cửu tự làm ra vẻ, đột nhiên vỗ tay, cười rực rỡ nói:
- Nhưng mà nương tử, gần đây ta lại nghiên cứu ra vài tư thế vô cùng tuyệt vời, chỉ có điều nàng đang mang thương tích, không thể nếm thử…đáng tiếc…đáng tiếc mà…
Nói xong lại lắc đầu liên tục, bộ dạng não nề.
Nàng hồ ly lẳng lơ kia nghe thấy hắn không ngờ biết hơn ba trăm loại tư thế, trong lòng vui mừng khôn xiết, sắp bay cả lên trời, hơn nữa nghe thấy có vài tư thế tuyệt mật còn chưa từng phô diễn, càng cảm thấy hưng phấn.
Đây…đây quả thực là bảo bối trời ban cho ta mà!
Nàng ta thật sự không nhẫn nại nổi liền bưng chén trà, đưa đến bên miệng Trần Tiểu Cửu, ỏng a ỏng ẹo nói:
- Công tử, người mau uống đi! Nếu không chẳng phải đã phụ tâm ý của tiểu nữ hay sao?
Nàng ta lại quay đầu nói với Nguyệt Thần:
- Tỷ tỷ…tỷ mau gật đầu đi, bằng không thì tướng công của tỷ thật sự sẽ không chịu nể mặt muội đâu…
Trong lòng Nguyệt Thần thầm cười tên dâm tặc này thật biết diễn trò, trơ mặt ra châm chước nói:
- Tướng công, muội muội một tấm chân tình, chàng uống đi…chỉ cần tim chàng đừng say là được rồi…
- Ta chỉ say vì một mình nương tử thôi!
Trần Tiểu Cửu nhận lấy chén trà, đặt lên mép miệng trước, nhắm mắt lại ngửi nói:
- Thơm quá đi!
- Thế thì còn không mau uống đi?
Nàng hồ ly lẳng lơ kia gấp không chờ được, nghĩ rằng chỉ cần uống hết chén xuân dược này, liền có thể đại chiến ba trăm hiệp với hắn, hưởng thụ thú vui trần gian!
- Tiểu nương tử…trà này ngửi thơm như vậy, chẳng lẽ là Long Tỉnh của Tây Hồ ư? Ta phải nhấm nháp nếm thử mới được!
Miệng Trần Tiểu Cửu khen ngợi, nhưng lại không động khẩu, khiến cho hồ ly lẳng lơ nôn nóng đến nỗi ngũ tạng như bị thiêu đốt, suýt nữa là động thủ cưỡng ép rồi.
Người đàn ông lỗ mãng thẳng thắng trực tiếp, đâu vòng vo tới lui như hồ ly lẳng lơ này, bưng chén trà tiến lên một bước, vẻ mặt đầy nụ cười đáng khinh nói:
- Tiểu nương tử, chẳng phải nàng nói đang khát khó chịu sao? Còn chờ gì nữa, Chỉ cần uống hết chén trà này, nàng sẽ thư thái cả người, không chỗ nào là không thoải mái…
Trong lòng người đàn ông đó thầm cười, nếu nàng giả vờ giả vịt không uống trà, ta sẽ cưỡng ép rót cho nàng uống.
Trần Tiểu Cửu lén nháy mắt với Nguyệt Thần, Nguyệt Thần hiểu ý, vừa cười vừa nói:
- Đa tạ đại ca ca…
Một tiếng ca ca của nàng kêu lên một cách quyến rũ và thoát tục, liền làm cho người đàn ông đó vui đến ngửa tới ngửa lui, cười hi hi nói:
- Tiểu nương tử, nàng mau uống đi…
Nguyệt Thần mỉm cười đồng ý, chén trà vừa đến miệng, muốn nhấm nháp.
- Beng…
Đột nhiên một chén trà rơi rụng xuống đất, chén trà cũng vỡ tan tành, Nguyệt Thần vội kích động nói:
- Đại ca ca, muội bị trọng thương không có sức, không cẩn thận, làm vỡ chén trà rồi, làm thế nào cho phải đây?
Trong lòng người đàn ông thầm kêu đáng tiếc, vội nói:
- Nương tử không cần khách sáo, nàng yên tâm đừng vội, ta sẽ pha trà mới cho nàng!
Nói xong, sải bước lớn vào trong phòng.
Hồ ly lẳng lơ cười khanh khách, liên tục lên tiếng hối thúc Trần Tiểu Cửu nói:
- Vị huynh đài, chàng cũng uống đi chứ! Ngẩn ngơ chờ đợi gì nữa?
Nói xong, đôi tay đã khoác lấy cánh tay của hắn, trong mắt tràn đầy sương mù, dường như sắp tan thành nước.