Trần Tiểu Cửu nghe tiếng quay lại, đã thấy La Đồng nhanh nhẹn đi đến, gã ăn mặc gọn gàng, nhanh nhẹn mạnh mẽ như một con báo.
- La huynh đệ!
Trần Tiểu Cửu thấy vẻ hồ hởi của La Đồng cũng nhiệt tình ôm gã một cái, trêu đùa:
- Nửa đêm canh ba không đánh thức mộng đẹp của La huynh đệ chứ?
Trần đệ , ta ngày đêm mong đợi huynh đến thăm, hôm nay đệ đã đến rồi, nhưng… sao hôm nay đệ lại tả tơi thế này không thấy phóng khoáng phong lưu như xưa! Vừa nói chuyện gã lại quen tay đấm thùm thụp vài cái vào ngực Trần Tiểu Cửu.
- Ai … da..
Trần Tiểu Cửu không chịu nổi cú đấm của La Đồng, kêu lên.
- Huynh đệ, ngươi làm sao vậy? La Đồng lại nhìn thấy miệng y có vết máu vội vàng hỏi:
- Huynh đệ… Ngươi bị thương thế nào?
- Chuyện này nói ra thì dài lắm… Ta đến để tị nạn!
Trần Tiểu Cửu ho nhẹ một tiếng, mỉm cười nói:
- La huynh đệ, huynh không nỡ để ta ở ngoài đường chứ?
La Đồng hừ một tiếng, giả bộ giận dữ nói:
- Huynh đệ ngươi nói cái chó má gì thế? Ở nơi khác ta không quản được, nhưng đây là Hộ gia trại, cho dù là ông trời ta cũng không sợ!
- Có câu hoạn nạn gặp chân tình, có được lời này của La huynh đệ, ta không sợ gì nữa…
Trần Tiểu Cửu kéo Nguyệt Thần nói:
- Đây là thê tử của ta, nàng lại đây, chào La huynh đệ đi!
Nguyệt Thần cười dịu dàng nói:
- Xin chào La đại ca, không thể ngờ được tướng công của ta lại quen được với người anh hùng cái thế như La đại ca đây.
La Đồng tuy là người tốt, nhưng đột nhiên thấy vẻ yêu kiều như tiên nữ giáng trần của Nguyệt Thần, mặt đỏ lên như vừa uống rượu. Gã thầm nghĩ luận về dung mạo nàng còn đẹp hơn so với Đại đương gia. Nhưng một người thì đẹp quyến rũ, một người lại có vẻ hiên ngang mạnh mẽ, chiếm nửa giang san.
Nghe Nguyệt Thần khen như vậy, gã bối rối ngượng ngùng nói:
- Đệ… Đệ muội quá khen rồi, Trần huynh mới là bậc kỳ tài vạn người có một, ta thật là không bằng!
Vừa lau mồ hôi gã vừa thầm nghĩ, Trần huynh có nương tử từ khi nào vậy, ta đã nghe ngóng nhiều lần mà chưa bao giờ thấy nói tới.
Nguyệt Thần quyến rũ nói:
- Tướng công của ta đúng là bậc kỳ tài trên thế gian, nếu không làm sao ta lại yêu chàng?
Vừa nói mắt liên tục liếc Trần Tiểu Cửu tình tứ, khiến Trần Tiểu Cửu không khỏi sung sướng: Nguyệt Thần xinh đẹp quyến rũ làm sao, thật là thú vị.
La Đồng đỡ lấy Trần Tiểu Cửu, nói nhỏ:
- Chúng ta cứ lên núi trước thu xếp ổn thỏa đã, xem xét vết thương một chút, những chuyện khác, Trần đệ từ từ nói cùng ta cũng được…
- Hắc Sơn, còn không mau đỡ Trần đệ và đệ muội lên kiệu?
La Đồng nói.
Cái tên Hắc Sơn, là kẻ vừa đi báo tin cho La Đồng, thấy La Đồng thân thiết với Trần Tiểu Cửu như vậy, trong lòng rất ngạc nhiên, nói nhỏ với La Đồng:
- Tam đương gia, tên thư sinh rách rưới này đúng là bằng hữu của người à?
- Không chỉ là bằng hữu, hắn còn là đại ân nhân của Hộ gia trại chúng ta.
La Đồng quay lại nói:
- Các huynh đệ cứu viện ta ngày ấy, nếu không có sự giúp đỡ to lớn của Trần đệ , ta chắc chắn sẽ chết dưới gót dày của Huyền Vũ Doanh.
- Hóa ra là như vậy!
Hắc Sơn nghe xong, không kìm nổi chạy đến trước mặt Trần Tiểu Cửu, cúi đầu nói:
- Hóa ra Cửu gia là đại ân nhân của chúng tôi, tiểu nhân có mắt như mù, Cửu gia đừng trách!
Trần Tiểu Cửu đưa ra một lượng bạc, đặt vào tay Hắc Sơn nói:
- Ta có trách gì ngươi đâu, ngươi quả không tồi, trước người đẹp, vẫn tuân thủ sơn quy, trọng nghĩa khinh tài, ta rất khâm phục. Ngươi cứ chăm chỉ rèn luyện sau này nhất định làm nên việc lớn!
Lời khen không ngờ khiến Hắc Sơn vui sướng đỏ lựng từ đầu đến chân, y không dám nghe tiếp vội đỡ Trần Tiểu Cửu và Nguyệt Thần lên kiệu, hai người lên kiệu đi trong đường quanh co sâu hun hút vào trong núi.
Hai bên con đường nhỏ, cây cối um tùm, trời đêm ánh trăng sáng thấp thoáng, càng thêm phần phần hoang vu thần bí.
Ngồi trên kiệu tận hưởng cảnh sắc trước mặt thật tuyệt vời, Nguyệt Thần ngồi trên kiệu, cả người nhún nhảy theo bước chân người khênh kiệu, khuôn ngực mềm mại cứ nhấp nhô, trong đêm trăng càng thêm phần kiều diễm, duy nhất Trần Tiểu Cửu là có diễm phúc được thưởng thức.
Nàng ngắm nhìn cảnh đẹp trước mặt, thở phào một cái. Mối nguy đã qua, có chút mệt mỏi, lại theo bước kiệu lúc khoan lúc mau, dập rình, khiến nàng giãn gân cốt, giống như bài hát ru, đưa nàng vào giấc ngủ, cứ như thế, Nguyệt Thần từ từ chìm vào giấc mộng.
Trần Tiểu Cửu ngắm nhìn cảnh vật bên đường thấy quả là địa thế ở đây hiểm trở, thật là một người giữ quan ải, vạn người không thể qua, hắn nghiêng đầu nói với La Đồng:
- Hộ gia trại nắm giữ núi này, quả nhiên là sáng suốt, địa thế hiểm yếu như vậy, người thường nào có thể vào được.
La Đồng cười hì hì nói:
- Đó đều là công lao và trí tuệ của Đại đương gia.
Trần Tiểu Cửu muốn hỏi không hiểu vì sao Đại đương gia oai hùng lại không xuất hiện, nhưng nhìn lại Nguyệt Thần, thấy nàng đang ngủ ngon lành, vừa mới cười nhẹ định hỏi La Đồng lại thôi, không nhờ La Đồng lại cất lời:
- Chắc Trần huynh muốn hỏi thăm Đại đương gia?
Chắc có lẽ vì câu nói liều lĩnh này mà Nguyệt Thần hơi giật mình, xoay người, nhưng rồi vẫn ngủ tiếp.
Trần Tiểu Cửu không khỏi nhíu mày, trong lòng biết Nguyệt Thần đã tỉnh, nhưng lại giả bộ đang ngủ say để nghe lén. Nếu lúc này y mà không tiếp lời La Đồng, thì dường như đang có gì mờ ám, nên vội ho khan một tiếng rồi nói:
- Đại đương gia… khỏe không?
La Đồng nói:
- Trần huynh đến thật không đúng lúc, Đại đương gia vừa đóng cửa tu luyện nửa tháng trước, nhanh thì hai ba ngày nữa, lâu thì … cũng không biết!
Trần Tiểu Cửu nghe vậy nhẹ nhàng đáp lời. Đám người còn lại đi lại một hồi, cuối cùng cũng rút lui.
La Đồng trề môi nói:
- Chậc chậc… Từ ngày từ biệt, Đại đương gia vẫn không quên đại ân nhân Trần đệ … Không thiết ăn uống, đêm không ngủ vẫn nghĩ không biết báo đáp công ơn của đệ như thế nào. Hôm nay Trần đệ đến đây tránh nạn, vừa hay cho ta và Đại đương gia có cơ hội báo đại ân. Đệ chỉ cần ở trong này tĩnh dưỡng, vui vẻ tiêu dao, bình yên vô sự…
Trần Tiểu Cử thấy La Đồng vẫn đang thao thao bất tuyệt vội liếc mắt về phía Nguyệt Thần đang ngủ ra hiệu cho La Đồng, La Đồng hiểu ý, vội im bặt không dám nói gì nữa, chỉ che miệng nói nhỏ:
- Đệ muội hay ghen lắm à?
Trần Tiểu Cửu cười đau khổ:
- Đàn bà ai chẳng hay ghen.
Nguyệt Thần nhắm hờ mắt, khẽ thấy hai người đang thì thầm trong lòng bực tức duỗi người quay lại nói:
- La đại ca, mạo muội hỏi một câu, Đại đương gia của các ngươi có phải là xinh đẹp như thiên nga không?
La Đồng cười ngượng ngùng không biết trả lời thế nào cho phải, Trần Tiểu Cửu lại lắc đầu nói:
- Đại đương gia thật xứng với danh hiệu nữ nhi anh hùng không thua kém đấng mày râu, còn về dung mạo như thế nào, cũng không đáng để nói đến.