Nguyệt Thần vặn vẹo mình, oán trách nói:
- Chẳng lẽ ngươi ghét bỏ người Miêu? Ta….Ta cũng không tha cho ngươi đâu!
Nói chuyện, đôi tay nhỏ bé của Trần Tiểu Cửu sờ vào tai, dùng sức mà lôi kéo.
- Người Miêu tốt! Từ xưa tới nay người Miêu rất chung tình, Tiểu Cửu ta thích nhất là người Miêu như thế….
Trần Tiểu Cửu róu cái lỗ tai, nghi vấn nói:
- Là thế nào, saolại là một nửa?
- Ngốc chưa…
Nguyệt Thần nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, giọng nói êm ái:
- Ta là cô gái Miêu thuần phác, hừ….Nhưng cha ta là tên khốn kiếp, ta đương nhiên là người Miêu một nửa….
- Không đúng! Không đúng! Cha nàng là tên khốn kiếp, chắc chắn nàng cũng là tên tiểu khốn kiếp rồi….
Trần Tiểu Cửu thổi mạnh vào mũi nàng, vẻ mặt say mê. Hắn xoay người lại, cái cổ kia vừa mới hấp thu hàn chân khí, băng cũng bị hắn đánh tan ra, cắn chặt răng, sắc mặt trở nên tím tái.
- Làm sao vậy, Tiểu Cửu?
Nguyệt Thần vội vàng nén mạch của hắn, thử một chút, khẩn trương nói:
- Tiểu Cửu, ngươi thấy thế nào….làm thế nào để hấp thu nội lực của Nhị thành ta?
- Nàng đau lòng?
Trần Tiểu cửu cắn chặt răng, hừ lạnh một tiếng nói:
- Nàng đau lòng vì hai thành công lực hay là đau lòng cho ta?
- Tiểu Cửu…Tiểu Cửu thối, ta vì chàng mới như vậy, chàng còn nói này nói nọ!
Nguyệt Thần căng thẳng vuốt ngực Trần Tiểu Cửu, giận dữ nói:
- Chàng là nam nhân của ta, tất cả những gì ta có, đều là của chàng, từng ấy công lực, ta đau lòng cái gì?
- Chỉ là công lực của ta, hơi lạnh lẽo một chút, chàng lại lập tức hút vào như vậy, băng sẽ phá hủy lục phủ ngũ tạng…
- Không sao, tướng công ta phi thường hơn người, tự nhiên có thể hấp thu được!
Trần Tiểu Cửu lặng lẽ vận hàn khí trong người, theo đó hạt mầm cứ lắc lư co rút lạ, hàn khí cứ bành trướng, mạch đập kỳ lạ, không ngừng vận hàn băng vào sau thắt lưng.
- Ừ, hừ….
Sau khi vận hàn băng, Trần Tiểu Cửu sung sướng thở dài một hơi, sắc mặt hòa hoãn, cơ thể rốt cuộc bình phục.
Bàn tay nhỏ bé của Nguyệt Thần nắm chặt tay của Trần Tiểu Cửu, xem mạch đập của hắn, sắc mặt Trần Tiểu Cửu từ từ khôi phục bình thường, ánh mắt lo lắng của nàng từ từ vơi đi, bỗng nhu tình nói:
- Tiểu Cửu….Công phu của chàng thật kỳ lạ, không ngờ có thể dễ dàng hấp thu nội lực của ta, chàng….Cũng không đơn giản….
Vẻ mặt trần Tiểu Cửu đau khổ nói: Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
- Tiểu nương tử, không phải ta cố ý, chỉ có điều loại công pháp này, ta từ đầu đến cuối không khống chế được!
- Tuy nhiên…..Cũng may có cao nhân từng chỉ giáo, ta có thể hấp thu nhiều nhất công lực Nhị thành, cho nên, nếu có lần sau, nàng cũng đừng sợ hãi….
- Ta sợ cái gì? Đó là do chàng cầm tất cả, lại còn ngại?
Nguyệt thần ngọt ngào ôm hôn cổ Trần Tiểu Cửu, dịu dàng nói:
- Tất cả đều là của chàng, đôi môi đỏ tươi của ta, cái lưng bóng loáng, còn có đôi chân kia nữa, đều là của chàng…
Cái miệng nhỏ nhắn dĩ nhiên hôn lên cái miệng to của Trần Tiểu Cửu, ấm áp, cơ thể mềm mại.
- Tiểu nương tử….Thích nàng chết đi được….Chỉ có điều kỹ thuật hơi đen tối một chút, nàng đừng trách ta!
Bàn tay to của Trần Tiểu Cửu dặt lên chân của Nguyệt Thần, tùy ý chạy.
Những nơi đi qua, làn da mềm mại kia không chịu nổi khiêu khích, run rẩy nóng bỏng.
Nguyệt thần khinh suyễn nói:
- Tỷ tỷ, phải cảm ơn ngươi, ngươi đã giúp tỷ tỷ đưa ra một lựa chọn khó khăn, nếu không phải ngươi chém đao loạn xạ, tỷ tỷ không biết khi nào mới có thể hạ quyết tâm được, ở cùng ngươi.
- Còn có…
Bàn tay nhỏ bé của Nguyệt Thần sờ sau lưng to lớn của Trần Tiểu Cửu, gắt gao ôm hắn, cảm nhận được trái tim hắn đang nhảy dữ dội, đôi mắt quyến rũ có chút nhu tình, ngọt ngào nói:
- Tỷ tỷ thích ngươi chết đi được, ngươi đúng là kẻ trộm, làm cho tỷ tỷ hưởng thụ ….Hưởng thụ dư vị đẹp nhất trên trần gian….
- Ừ, hừ….tiểu nương tử, nàng hấp dẫn ta như vậy, ta làm sao mà chịu được?
Trần Tiểu Cửu thở hổn hển một cái, sờ lên cơ thể mềm mại, dịu dàng nói:
- Tỷ tỷ thật là đáng yêu…
- Tỷ tỷ chỉ nhu tình như vậy với một mình ngươi Trần Tiểu Cửu. Trong mắt ta, trong thiên hạ chỉ có một nam nhân, chính là Trần Tiểu Cửu….
Nguyệt Thần nháy mắt, đôi bàn tay bé nhỏ nhẹ nhàng ôm hắn, ngốc nghếch cười nói:
- Tiểu Cửu, quái vật kỳ dị bướng bỉnh của ngươi, có cả tình cảm của ngươi nữa, tỷ tỷ đều thích hết.
Trần Tiểu Cửu nhẹ giọng cười, ôm đầu Nguyệt Thần, nhìn xuyên qua gương đồng, thưởng thức cơ thể duyên dáng của nàng, bàn tay khẽ vuốt chiếc mũi thơm ngát của nàng, dịu dàng nói:
- Tỷ tỷ, tỷ xem tỷ xinh đẹp biết bao nhiêu….
Trong gương đồng, làm nổi bật lên dáng điệu duyên dáng của một người.
Nguyệt Thâng đứng trước gương đồng không ngừng vặn vẹo cơ thể, nàng ấy không ngừng tán dương chính mình.
Tất cả những điều này, Trần Tiểu Cửu thưởng thức rồi thậm chí là vô số lần?
Da thịt căng mà tròn, trắng nõn mà bóng loáng, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi, còn có đường cong cao ngạo kia lả lướt, tất cả những điều này, đều cất giữ trong lòng Trần Tiểu Cửu!
- Nóng ta…
Nguyệt Thần dùng sức luồn cánh tay về phía sau, ôm chặt vòng eo của Trần Tiểu Cửu, dịu dàng nói:
Trần Tiểu Cửu tuân lệnh mệnh lệnh ngọt ngào của Nguyệt Thần, lúc miệng rộng vừa muốn nhấm nháp, bỗng kinh ngạc trước mắt, rõ ràng trong gương đồng xuất hiện một hình ảnh khác.
Một âm hồn áo trắng, phất phới trong gió.
Một đầu tóc trắng dài, nhanh như khuôn mặt, không ngờ thấy rõ cả bộ dạng của ngũ quan.
Trong cảnh tượng tối mờ sâu thẳm, càng có vẻ quỷ dị và sợ hãi.
- Má tôi ơi! Đây là quái vật gì?
Trần Tiểu Cửu sợ tới mức đột nhiên nhéo một chút, trong lòng có chút lo lắng, đột nhiên quên mất ở sau đầu.
- Ai? Quy thần nào đang ở trước mặt ta?
Lông mày Nguyệt Thần dựng thẳng lên, ánh mắt có chút tàn độc, đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phí u ám bên cửa sổ, cười lạnh nói?
- Thần tiên sao có thể sợ quỷ?
Bóng người trắng bệch kia, vẫn không nhúc nhích, bàn tay kỳ dị, cứng nhắc vươn ra, vẫy tay với hai người, tóc trắng dài, bay nhẹ trong gió, gương mặt khiến người khác chùn bước.
Bởi vì, trên khuôn mặt tái nhợt kia, không có mũi, không có mắt, chỉ có mỗi cái miệng nhỏ nhắn trắng mịn.
Ả ta vẫn nhìn Nguyệt Thần không nhúc nhích, đột nhiên phun ra máu đỏ tươi ở khóe miệng, cười kỳ dị, máu tươi của ả nóng hổi phun vãi ra, xuất hiện trong không trung một đường cong duyên dáng thê lương, có nhiều giọt máu rơi trên cửa sổ.
- Quỷ thần dả dạng, ta sao phải sợ ngươi?
Thái độ của Nguyệt Thần hung hãn, bàn tay bé nhỏ run lên, dĩ nhiên mặc áo giáp trụ trên người, cũng không thấy nàng dùng sức như thế nào, cơ thể đã hồng lên một chút, ôm Trần Tiểu Cửu bay ra ngoài, như mũi tên bắn ra khỏi cung tên, bay qua Quỷ Hồn.
- Tiểu nương tử, cẩn thận, nàng sẽ choáng đầu đấy….
Trần Tiểu Cửu khoác áo khoác bên người, thân hình thon dài tốc độ mau lẹ như con báo, theo sát sau đó.
Tuy rằng Nguyệt Thần có tình ý thân mật với Trần Tiểu Cửu, nhưng ngoại trừ trường hợp đặc biệt này, nàng vẫn cao ngạo như cũ, suất chiêu tàn nhẫn, yêu ma quỷ quái, tất cả yêu ma quỷ quái có gan khiêu khích đều sẽ bị nàng hạ một chưởng.
Người nàng còn chưa tới, hàn chân khí đã có trong tay nàng, nàng múa may tay một chưởng, dĩ nhiên xuất chiêu, đánh âm hồn kia giống như quái vật.
Nhưng, sau khi xuất chiêu, nàng bỗng nhiên cảm thấy cơ thể nàng nặng xuống, cảm giác cổ tay vô lực, trong lòng nhói đau….