Hoa Như Ngọc trừng mắt nhìn Tư Đồ Bá, quay đầu lại, lại thay đổi vẻ mặt, thân thiết kéo cánh tay Trần Tiểu Cửu, thản nhiên cười, nói:
- Cửu ca...huynh mau ngồi đi! Nếu còn chậm trễ, trong lòng muội không thoải mái đâu.
Khó nhất là nhận được sủng hạnh của người đẹp.
Một tiếng Cửu ca, khiến Trần Tiểu Cửu xương cốt đều dãn ra, hắn nhẹ nhàng cảm nhận mùi hương tỏa ra từ trên người Hoa Như Ngọc, làm bộ như ngồi xuống ở vị trí chủ tọa, lại chắp tay với mọi người nói:
- Chư vị huynh đệ, thịnh tình của Hoa muội muội thật khó từ chối, Tiểu Cửu ta khó từ chối, đành làm tu hú chiếm tổ chim khách, xin các huynh đệ lượng thứ cho..
Hoa Như Ngọc thấy bộ dạng diễn trò của hắn như vậy, trong lòng buồn cười, nghiêng người, ngồi cạnh hắn, bĩu môi nói:
- Cho huynh ngồi, huynh cứ ngồi, còn nhiều lời…
Khi nói, cái miệng nhỏ hồng chu lại, mùi hương tỏa ra, xông thẳng vào mũi hắn, khiến Trần Tiểu Cửu trong lòng đại loạn, thấp giọng than thở nói:
- Hoa muội muội, không nên câu dẫn ta.
- Huynh nói gì?
Hoa Như Ngọc giật mình, tay đặt dưới bàn, hung hắng véo tay hắn:
- Ai câu dẫn huynh? Đừng nói linh tinh.
- Ừ…
Trần Tiểu Cửu ngũ quan đau tới nhăn nhó, rồi lại không dám phản kháng, ngượng ngùng nhìn Tư Đồ Bá nét mặt xanh mét nói:
- Nhị đương gia, ngươi còn ngây ngốc như môn thần, đứng đấy làm gì? Mau ngồi đi…người đầy bàn, đang chờ ngươi đấy.
Tư Đồ Bá sửng sốt với Trần Tiểu Cửu ngươi, chúng ta rút cuộc ai là chủ nhân, ai là khách? Y suỵt mũi, giơ tay nói:
- Ta ngồi hay không, còn cần một người ngoài như ngươi phải khua chân múa tay sao?
Tay nhỏ của Hoa Như Ngọc còn đang biến đổi đặt trên tay của Trần Tiểu Cửu, cúi đầu, liếc nhìn Nhị đương gia một cái, lạnh lùng nói:
- Nhị đương gia, Cửu ca bảo ngươi ngồi, ngươi cứ ngồi xuống, lẽ nào còn muốn đích thân ta mời hay sao?
Tư Đồ Bá thấy Trần Tiểu Cửu nheo nheo mắt, bộ dạng vặn vẹo , liền biết hắn và Đại đương gia đang làm cái trò gì ở dưới bàn mà không muốn cho ai biết, trong lòng giận bốc hỏa, hung hăng ngồi xuống, nhưng y đột nhiên phát hiện, không có chỗ nào cho Nhị đương gia y ngồi.
Hóa ra Tư Đồ Bá cố tình khó dễ Trần Tiểu Cửu đem sắp sẵn chỗ cuối cùng đó cho y.
Mà lúc này, thằng nhãi này lại ngồi vào vị trí chủ tọa, Đại đương gia là người không nhường chỗ cho ai, vị trí lúc đầu sắp xếp cho y rất tốt, vị trí chủ tọa đều đầy rồi, chỉ còn sót lại một chỗ đơn độc cách xa chỗ của Trần Tiểu Cửu.
- Nhị đương gia, ngươi sao còn không mau ngồi xuống đi?
Trần Tiểu Cửu cầm chiếc đũa chỉ vào mặt chiếu, khuôn mặt tuấn mã nhìn Tư Đồ Bá bật cười.
Ngươi chờ đấy, ta không đánh chết ngươi, làm sao làm xứng đáng với nhị đệ của ta được.
Tư Đồ Bá hừ lạnh một tiếng, ngồi trên chiếu, sắc mặt không sáng sủa gì, nắm chặt hai tay, mắt ngưu như chuông đồng trừng lên nhìn Trần Tiểu Cửu, không nói được câu nào.
Đôi tay nhỏ của Hoa Như Ngọc vừa bóp vừa niết, đủ tra tấn Trần Tiểu Cửu, tâm trạng cảm thấy vô cùng sảng khoái, hào khí ngất trời phất cánh tay, cất cao giọng nói:
- Rót rượu.
Tất cả các nha hoàn, vội vàng bận rộn, rót đầy rượu cho mọi người.
Hoa Như Ngọc đứng dậy, đứng thẳng trên đài cao, chiếc váy dài trắng như tuyết bay phấp phới, làm tôn thêm dáng người, càng rõ cái dáng cao gầy! Nàng bưng chén rượu ngon, nụ cười trên mặt, nhìn quét qua mọi người, cất cao giọng nói:
- Các huynh đệ, hôm nay chúng ta tề tựu ở đây, cử trại cùng khánh, đặt biệt không dễ! Nhưng ta và Tam đương gia cùng mười lăm vị huynh đệ , nếu không phải nhờ sự giúp đỡ của Cửu ca, chỉ e đã chết dưới đao của Huyền Vũ doanh rồi, bởi vậy, chén rượu thứ nhất, xin kính Cửu ca.
Nói xong, quay người, cúi đầu với Trần Tiểu Cửu, trong đôi mắt trong suốt, tràn đầy sự cảm kích và kiên nghị, cất cao giọng nói:
- Tạ ơn ơn cứu mạng của Cửu ca.
Đại đương gia đi đầu cúi đầu, người nào dám giả bộ không hiểu? Hàng trăm người đàn ông lần lượt đứng lên, cúi đầu với Trần Tiểu Cửu, tuyên truyền giác ngộ, tất cả đồng thanh nói:
- Tạ ơn ân cứu mạng của Cửu ca.
Tất cả mọi người trong sân đều khom người cúi chào, chỉ có một mình Tư Đồ Bá vẫn đứng thẳng, sắc mặt không đổi.
Y vốn dáng người cao lớn, so ra, đứng giữa đám người vẻ dữ tợn càng lộ rõ .
Trần Tiểu Cửu không ngờ Hoa Như Ngọc thủ lĩnh của thổ phỉ lại diễn trò như thế, trong lòng dậy sóng, vội vàng đưa tay nâng dậy, hàn huyên cười nói:
- Hoa muội muội, muội không cần đa lễ như vậy, các huynh đệ của Hỗ gia trại xưa nay ta đều kính ngưỡng, có thể có cơ hội cùng đối phó với địch với các huynh đệ, cũng là duyên phận lớn kiếp này của ta, chúng ta ngàn vạn lần chớ xa lạ, nếu không, lại coi ta như người ngoài.
Hắn vội vàng nâng cánh tay Hoa Như Ngọc lên, đôi tay to duỗi ra, không ngờ lại chạm trúng ngực nàng, sự va chạm vô tình truyền đến từng trận kiều diễm.
Nhưng Trần Tiểu Cửu được voi lại muốn đòi tiên, đâm lao phải theo lao, nương theo sự che dấu của ống tay, bắt được bộ ngực của nàng, không nỡ buông ra, niết vào, giống như triển khai thế công khiêu khích, trong miệng lại nỉ non nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Hoa muội muội, ta ngửi thấy mùi hương mà say lòng, đặt nhầm chỗ, xin chớ trách.
Hoa Như Ngọc tuy oai hùng, làm sao có thể chịu được sự khiêu khích như vậy?
Đôi tay linh hoạt của Trần Tiểu Cửu, chưa từng khai hoang ở bộ ngực mềm mại của nàng, lại lặp lại, cảm giác sảng khoái và mờ ám, trong nháy mắt trải rộng toàn thân, tai nàng nóng lên, trái tim kinh hoàng, làm đỏ bừng hai má.
- Cửu ca, huynh thật to gan…biết sai…biết sai nên sửa, còn gì tốt bằng!
Hoa Như Ngọc cắn môi, lùi về sau một bước, buông nhẹ đầu xuống, uống cạn chén rượu, dùng rượu che đi sự ngượng ngùng lộ ra trên má.
Chậc chậc…quả nhiên là một báu vật.
Trên người nàng tỏa ra hơi thở oai hùng, hoàn toàn khác với Nguyệt Thần, nhưng lại giống nhau về hồn phách khiếp người .
Theo sự thăm dò vừa rồi, Trần Tiểu Cửu lặng yên phát hiện ra, Hoa Như Ngọc là hưởng thụ nhiều hơn tức giận, quanh co nhiều hơn xấu hổ. Nhưng hắn không một tấc tiến thêm một tấc, khiêu khích Hoa Như Ngọc.
Dục tốc bất đạt, nước sôi luộc ếch, quả thật thích hợp với quan hệ mờ ám.
Vẻ mặt thỏa mãn của Trần Tiểu Cửu cười xấu xa, liếc mắt nhìn mọi người, cung kính nói với hắn, chỉ có Tư Đồ Bá ngẩng đầu, đứng thẳng như cái cọc gỗ, coi thường không thèm để ý tới mình, hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, hừ mạnh một tiếng.
- Nhị đương gia, ngươi không nghiêng lưng một chút sao?
Hoa Như Ngọc thốt lên nói:
- Tri ân báo đáp, có gì bằng, ngươi làm sao có thể làm một tiểu nhân đê tiện máu lạnh thế.
Tư Đồ Bá quay đầu, ngoảnh mặt làm ngơ, thầm nghĩ thằng nhãi này làm chậm trễ việc lớn của ta, ta hận hắn thấu xương, sao có thể cúi đầu?
Trần Tiểu Cửu bỏ qua, ném đá xuống giếng nói:
- Hoa muội muội, không cần tức giận! Ta tuy cứu các huynh đệ, nhưng lần đó nghĩ cách cứu người là hành động của La đại ca, Nhị đương gia cố thủ sơn trại, vô cùng thoải mái, cũng không tham dự, cho nên thôi…Nhị đương gia căn bản không nợ ân tình của ta! tại sao phải cúi đầu với ta?
Lời này thật ác độc, một câu mà hai ý nghĩa, vừa chỉ ra Tư Đồ Bá nhất quân vừa chỉ y vô tình máu lạnh, mơ hồ có ám chỉ mưu đồ tranh quyền đoạt vị của y.
- Ừ.. Nhị đương gia ngươi quả nhiên là nghĩ vậy sao?
Hoa Như Ngọc ý nghĩ lướt nhanh trong đầu quay lại, sắc mặt càng trở nên khó coi, mọi người đều sửng sốt, ánh mắt do dự nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Bá, trong lòng cũng cuồn cuộn sóng ngầm, khó có thể danh trạng.
Thân hình cao to lực lưỡng của Tư Đồ Bá, đột nhiên run rẩy, phía sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.