- Mẹ nuôi, người muốn làm gì? Con cũng chỉ một mũi, hai mắt giống như những nam nhân bình thường khác, đâu có gì đẹp?
Trần Tiểu Cửu trong lòng cũng hóa bồn chồn, không phải ta cưới nàng làm vợ, nàng nhìn ta như vậy, chẳng lẽ muốn ăn ta sao? Chậc chậc… Nếu thật sự như thế, lòng ta cầu còn không được!
- Tiểu Cửu… ngoan, mau đi qua, mẹ nuôi nhìn ngươi một chút, chỉ cần như vậy một hồi, sẽ tốt rồi…
Hỗ Tam nương vẻ mặt dịu dàng, trong đôi mắt ngập nước, thấy Trần Tiểu Cửu chỉ ngây ngốc bất động, đột nhiên vận khởi nội tức, nhanh như thiểm điện quàng qua đầu hắn, nhất câu nhất phong, phía sau lưng Trần Tiểu Cửu trống trải, dễ dàng nhìn nàng ở trước mặt triển khai phong thái không sót một cái gì.
- Tam nương…ngươi…ngươi đừng cường bao ta! Ta … ta sợ…
Trần Tiểu Cửu giương nanh múa vuốt hô lớn, kỳ thực hắn cố tình làm ra vẻ, một chút khí lực cũng không phát ra.
- Tiểu Cửu, ngươi hô loạn cái gì đó? Mẹ nuôi thế nào lại cường bạo ngươi?
Hỗ Tam nương trên mặt đỏ bừng, đột nhiên bàn tay bé nhỏ bịt kín miệng của hắn, nhìn trái phải không người, tới gần lỗ tai hắn, thổi một làn hơi, nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Cửu, mẹ nuôi chỉ là thấy dáng người ngươi, nhớ tới cố nhân, ngươi đừng nhúc nhích, mẹ nuôi muốn nhìn ngươi kỹ một chút, không được sao?
- Cố nhân?
Trần Tiểu Cửu nhớ tới lai lịch bộ y phục này, trên gương mặt tuấn mỹ tràn đầy nụ cười xấu xa nói:
- Mẹ nuôi, người không phải nhớ tới tiểu tình nhân của người chứ?
- Ba hoa? Sao có thể như vậy?
Hỗ Tam nương tuy rằng trên mặt ngượng ngùng nóng rát, nhưng cũng không lảng tránh ánh mắt tà ác của hắn, khóe miệng buông xuống, oán hận nói:
- Chỉ có điều kẻ chết tiệt kia không có gan làm loạn như Trần Tiểu Cửu ngươi, sinh ra đã tính tình ươn hèn, thật làm tức chết ta!
Khi nói chuyện hàm răng nghiến vào nhau tạo nên tiếng ken két, theo đó bộ ngực phập phồng nhấp nhô, càng thêm phần bành trướng.
Trần Tiểu Cửu nghe hương khí trên người nàng, trong lòng áy náy, nheo mắt, nhìn bộ dạng Hỗ Tam nương kia toàn thân một ngọn lửa ngút trời, miệng lưỡi khô cạn, miệng chúm lại phụ họa theo:
- Là kẻ nào đui mù, cũng dám ăn mẹ nuôi, ăn xong lại phủi tay, mẹ nuôi nhớ tiểu tình lang đau lòng, không thể tha cho y được! Hừ, nếu bị Tiểu Cửu ta bắt được, phải đem y đánh cho tróc da tróc thịt, máu thịt lẫn lộn mới được…
- To gan, tiểu tử thối, y ăn ta thì thế nào? Ngươi dám đánh y, ta trước tiên đánh chết ngươi…
Hỗ Tam nương nghiêm mặt trừng mắt, tàn nhẫn và dữ tợn, một lần nữa gương mặt tràn đầy phong thái thướt tha dịu dàng.
- Mẹ nuôi quả nhiên tình thâm ý trọng…
- Ôi …Tiểu Cửu…
Hỗ Tam nương thả lỏng bàn tay nhỏ, mắt nhắm lại, thở dài nói:
- Thật ra mẹ nuôi làm sao không muốn đánh y một trận chứ? Nhưng mặc dù ta muốn đánh, chỉ sợ cũng phải chờ tới sau trăm tuổi!
- Ý mẹ nuôi, người đó đã đi gặp… gặp Tây Thiên Phật Tổ rồi sao?
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt kinh ngạc.
- Sai!
Hỗ Tam nương dùng sức nhéo cái mũi của hắn, thở phì phì nói:
- Y đã ở mười tám tầng địa ngục , chỗ nào chịu thống khổ, trả lại khoản nợ ân tình đời trước gây ra cho ta!
Trần Tiểu Cửu không khỏi không kìm nổi cười, hóa ra Hỗ Tam nương thủ lĩnh thổ phỉ này không chỉ có tàn nhẫn, còn bị một nam nhân vứt bỏ làm một oán phụ nơi khuê phòng.
- Tiểu Cửu, nghe theo lời của ta, chạy qua một chút, để mẹ nuôi nhìn con rõ một chút…
Hỗ Tam nương dịu dàng nói.
Trần Tiểu Cửu làm theo lời nàng, ưỡn ngực ngẩng đầu, tạo dáng như người mẫu, bàn tay của hắn nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của lão phu tử, cười hì hì nói:
- Ông ấy là một thư sinh yếu đuối phải không?
- Ngươi làm sao biết được?
-
- Trăm phần trăm là một thư sinh, nếu không phải thư sinh, sao có thể phụ một tấm chân tình của mẹ nuôi như vậy chứ? Bạn đang đọc truyện được copy tại
Trần Tiểu Cửu vuốt ve bộ trang phục sĩ tử của Văn Ngưu, miệng cười nói:
- Quần áo này, không phải trang phục của cử tử đi thi sao?
- Tiểu Cửu… ngươi quả là gian trá, quả nhiên xoay chuyển rất nhanh…
Hỗ Tam nương chuyển thân hình, trong đôi mắt tràn ngập nhu tình, quay đầu, nhìn trước ngực của hắn, lại nhìn sau lưng hắn, còn nhìn cái "gậy" đang vểnh lên của hắn, trong lòng bỗng loạn, đột nhiên đứng bất động, ngã quỵ xuống.
Trần Tiểu Cửu sao có thể nhìn giai nhân ngã xuống đất, một tay đỡ lấy thân hình mềm mại không xương của nàng vào ngực, bàn tay to ôm lấy vòng eo của nàng, mắt đầy ưu thương, quan tâm nói:
- Mẹ nuôi, người làm sao vậy? Ngươi mau đứng lên, lại ôm một hồi, con lại lộ ra hùng khí oai vệ hiên ngang hiển hách mất…
Hỗ Tam nương đối với lời cảnh cáo của hắn đâu thèm để tâm, bàn tay nhỏ bé mềm mại đặt lên má hắn, trong mắt ngấn nước, dừng trên khuôn mặt tuấn mỹ Trần Tiểu Cửu, nỉ non nói:
- Giống… giống quá…
Nói xong, nước mắt tuôn xuống như mưa.
- Giống cái gì? Mẹ nuôi…
Bàn tay nhẵn mịn hàm chứa tình nồng, như gió phe phẩy, ở trước mặt Trần Tiểu Cửu xẹt qua, khiến tâm thần hắn thiêu đốt, bỗng nhiên hoảng sợ, xao động bất an. Nhưng trong lòng vẫn ôm thủ lĩnh thổ phỉ oai phong một või, đồng thời cũng là mẹ nuôi của Hoa Như Ngọc. mặc dù tâm tư hắn phiền loạn, lá gan dẫu lớn, cũng không dám lộ liễu lả lướt vượt phận, cùng Hỗ Tam nương âu yếm.
- Mẹ nuôi… người tỉnh đi!
Trần Tiểu Cửu không kìm nổi vỗ nhẹ hai cái lên bờ mông tròn trắng mịn của nàng, hạ giọng nói:
- Nếu người không tỉnh lại, ngay cả Tiểu Cửu, cũng muốn say…
Hỗ Tam nương đắm chìm trong thế giới của bản thân, đối với những thông báo của Tiểu Cửu, hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ!
Nàng lạc vào trong cõi mơ với lão thư sinh, đột nhiên cánh tay vòng qua nách gắt gao ôm chặt lấy vòng eo của hắn, dùng bầu ngực đẫy đà nóng bỏng của mình điên cuồng ép bức vòm ngực rộng lớn của hắn, vòng eo uốn éo qua lại nói:
- Ngươi …ngươi sao lại nhát gan như vậy? Chết tiệt, không phải ngươi sẽ…sẽ cưới ta sao? Chỉ cần ngươi cưới ta, cái gì ta cũng không cần, cho dù ta làm thiếp cũng chấp nhận…
Nàng thấp giọng nỉ non, đầu ghé vào bả vai của hắn, thấp giọng khóc than, nước mắt trong suốt rơi xuống ngực hắn ướt đẫm một mảng quần áo, lòng hắn trầm xuống! Thân hình hắn cứng đờ, hai tay mở ra, ánh mắt kinh ngạc, giống như con rối gỗ nhìn báu vật phong nhuyễn trong lòng! Nhưng lửa nóng trong lòng hắn, hoàn toàn ngủ yên.
Trải qua nhiều đợt huẩn luyện đặc biệt, suy nghĩ chu đáo không chê vào đâu được, hương thơm mềm mại có thể là khuyết điểm duy nhất của hắn.
Khóe miệng hắn khô cạn, bàn tay to nhẹ nhàng giật mình, đột nhiên hạ quyết tâm, hai tay dùng toàn bộ sức lực đem thân thể nóng bỏng mềm mại của Hỗ Tam nương dính chặt vào cơ thể thon dài của mình, ôm chặt vào trong lòng, Hỗ Tam nương một đôi chân mỹ miều thẳng tắp nuột nà, cũng thuận thế gác lên cái chân lớn của hắn.
- Mẹ nuôi, người tỉnh lại, người mà như vậy, Tiểu Cửu thật cũng phải mạo phạm người. Ta chỉ là một nam tử đơn thuần, người khảo nghiệm ta như vậy, ta e không chịu nổi!
Trong mắt hắn lửa đã bùng lên, bàn tay to đặt lên bờ mông vểnh cao cao quý của nàng, nhẹ nhàng nhéo một phen, cái khoái cảm này, dường như so với lúc sờ cặp mông của cô gái nhỏ đơn thuần Đan Nhi còn thú vị hơn nhiều.
Hỗ Tam nương ưm một tiếng, thân hình mất đi trọng tâm, cuộn mình trong lòng Trần Tiểu Cửu, trong mũi phả ra hơi thở gấp gáp nũng nịu:
- Bại hoại, ngươi liền cưới ta đi, ta… tất cả ta đều là cho ngươi, như vậy vẫn không rõ ràng sao, ngươi lẽ nào chỉ sợ cọp cái trong nhà sao?
Khi nói chuyện, thân mình hồ loạn trong lòng Trần Tiểu Cửu, nàng giày vò xuống, lúc lạnh run, lúc nóng bỏng, thấp giọng nói:
- Thủ đoạn của ngươi, càng ngày càng rõ ràng, Tam nương rất thích…
Đầu nàng đưa nhẹ, đẹp không thể tả, khuôn mặt thành thục ửng hồng như quả đào chín hàm chứa tình ý thật sâu, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi u oán mân mê, chủ động đón nhận cái miệng rộng của Trần Tiểu Cửu, thở dốc nói:
- Bại hoại, ngươi thương Tam nương một chút, Tam nương nhớ ngươi muốn chết…
Trần Tiểu Cửu lòng như lửa, ham muốn hỗn loạn vũ động, trong suy nghĩ tất cả đều là hình ảnh nhu tình nam hoan, tất cả những quy củ thế tục, luân lý đạo đức, toàn bộ đã rớt ở sau đầu, trong đôi mắt thâm thúy của hắn, chỉ có Hỗ Tam nương phong nhuận thành thục, khát vọng làm dịu thân thể, cùng với nữ nhân phấn hồng ngọt ngào động lòng người kia, mặc cho hắn ngắt lấy môi hồng.
- Tam nương…
Trần Tiểu Cửu gian nan nuốt ngụm nước bọt, đón lấy đôi môi đỏ hồng mang hơi thở và sự sung mãn ham muốn, hôn lên.
- Bốp…
Một cái tát trong trẻo, hung hăng đánh vào hai má hắn.