Thiên Thủ Quan Âm? Ha hả… nghe tên là cảm thấy môn võ công này vô cùng quỷ dị rồi!
Trần Tiểu Cửu đột nhiên lại hứng trí bừng bừng, mở to hai mắt, cẩn thận lắng nghe lời giảng giải của Hoa Như Ngọc.
Hoa Như Ngọc đưa cánh tay nhỏ nhắn ra, tự tin nói:
- Võ công trong thiên hạ, không có gì kiên cố không thể phá được! Thiên Thủ Quan Âm, nghe tên mà hiểu nghĩa, lấy động khống chế tĩnh, trong nháy mắt, hư ảo tạo ra ngàn ảo ảnh, khiến kẻ địch khó lòng phòng bị, không cách nào ra tay, công lực của ta, còn chưa đạt đến mức có thể thi triển được thần vận cực hạn…
Trong lúc nói, nàng hướng về phía một cây đại thụ ở bên cạnh, đột nhiên ra tay!
Đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng mịn kia, dưới ánh trăng đột nhiên trở nên hư ảo mông lung, hiện ra trước mắt Trần Tiểu Cửu chỉ là những bóng chưởng hỗn loạn, biến đổi khó lường, lại không biết bàn tay nhỏ thật nhất, có lực công kích nhất rốt cuộc được giấu ở nơi nào! Nàng liên tục thi triển ảo ảnh ra, nhánh cây vốn xanh ngắt kia đã trở nên trụi lủi, không ngờ một chiếc lá cũng không còn nữa, mà toàn bộ chỉ xảy ra trong nháy mắt!
Trần Tiểu Cửu vô cùng vui mừng, đợi vận nội tức xong liền nhìn, thủ pháp của Hoa Như Ngọc trong mắt hắn, dĩ nhiên đã cố ý làm chậm thân pháp, nhưng vẫn vô cùng mau lẹ! Với thân thủ của hắn, chỉ cần Hoa Như Ngọc dùng loại chiêu thức này đối phó với hắn, hắn liền trực tiếp tiêu ngay, đoán chừng tên Tư Đồ Bá kia, cũng chắc không thể tiêu hóa nổi đâu?
- Hoa muội muội, muội mau dạy cho ta! Ta thích cái này…
- Gấp cái gì?
Hoa Như Ngọc thấy Trần Tiểu Cửu nhìn không chớp mắt, trong lòng vui mừng, cũng không giấu nghề, vui vẻ nói:
- Điều kỳ diệu của Thiên Thủ Quan Âm là ở chỗ toàn bộ là hư ảo nhưng lúc giao chiến, lại có thể biến hư thành thực, khiến người ta khó lòng phòng bị!
Hoa Như Ngọc vừa giảng giải, vừa vung tay giảm tốc độ để Trần Tiểu Cửu nhìn rõ ràng bí quyết bên trong của Thiên Thủ Quan Âm, lại làm mẫu trên một nhánh cây lớn khác, đợi sau khi giảng giải xong, nhánh cây tội nghiệp kia lại trụi lủi rồi!
Hoa Như Ngọc khẽ cười, nhìn vẻ mặt trầm tư của Trần Tiểu Cửu, thăm dò hỏi:
- Cửu ca, huynh có nhớ không? Hay là ta lại giảng giải một lần nữa cho huynh nghe?
Trần Tiểu Cửu vẫn chưa lĩnh ngộ, chỉ ngơ ngác nhìn ra cây đại thụ đối diện, chăm chú nhìn thật lâu, bỗng nhiên chậm rãi bước lên trước, vươn cánh tay to thon dài ra, bắt đầu biến hóa bàn tay theo bộ võ Thiên Thủ Quan Âm, đẩy, vặn, điểm, đập, đâm, kéo, chụp, vỗ, tám loại thủ pháp, dưới sự diễn luyện thong thả mà chuẩn xác của hắn, từng chút một được thi triển ra!
Hoa Như Ngọc kinh ngạc đến ngây người, thủ pháp phức tạp và chiêu thức biến hóa khó lường thế này, Cửu ca làm thế nào mà nhớ được vậy? Chẳng lẽ huynh ấy quả thật là kỳ tài võ học hiếm hoi trên thế gian này? Hừ… nàng đâu thể nào nghĩ tới được Trần Tiểu Cửu là tên đại biến thái có trí nhớ kinh người chứ!
Trần Tiểu Cửu dựa theo chỉ dẫn của Hoa Như Ngọc, diễn luyện một phen vô cùng mới mẻ, khóe miệng hiện ra một nụ cười gian đầy tự tin!
Sau đó, trong đầu nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, lại một lần nữa thử thách cực hạn của mình, sau hai lần, thủ pháp của hắn nhanh hơn rất nhiều, nhoáng cái nửa canh giờ đã qua đi, dưới cái nhìn chăm chú đầy kinh ngạc khó hiểu của Hoa Như Ngọc, hắn đã hoàn thành cái chuyển thân hoành tráng từ kẻ chẳng biết gì thành người luyện võ!
Trần Tiểu Cửu nhìn nhánh cây trụi lủi trước mắt, không khỏi cười ha hả, hai mắt tỏa sáng, Trần Tiểu Cửu ta bây giờ đã nắm vững hai môn võ công thần kỳ rồi, nếu có thời gian khổ tâm tu luyện, liền không sợ người khác động tay động chân với ta nữa, tuy là đánh không lại Nguyệt Thần tỷ tỷ và Hoa muội muội, nhưng đối với cô nàng Đan Nhi kia, vẫn là có thể khả thi…
Hắn đang nghĩ chuyện vui, chợt nghe thấy Hoa Như Ngọc bĩu môi nói:
- Đắc ý cái gì? Cười to thế này, huynh sợ người khác không biết ta đang lén dạy võ công cho huynh, nước tới chân mới nhảy sao?
Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng nói:
- Muội là lão đại của họ, lão đại với tình ca ca hẹn hò, ai dám rình xem?
Hắn nói xong, trong lòng thầm nghĩ, lúc này đúng thật là có một nữ thành thục quyến rũ đang lén rình xem nhất cử nhất động của ta.
- Ai cùng huynh hẹn hò? Huynh chớ có nói bậy!
Hoa Như Ngọc nhìn vẻ cười cợt của hắn, khuôn mặt liền ửng hồng, lại không nỡ đánh hắn, chỉ vờ vịt vung cánh tay lên một cái, Trần Tiểu Cửu lại bị một phen giật mình, thi triển công phu Yến Song Phi, lướt về sau ba trượng, lớn tiếng nói:
- Ca ca bây giờ không sợ muội muội đánh vào ngực của ta nữa!
Hoa Như Ngọc thổi ra một hơi, khẽ cười nói:
- Huynh mau qua đây, dùng Thiên Thủ Quan Âm mà huynh vừa luyện tập, đánh nhau với ta, chúng ta phải thực chiến diễn luyện một phen!
Đánh nhau? Mạng ta không xong rồi! Trần Tiểu Cửu trong lòng biết tiểu cô nương này là muốn tốt cho hắn, nhưng lại lo lắng muội ấy dùng cái mặt mình để phát tiết cơn giận, do dự bước lên trước, vẻ mặt đau khổ nói:
- Muội muội tốt, muội phải thủ hạ lưu tình đó!
- Hừ… Lòng ta thương huynh, thủ hạ lưu tình với huynh, Tư Đồ Bá thì sẽ không tha cho cái mạng nhỏ của huynh đâu!
Hoa Như Ngọc lạnh lùng cười nói:
- Huynh xuất chiêu đi…
Trần Tiểu Cửu bất đắc dĩ, vung tay xuất chiêu!
- Bặc…
Hắn vừa vung tay ra được nửa chừng đã bị Hoa Như Ngọc giành trước, đánh một phát vào má, tuy là nàng ra tay rất nhẹ, nhưng vẫn đau đớn bỏng rát!
- Hoa muội muội, muội đánh vào mặt ta…
- Nếu đổi thành Tư Đồ Bá, răng của huynh đã mất vài cái rồi, phải nhớ, lúc công kích cũng phải nhớ phòng bị! Bằng không sơ hở trăm bề!
Hoa Như Ngọc vẻ mặt nghiêm nghị, giáo huấn nói.
Trần Tiểu Cửu lần này học ngoan rồi, một tay công kích, một tay hộ thân, vừa mới chống đỡ được vài bước, má trái lại phải chịu một cái tát nữa!
- Hoa muội muội, muội lại đánh ta…
Trần Tiểu Cửu tay ôm lấy mặt, nhìn vẻ mặt cười gian của Hoa Như Ngọc, uất ức nói.
- Ca ca ngốc, đánh trên mặt huynh, huynh tưởng muội muội không đau lòng sao? Khinh công kia chẳng lẽ huynh quên rồi sao? Lúc tấn công sao giống như khúc gỗ, ngơ ngác không động đậy vậy?
Bàn tay nhỏ nhắn của Hoa Như Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn một cái, lại lạnh lùng nói:
- Làm lại… cho đến lúc huynh qua được mới thôi…
Ngốc thật! Ta sao lại quên mất Yến Song Phi rồi! Trần Tiểu Cửu vỗ đầu, cười gian một tiếng, đột nhiên vung tay tấn công, lúc này bước chân của hắn biến hóa khó lường, không còn ngốc nghếch chậm chạp như lúc nãy nữa, lúc vung tay, lả lướt tự nhiên, quỷ dị như tinh linh vậy.
- Vậy mới giống đồ đệ mà ta dạy ra chứ!
Hoa Như Ngọc tươi cười vui vẻ, vặn người nhập vào chiến đoàn!
Nàng và Trần Tiểu Cửu cùng múa may trên mặt cỏ, thân pháp nhanh nhẹn kia, dưới sự chiếu rọi của mặt trăng thanh u, càng trở nên cao thâm khó lường, trong đó, tiếng vang trong trẻo và tiếng rên bi thương phát ra không ngừng, không có gì để nghi ngờ, nhất định là Trần Tiểu Cửu lại trúng chưởng của Hoa muội muội rồi!
Hai người quanh quẩn trên mặt cỏ mấy chục vòng, Trần Tiểu Cửu thể lực không chống đỡ nổi, ngã trên cỏ, che mặt xấu hổ nói:
- Không đấu nữa… không đấu nữa, tiếp tục đấu, hoa dung nguyệt mạo của Cửu ca sẽ bị bà vợ nhẫn tâm này phá nát mất…
- Hứ… huynh làm bộ uất ức cái gì?
Hoa Như Ngọc toàn thân mồ hôi đầm đìa, đá mấy phát vào mông hắn, nổi giận nói:
- Tên khốn đáng chết, huynh không phải cũng lén sờ soạng ngực ta sao? Được hời rồi còn khoe mẽ, cái thứ chướng mắt!
- Đó là do kinh hoảng mà thất thố, không phải là bổn ý của ta!
- Ai biết huynh rốt cuộc nghĩ như thế nào? Huynh sờ soạng ngực của ta, ta đánh mặt của huynh, coi như huề nhau, huynh chớ có làm loạn mà oán hận ta!
Hoa Như Ngọc chống eo, cũng lười biếng mà ngồi xuống đất, lấy khăn tay ra, lau mồ hôi rồi nói:
- Cửu ca, hai môn công phu Thiên Thủ Quan Âm và Yến Song Phi của huynh, đã rất thành thục, phối hợp với nhau, cũng có thể gọi là ăn ý, dù đánh nhau với ta còn kém một chút lửa, nhưng giao đấu với Tư Đồ Bá, vẫn là có thể chống đỡ được một lúc!
Trần Tiểu Cửu ngồi dậy, cười hì hì nói:
- Cách nói này của Hoa muội muội, chẳng lẽ ta giao chiến với Tư Đồ Bá sẽ thắng chắc rồi sao?
Trong lúc nói chuyện, hắn tiện tay đoạt lấy khăn tay của Hoa Như Ngọc, lau loạn xạ trên mặt một phen, sau đó xếp lại ngay ngắn, để vào trong tay áo!
Hoa Như Ngọc thấy vậy, xấu hổ đến mặt đỏ bừng, tiện tay đấm hắn một phát, giận dữ nói:
- Trả ta…
- Đây là tín vật định tình muội cho ta, đánh chết ta cũng không trả!
- Đáng chết, chớ có nói bậy!
Trần Tiểu Cửu bỗng nhiên tập trung tinh thần, làm cái mặt quỷ nói:
- Đợi ta về giặt sạch rồi sẽ trả cho muội muội.
Hoa Như Ngọc biết mình có đưa tay ra đòi nữa, đại anh hùng da mặt cực kì dày này cũng sẽ không trả cho nàng, lại thấy hắn nâng niu khăn tay như vật quý rồi giấu vào trong ngực áo, trong lòng không khỏi dao động, chỉ giả vờ hừ lạnh một tiếng rồi không truy cứu nữa! Mà ngược lại lòng còn có chút mừng thầm, trong lòng Cửu ca vẫn là rất thích ta, bằng không sao lại lấy khăn tay của ta? Còn xếp ngay ngắn, giấu vào ngực áo?
Trần Tiểu Cửu thở hổn hển, lại nghi vấn nói:
- Hoa muội muội trong lòng biết rõ, Thiên Thủ Quan Âm này tu luyện thời gian còn ít, cùng lắm chống đỡ được Tư Đồ Bá một lúc, lại không thể chiếm được nửa phần ưu thế! Không biết ta rốt cuộc phải thắng y như thế nào đây?
Hoa Như Ngọc nghe vậy, đột nhiên vẻ mặt trở nên đỏ ửng!
- Hoa muội muội, muội thẹn thùng cái gì?
Trần Tiểu Cửu mờ mịt khó hiểu.
- Ta làm gì có?
Hoa Như Ngọc đứng dậy, xấu hổ nói:
- Thiên Thủ Quan Âm công kích mắt Nhị đương gia, chỉ là thủ đoạn dùng để mê hoặc y thôi, khiến y tưởng lầm là Cửu ca chỉ biết khuyết điểm đó, mà đòn sát thủ thật sự, chính là phải công kích hạ bộ của y, cũng chính là điểm yếu lớn nhất ! Hơn nữa chỉ có cơ hội một lần, có thể thắng hay không, cũng chỉ trong hành động này thôi.
- Đòn sát thủ gì?
Trần Tiểu Cửu nói.
- Dùng chân đá!
Hoa Như Ngọc mặt đỏ ửng, từng chữ từng chữ nói.