Dùng chân đá? Trần Tiểu Cửu nhướng mày nháy mắt, cười lạnh nói:
- Cái này hay, ha hả… Cửu ca rất thích, chỉ cần luyện thật tốt, hướng thẳng về chỗ đó của Tư Đồ Bá, hung hang mà đá một phát, liền khiến hắn không thể làm nam nhân nữa rồi…
Hoa Như Ngọc đỏ mặt, oán trách nói:
- Huynh nghĩ thật hay, huynh tưởng Tư Đồ Bá để cho huynh dễ dàng ra tay sao? Công phu khổ luyện Thập Tam Thái Bảo, coi trọng nhất chính là tráo môn đó, nơi tráo môn yếu đuối vô cùng, một khi bị phá, đau đớn không nói nổi! Tuy là người luyện võ mà đá vào hạ bộ người ta, khiến người khác khinh thường nhất, nhẹ thì hư hại, nặng thì tuyệt tử tuyệt tôn, thật là một chiêu thức vô cùng âm hiểm! Nhưng…
Bàn tay nhỏ của Hoa Như Ngọc chỉ lên trán Trần Tiểu Cửu, thở dài nói:
- Nhưng vì an nguy của Cửu ca, thì không thể lo lắng quá nhiều nữa, chỉ cần huynh có thể thắng được, dù là công phu âm hiểm hơn, ta cũng đành truyền cho huynh!
Trần Tiểu Cửu nghe vậy vô cùng cảm động, bước lên trước, nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, dịu dàng nói:
- Hoa muội muội, muội tốt với ta thế này, ta chỉ có thể lấy thân báo đáp, mới có thể báo đáp ân tình của muội đối với ta!
- Đáng ghét… huynh chỉ biết lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ ta thôi!
Hoa Như Ngọc nhẹ giọng hừ một tiếng, trịnh trọng nói:
- Cửu ca, dùng chân đá đơn giản, dễ dùng, tổng cộng chia làm ba loại, đá nghiêng, đá thẳng, đá ngược, nếu huynh muốn đánh lén thành công, ba loại này thiếu một cũng không được, phải liên hoàn đá ra, mới có một chút cơ may thắng, nhưng Cửu ca phải nhớ, một khi công kích bị cản trở, nhất định không được ham chiến, lập tức phi thân trốn xa mới là chính đồ, bằng không, huynh sẽ có thể nguy đến tính mạng.
- Lại có chuyện này?
Trần Tiểu Cửu vô cùng khó hiểu.
Hoa Như Ngọc không nói gì, một lát sau, liền đem toàn bộ ba loại công pháp kia dạy cho tiểu tình lang yêu quý của mình!
Trần Tiểu Cửu trong lòng biết rõ, đây là bước quan trọng nhất để có thể chiến thắng Tư Đồ Bá, nên phải luyện tập cực kì dụng tâm! Hắn dựa theo công pháp, trong lòng niệm đi niệm lại bí quyết của ba loại công pháp này, đá vào một nhánh cây đại thụ ở bên cạnh, ba cách đá khác nhau, thử thực hiện từng loại một.
Đặc biệt là loại đá ngược đá từ trước ra sau, từ dưới lên trên, âm hiểm, độc ác, quả quyết, một khi đã luyện thành thục, uy lực thật không thể khinh thường! Hơn nữa ba loại công pháp này, vận dụng linh hoạt, không chỉ có thể dùng để đá vào chỗ đó, mà còn có thể tiến hóa công kích những bộ phận khác, cũng là một môn võ công cao thâm độc ác cực kì! Nếu luyện đến thành thục trôi chảy thì sẽ được lợi cả đời.
Chậc chậc… Hoa muội muội, muội quả thật là muội muội tốt của Cửu ca!
Cây thanh tùng trước mặt Trần Tiểu Cửu, đúng là cực kì xui xẻo, hắn khi thì phi tới đá, khi thì đá thẳng tới, lại phối lợi thêm cú đá ngược phong độ từ trên không, cây thanh tùng này nếu là con vật sống, nhất định sẽ thở hổn hển mà liều mạng với hắn.
- Răng rắc…
Chợt nghe một tiếng vang giòn tan, sau một cú đá ngược đẹp mắt của hắn, cây thành tùng rốt cuộc cũng bật rễ, gãy đổ, điều này cũng cho thấy công phu trên chân của Trần Tiểu Cửu đã có tiến bộ vượt bậc.
- Ha hả…
Trần Tiểu Cửu sờ vào chỗ gãy của cây thanh tùng, vui vẻ ra mặt:
- Tên chó Tư Đồ Bá, ngươi có là mình đồng da sắt, ta cũng phải đá cho ngươi thành ra thái giám!
- Hoa muội muội… Hoa muội muội, muội mau đến xem công pháp đá địch của Cửu ca!
Trần Tiểu Cửu ngoái đầu tìm kiếm bóng dáng của Hoa Như Ngọc, nhưng lại không thấy tung tích đâu cả!
- Chẳng lẽ Hoa muội muội đi rồi?
Đang lúc buồn bã, chợt thấy Hoa Như Ngọc từ nơi rừng sâu, xấu hổ đi ra, trên mặt còn có chút đỏ bừng vì thẹn thùng!
Chẳng lẽ Hoa muội muội lại đi ngoài? Nhất định là do cùng ta tóc tai va chạm, hưng phấn quá độ mà thành, Trần Tiểu Cửu đáng khinh nghĩ, vặn người như con chó lười đến bắt lấy bàn tay nhỏ của Hoa Như Ngọc, nói:
- Hoa muội muội, muội lại đi đâu vậy? Chẳng lẽ…
- Ai cần huynh lo?
Hoa Như Ngọc ngơ ngác trừng mắt một cái, ngẩng đầu nhìn về nơi xa, nhìn thoáng qua cây thanh tùng gãy đổ, bĩu môi nói:
- Đá đổ một cây tùng nhỏ, đã khiến huynh vui thành bộ dạng này? Ngạnh công của Tư Đồ Bá không phải tầm thường, không biết cứng cỏi hơn thanh tùng bao nhiêu lần, huynh tuyệt đối không được lơ đễnh sơ suất!
Trần Tiểu Cửu thấy Hoa Như Ngọc nói năng trịnh trọng, vội dụng tâm ghi nhớ.
- Tuy nhiên huynh mới học được dùng chân đá, liền có kỹ xảo như vậy, muội muội rất thích!
Hoa Như Ngọc lựa đúng thời cơ cổ vũ Trần Tiểu Cửu một chút, phẩy tay nói:
- Bây giờ, chúng ta sẽ thực chiến diễn luyện một chút!
- Thực chiến? Cái này… cái này làm sao mà thực chiến?
Trần Tiểu Cửu không hiểu ý.
Hoa Như Ngọc hai má đỏ hồng, cúi đầu nhìn mũi chân của chính mình, có vẻ e lệ, bỗng nhiên xoay người một cái, dang rộng hai chân, hướng về phía Trần Tiểu Cửu, xua tay nói:
- Cửu ca, huynh qua đây, phải chuyên tâm đá, muội muội nhìn thấy rõ ràng thì mới dễ kê thuốc đúng bệnh!
- Đá? Đá cái gì? Đá chỗ nào?
Trần Tiểu Cửu gãi đầu, vẻ mặt mờ mịt.
Biết rõ còn hỏi!
Hoa Như Ngọc tuy là hào sảng nhưng cũng không ngăn được da mặt ửng đỏ, ngượng ngùng bất đắc dĩ, nàng dùng ánh mắt nhìn về chỗ ngay giữa hai chân mình, cố gắng làm ra vẻ trấn tĩnh nói:
- Tất nhiên là đá chỗ này… chỗ này của ta rồi, nếu không thực chiến thế này, làm sao ta có thể nhanh chóng nhìn thấy khuyết điểm của huynh chứ?
- Như vậy sao được?
Trần Tiểu Cửu giống như vừa giẫm lên đuôi mèo, kêu lên một tiếng quái lạ rồi lui về sau một bước:
- Hoa muội muội, muội phát điên rồi sao? Chỗ đó vừa yếu ớt, vừa mềm mại, vừa mịn màng, chính là chỗ khiến người ta yêu thương, Cửu ca ta có nhẫn tâm hơn cũng không nỡ đá chỗ đó của muội đâu?
- Tên khốn, cái đầu toàn nghĩ mấy thứ xấu xa gì vậy? Mịn màng, mềm mại, thì có liên quan gì đến huynh?
Hoa Như Ngọc vừa tức vừa thẹn, vặn người tiến lên trước nhéo lỗ tai hắn, độc ác nói.
Trần Tiểu Cửu đau đến nhe răng nhếch miệng, nhưng vẫn quật cường cãi cọ nói:
- Muội là vợ chưa cưới của ta, tất cả mọi thứ trên người muội đều là của ta, sao lại không có quan hệ tới ta?
- Ai là vợ ngươi? Nói năng xằng bậy!
- Là muội, chính là muội! Muội có nhéo rách lỗ tai ta, ta cũng tuyệt đổi không thay lời, nếu thật nhẫn tâm hủy hoại dung nhan ta, cứ việc đến đây…
Trần Tiểu Cửu mạnh miệng, thật ra trong lòng biết rất rõ trái tim trong nóng ngoài lạnh của Hoa Như Ngọc.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của hắn, Hoa Như Ngọc kinh ngạc nhìn vào đôi mắt hắn, trong lòng lại sinh ra một tia ý nhị thỏa mãn đối với sự tranh biện quật cường của hắn, Cửu ca tuy là có chút tà ác, nhưng lại không sợ uy hiếp, con người bên trong huynh ấy lại tốt với ta thế này, bạo lực của ta, không ngờ lại không thể dọa được huynh ấy, đúng là đáng ghét!
Nghĩ đến đây, nàng bỗng nhiên buông lỏng bàn tay nhỏ nhắn, dịu dàng vỗ một cái lên mặt hắn, giọng điệu thản nhiên cười nói:
- Ca ca ngốc, ta chính là thích sức mạnh quật cường này của huynh…
Trần Tiểu Cửu nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, mở rộng miệng, cười xấu xa nói:
- Muội muội tốt, ta thì thích muội đùa giỡn thế này với ta…
Hoa Như Ngọc khẽ khép cái miệng nhỏ nhắn lại, thản nhiên nói:
- Cửu ca, thật ra huynh một chút cũng không cần sợ, với công phu của huynh, muốn làm muội bị thương, thật đúng là si tâm vọng tưởng!
- Vậy cũng không được!
Trần Tiểu Cửu quật cường nói:
- Lỡ muội lơ đễnh sơ suất thì sao, phải làm thế nào? Cửu ca chẳng phải là phải làm quả phu sống cả đời sao?
- Tên khốn, huynh… huynh đứng đắn một chút cho ta! Bằng không, ta thật sự phải nổi điên rồi…
Hoa Như Ngọc siết chặt nắm tay, tức giận đến tay chân run rẩy.
Trần Tiểu Cửu vốn không chịu thôi, cái lưỡi to chuyển một vòng liếm đôi môi khô khốc, nỉ non nói:
- Ta vẫn luôn rất đứng đắn…
- Cửu ca, huynh đúng là gấp chết ta rồi…
Hoa Như Ngọc giậm tam tấc kim liên, làm nũng nói:
- Thật ra… ta đã để đồ phòng hộ rồi, cho dù huynh sai sót, ta cũng không sợ…
Trong khi nói chuyện, trên mặt nàng lại dâng lên từng đợt mây đỏ.
- Chuẩn bị phòng hộ rồi? Lúc nào? Sao ta không biết?
- Ca ca ngốc, ta không phải mới vừa từ trong rừng đi ra sao?
Hoa Như Ngọc nhấp nháy mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười ngượng ngùng.
Thì ra là thế, ánh mắt Trần Tiểu Cửu dừng lại tại nơi thần bí kia của Hoa Như Ngọc, nghiêng đầu tò mò nói:
- Hoa muội muội, công pháp của Cửu ca rất nặng đó, không biết muội phòng hộ có tốt không, nếu mà tiện, Cửu ca sẽ kiểm tra một chút cho muội, cũng có thể yên tâm một chút…
Lời của hắn vừa nói xong, chợt thấy Hoa Như Ngọc vặn người nhảy lên, đá ra một phát vô cùng phóng khoáng tự nhiên, khiến Trần Tiểu Cửu giống như một con diều đứt dây ngã trên đất cỏ, liên tục lăn xa mười mấy thước, mới dừng lại bất động.
- Hoa muội muội… muội ác thế này…
Trần Tiểu Cửu ôm lấy mông, vẻ mặt uất ức.
- Đừng phí lời nữa, ngậm miệng của huynh lại đi…
Hoa Như Ngọc lạnh lùng nói:
- Nếu huynh có thể làm ta bị thương, cũng xem như huynh có chút bản lĩnh, chỉ sợ huynh nói thì hay, chỉ giỏi công phu mồm mép…
Tiểu thổ phỉ, dám xem thường chồng muội sao? Vậy thì ta sẽ đá cho muội xem!
Trần Tiểu Cửu bị cú đá này của Hoa Như Ngọc làm cho tức giận, tay giữ lấy mông, sải rộng bước chân tiến lên trước, hướng về phía hạ bộ của Hoa Như Ngọc, hung hăng đá tới!