- Mẹ nuôi? Mẹ như thế nào lại biết?
Trần Tiểu Cửu nghi vấn nói.
Hỗ Tam Nương quơ quơ cái lá màu đỏ trong tay, có thâm ý nói:
- Lá này không giống bình thường, tên là hồng diệp thảo, theo sách của vua dùng độc bảy năm trước nói, có công dụng độc đáo, có thể kháng hàn, kháng ôn dịch! Chỉ có điều, hiện giờ cảnh còn người mất, tuy rằng nàng hao hết tâm tư, nghiên cứu ra cây cỏ kỳ dị này, rồi lại biến mất không tung tích, ông trời có mắt, không ngờ nàng còn sống, hơn nữa lại ở gần ta như vậy, ta lại không biết…
- Lại có việc này?
Trần Tiểu Cửu vừa mừng vừa sợ, sợ chính là cương thi này, xấu xí như vậy không ngờ lại là vua dùng độc trong truyền thuyết, nếu không thì Nguyệt Thần tỷ tỷ sao lại trúng độc nặng như thế được? Mừng chính là Hỗ Tam Nương và vua dùng độc là bạn tốt của nhau, chỉ cần có Tam Nương trợ giúp, vua dùng độc còn không ngoan ngoãn vì Nguyệt Thần trị thương sao?
Hỗ Tam Nương lại nói:
- Từ Hạt Tử đó, không hề tầm thường, kỳ thật, gã chính là môn nhân của vua dùng độc, chẳng qua gã mới nhập môn hai ngày, vua dùng độc liền gặp bất trắc…
Mẹ nuôi, thời gian khẩn cấp, chúng ta bây giờ liền đi đi… Bằng không, tiểu nương tử của con có khả năng gặp nguy hiểm…
Trần Tiểu Cửu kéo cánh tay Hỗ Tam Nương, liên tục thúc giục.
Nhưng, sương mù trong biển sương tràn ngập, không thể biết rõ phương hung, trong sương mù còn có kịch độc, tiến vào trong biển sương, tất sẽ hôn mê, làm sao bây giờ?
Hỗ Tam Nương bước đi thong thả, thở dài nói.
Trần Tiểu Cửu nháy mắt nói:
- Không cần lo lắng, mẹ nuôi, chỉ cần con đem người ôm vào trong ngực, chướng khí mù mịt này, căn bản sẽ không thương tổn được một sợi lông của người.
- Lại có chuyện kỳ lạ bực này?
Vẻ mặt Hỗ Tam Nương từ chối cho ý kiến, nháy đôi mắt đỏ mặt nói:
- Không phải là ngươi muốn chiếm tiện nghi của mẹ nuôi, cố ý làm ra lời nói dối này?
Trần Tiểu Cửu dở khóc dở cười, nhẹ nhàng một tay ôm Hỗ Tam Nương, một tay ôm Nguyệt Thần đang bất tỉnh, một tay kéo cánh tay hoa nhuận của Hỗ Tam Nương, điên cuồng đi trước.
Chỉ trong thời gian ngắn, liền tới vùng biên trầm lặng của biển sương!
Hỗ Tam Nương nhìn mây mù lượn lờ quanh một khoảng yên lặng, bàn tay nhỏ bé nắm lấy Trần Tiểu Cửu không ngờ có chút run rẩy:
- Tiểu Cửu, người đừng lừa mẹ nuôi…
- Mẹ nuôi, người ngàn vạn lần nhớ rõ là không được buông tay của con,, bằng không, sẽ rất nguy hiểm…
Trần Tiểu Cửu lần thứ hai tiến vào biển sương, trong lòng cũng có chút sợ hãi, hắn nhìn xung quanh, khuôn mặt tiều tụy của Nguyệt Thần, nhấc chân lên, kiên quyết đi đến.
Đây là lần thứ hai hắn tiến vào biển sương, ngựa quen đường cũ, sự yên lặng, an tường trong rừng cây vẫn như cũ lộ ra một cỗ khí tức thần bí; dòng suối nhỏ vẫn ồ ồ chảy xuôi, cây cỏ kỳ dị cũng tranh nhau mọc lên.
Hết thảy những thứ này, đều quen thuộc như thế!
Tuy rằng Hỗ Tam Nương kiến thức rộng rãi, nhưng chung quy cũng chỉ là nữ nhân, thiên tính nhát gan và dịu dàng, hơn nữa có đủ loại tin đồn về sương ở trong biển sương, khiến thân hình đẫy đà của nàng gắt gao dán sát cánh tay Trần Tiểu Cửu, sợ hôn mê trong không gian thần bí này.
Cái phòng cỏ rách nát kia, dĩ nhiên lại hiện ra trước mắt hắn, hắn cùng với Nguyệt Thần, một cảnh tượng thân mật hoang đường, quanh quẩn ở sâu trong đầu, muốn tránh đi mà không được!
- Vua dùng độc , ở nơi nào?
Hỗ Tam Nương thấp thỏm không yên, hết nhìn đông lại nhìn tây, hung phấn đến lập tức muốn gặp lão hữu nhiều năm, đem sợ hãi trong lòng triệt tiêu hơn phân nửa, chỉ có điều trong biển sương là một mảnh mờ mịt, cảnh vật ngoài ba trượng, nàng không cách nào nhìn thấy được.
Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng đặt Nguyệt Thần lên thảm cỏ, nhìn phòng nhỏ cũ nát kia, trung khí mười phần nói:
- Lan Đình Quân, mời hiện thân gặp mặt, lão hữu của ngươi đến thăm ngươi, Lan Đình Quân… Mời ngươi hiện thân gặp mặt, lão hữu của ngươi đến thăm ngươi…
Kêu lên mấy tiếng liên tiếp, không ngờ không nghe thấy tiếng động gì, Trần Tiểu Cửu có chút nhụt chí, bỗng nhiên cả giận nói:
- Ngươi mà không hiện ra, ta liền đem phòng nhỏ của ngươi phá đi, làm ngươi không còn chỗ nương thân…
Đột nhiên truyền ra một trận phong thanh học lệ, một bóng người màu trắng phiêu nhiên mà đến, cánh tay và đôi chân cứng ngắc kia vẫn không nhúc nhích, giống như cô hồn dã quỷ trước mộ phần, tóc đen bay loạn trước người, đột nhiên, bàn tay nàng thẳng tắp chộp lấy Trần Tiểu Cửu, mái tóc đen phấp phới bay lên, lộ ra một gương mặt với một cái miệng màu đỏ tươi.
Trần Tiểu Cửu chưa kịp nói chuyện, đã cảm nhận được một cỗ ý lạnh thật sâu, trong nháy mắt, hắn vận khởi công phu yến song phi, đột nhiên nghiêng người di động bốn thước, sau đó thản nhiên bay lên, thiên thủ quan âm trên không trung ảo hóa ra vô số cánh tay, đem Lan Đình Quân bao phủ trong chưởng phong. Trong miệng quát to:
- Lan Đình Quân, chẳng lẽ ngươi đã quên ta sao? Ta chính là người mà ngày ấy ngươi tặng ta lá cỏ đỏ đó…
Lan Đình Quân né tránh ảo ảnh của Trần Tiểu Cửu, trong đầu như nhớ lại cái gì, bỗng nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, nổi điên hướng Trần Tiểu Cửu đánh tới, dường như muốn dồn hắn vào chỗ chết.
Nguyệt Thần sống chết chưa rõ, trong lòng Trần Tiểu Cửu đau đến đổ máu, lại thấy Lan Đình Quân hống hách như thế trong lòng tức giận, mắng:
- Đàn bà thối, làm tiểu nương tử của ta bị thương, lại muốn hại chết ta, ta… Ta liều mạng với ngươi…
Trong khi phẫn nộ rít gào, song phi yến, Thiên thủ quan âm,
Trong lúc nhất thời, lúc Trần Tiểu Cửu không quản sinh tử, không ngờ đánh đến khó phân cao thấp với Lan Đình Quân.
Xem ra tuy rằng độc thuật của nàng vô địch, nhưng võ công cũng tạm được mà thôi.
Hỗ Tam Nương tách khỏi bàn tay của Trần Tiểu Cửu, cả người liền không có một tia khí lực, muốn ngăn cản hai người đả đấu nhưng bất lực.
Mười năm về trước nàng từng ảo tưởng, dung nhan mỹ mạo của vua dùng độc và chính mình khó phân cao thấp, phong tư mờ ảo tuyệt trần kia, đến nay vẫn khiến nàng tâm sinh ghen tỵ!
Nhưng, đột nhiên nhìn thấy vua dùng độc như yêu ma quỷ quái hiện ra trước mắt mình, nàng kinh ngạc đến nỗi nói không ra lời!
Đây…Đây vẫn là vua dùng độc xinh đẹp như thiên tiên của ngày xưa sao?
Hỗ Tam Nương đúng là rất quen thuộc với vua dùng độc , nàng rất nhanh nhìn thấy chỗ mấu chốt của võ công của vua dùng độc , xác định thân phận của nàng ta!
Người này nhất định là bạn tốt Độc Hoàng năm đó của ta, không thể nghi ngờ!
Mắt thấy hai người đánh đến nỗi khó tách ra, trong lòng nàng sốt ruột, dung hết toàn thân khí lực, hô lớn:
- Độc Hoàng , nàng còn nhớ rõ Lưu Sa Hà đại quân nam chinh là lúc không?
Lan Đình Quân nghe vậy thân hình ngẩn ra, Trần Tiểu Cửu thừa dịp sơ hở này, một chưởng đánh vào ngực nàng.
Lan Đình Quân lảo đảo bay ra ba trượng, mới chật vật rơi xuống đất.
- Lan Đình Quân, nếu ngươi muốn giết ta, cứ việc đến đây…
Trần Tiểu Cửu tức giận bừng bừng, thái độ hung dữ nói.
Trong miệng Lan Đình Quân phun ra một ngụm máu tươi, không để ý đến Trần Tiểu Cửu đang kêu gào, cái miệng há ra, khuôn mặt méo đi hướng Hỗ Tam nương nhìn lại, dường như đang nghĩ đến cái gì, nàng đứng thẳng thân mình, cái miệng nhỏ nhắn há hốc, cánh tay duỗi thẳng, nhảy một cái hướng Hỗ Tam Nương bay đến.
Cảnh tượng này, thật là làm cho người ta sợ hãi!
- Mẹ nuôi, người đừng sợ, có ta đây…
Trần Tiểu Cửu vội vàng chắn trước mặt của Hỗ Tam Nương.
Vẻ mặt Hỗ Tam Nương mang theo nét bi thương, đem Trần Tiểu Cửu chắn trước người đẩy sang một bên, thấm đẫm lệ nóng nói:
- Độc Hoàng, còn nhớ rõ Lưu Sa Hà nam chinh là lúc nào không?
Nàng chậm rãi nói lại một lần nữa.
Thân hình Lan Đình Quân lại run lên.
Hỗ Tam Nương lại nói:
Còn nhớ rõ hoa thuyền trên Lưu Sa Hà không?
Thân hình Lan Đình Quân lại chấn động kịch liệt, trong miệng phát ra một tiếng gầm gừ, cánh tay cứng ngắc kia, vẫn đang khủng bố hướng Hỗ Tam Nương duỗi tới.
Trong đôi mắt của Hỗ Tam Nương đều là nước mắt, không chút nào sợ hãi, mà cánh tay héo úa kia, duỗi đến trước mặt nàng ba tấc là lúc, lại lệ vũ chằng chịt nói:
- Ngươi còn nhớ rõ ở trên hoa thuyền, Hỗ Tam Nương nói cười thản nhiên không?
Lan Đình Quân nghe được ba chữ "Hỗ Tam Nương", trong giây lát thân thể khô quắt cứng ngắc rùng mình một cái, như bị một đạo thiểm điện đánh lên thân thể khô héo của nàng.
Trần Tiểu Cửu âm thầm đề phòng, chỉ cần Lan Đình Quân dám đánh lén, hắn bất kể như thế nào, cũng phải bảo vệ Tam Nương không bị thương.
Lan Đình Quân cũng không thô bạo giống như Trần Tiểu Cửu tưởng tượng, cánh tay như rối gỗ chỉ thẳng tắp mang theo nhiều điểm chấn động, run run hướng tới hai má quyến rũ của Hỗ Tam Nương mà đến.
- Tam Nương, cẩn thận…
Trần Tiểu Cửu tập trung toàn bộ tinh thần đề phòng.
Lệ nóng của Hỗ Tam Nương liên tục chảy xuống, chủ động đem khuôn mặt ghé vào bàn tay khô quắt của Lan Đình Quân, cọ xát qua lại, dịu dàng nói:
- Độc Hoàng , ngươi còn nhớ rõ khuôn mặt tròn của ngươi trắng nõn mịn mà đến cỡ nào không? Ta rất ghen tỵ đó…
Lan Đình Quân cảm nhận được sự mềm mại trên khuôn mặt của Hỗ Tam Nương, thân hình càng run run, nội tâm chết lặng như bị liệt hỏa hừng hực thiêu đốt, chỉ có điều nàng chỉ vuốt má hai lần, trong giây lát bay về phía sau mười trượng, ngón tay khô héo ngoài dự đoán của mọi người bắt đầu gãi tóc, dường như đang thống khổ suy tư!
- Vua dùng độc … Ngươi… Ngươi chẳng lẽ ngay cả ta cũng không nhớ rõ?
Hỗ Tam Nương chậm rãi đi về phía trước, từng chữ từng chữ nói:
- Ta là…
Lan Đình Quân đột nhiên ngừng nổi điên, trên khuôn mặt tái nhợt, cái miệng nhỏ kia bỗng nhiên giật giật, gian nan và khó nhọc nói ra ba chữ:
- Hỗ… Tam… Nương…