Trong xương của Hoa Như Ngọc rất hoang dã, rất kiệt ngạo, cho dù nàng đối mặt với tiểu tình lang thân yêu, một khi đã nóng giận rồi, hổ vẫn là hổ, chỉ là làm được mèo con được một hồi, liền lộ ra răng nanh sắc bén của cọp mẹ.
Sợi dây uyên ương kia giống hệt sợi dây uyên ương của Chu nhị tiểu thư, hoàn toàn đánh động vào niềm kiêu hãnh của nàng.
Đồ khốn khiếp ngươi, một tiểu gia đinh, không ngờ còn có tư tình với tiểu thư nhà giàu? Đã từng thấy thổ phỉ nói một không hai ta bao giờ chưa? Bà nó, ta vô cùng tức giận.
Nàng không khỏi phân trần, bắt lấy cánh tay Trần Tiểu Cửu, hướng về phía trước, nhìn về phía cánh tay buộc sợi dây uyên ương, rõ ràng Hoa Như Ngọc nổi trận lôi đình.
Sợi dây uyên ương thanh tú kia, đáng yêu, hễ nhìn là biết tín vật tình yêu.
- Tên khốn khiếp ngươi, quả nhiên không phải là thứ gì tốt…
Hoa Như Ngọc nhìn sợi dây màu đỏ đó, oán trách tựa như nhìn thấy kình địch lớn nhất đời mình! Hai mắt nàng sắc bén vô cùng, trong đôi mắt ánh lên cái nhìn lạnh thấu xương, đột nhiên nhanh như chớp lóe ra một tia sáng, rồi lại tối đen, sau đó là nổi lên một cơn lửa giận khó mà ngăn chặn.
Đôi tay bé nhỏ mềm mại của nàng, hàm chứa sự tức giận, nhanh như chớp chộp lấy cái sợi dây "đáng ghét" kia.
- Đừng…
Trần Tiểu Cửu mạch môn bị chặn lại, cả người vô lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoa Như Ngọc tác quái.
- Đừng cái gì? Hừ…đồ xấu xa huynh đau lòng rồi à?
Hoa Như Ngọc đặt sợi dây trước mắt, thưởng thức một chút, bỗng cười nói:
- Một quan tiền có thể đổi lấy một trăm sợi dây, huynh đau lòng cái quái gì? Ta giúp huynh tìm cho nó một nơi tốt hơn..
Đột nhiên bàn tay nhỏ bé của nàng buông lỏng ra, một chút đỏ mặt, phấn tiết từ trong tay mà ra, sợi dây uyên ương kia hóa thành vô hình trong tay Hoa Như Ngọc.
Trong nháy mắt, sợi dây uyên ương hóa thành mảnh vụn, khuôn mặt của nàng lộ ra dáng vẻ say mê thắng lợi không thể tưởng tượng được.
Hàm hồng, trong sáng, như cười như không, vẻ mặt đắc ý này, bỗng nhiên kéo dài, bỗng nhiên ngăn lại, đôi mắt đen tuyền, không ngừng chuyển động, toàn bộ cơ thể giống như một thân cây bị gió thổi phập phồng, kích động run rẩy.
Dường như…nàng làm như thế, chính là đúng với tính cách, hợp với niềm vui chia rẻ uyên ương của mình.
Cảnh tượng cổ quái này của Đại đương gia thật là khiến Hạt Tử đang ngồi góc tường sợ ngây người, Đại Đương gia đây là đang phát điên vì thất tình sao? Hủy đi một sợi dây vui vẻ như vậy? Nếu như vậy… ta xuống núi mua nhiều sợi dây này chút, để nàng vui vẻ cả đời.
La Đồng đối với những điều này lại hiểu rõ hết thảy.
Thứ tình yêu nam nữ này, gã dốt đặc cắn mai, chỉ có thể thật thà không nên đếm xỉa tới.
Trần Tiểu Cửu nhìn đống vụn đỏ kia, lòng như rỏ máu, tuy nhiên con hổ cái này đang phát điên, không phải là dễ đối phó, trong lòng hắn tính đi suy lại đợi trở về Chu gia, sẽ mua thêm sợi dây, lừa Nhị tiểu thư chút, bằng không cô nàng này cũng sẽ phát uy, không thua vị đang đứng trước mặt đây.
Bà nó…, Tiểu Cửu ta sao lại luôn phải giải quyết những việc khó thế này? Các người không thể tao nhã điềm tĩnh như mẹ nuôi được hay sao?
Trần Tiểu Cửu cười, vỗ ngực nói:
- Hoa muội muội, muội làm tốt lắm, ta đã bao lần muốn hủy nó đi, nhưng không có bản lĩnh đó, Hoa muội muội thay ta làm, trong lòng Cửu ca vui vô cùng.
Hoa muội muội nhìn hắn cười đau khổ giống như quả mướp đắng, trong lòng buồn cười, một tay nâng cằm hắn, nhìn chăm chú vào đôi mắt hắn lấy lòng, dán vào tai hắn ,lạnh lùng nói:
- Chuyện trước kia, thôi như vậy đi…hừ…sau này nếu huynh còn đi ghẹo hoa nữa, ta sẽ cho một mồi lửa. thiêu rụi hết toàn bộ đám hoa cỏ đó.
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, trong lòng run lên, cam đoan nói:
- Hoa muội muội là người ta yêu thích không nỡ buông tay, đâu có hoa nào cỏ nào nữa, dưới sự nghiêm khắc của Hoa muội muội, nhất định sẽ không có " người sau" nữa
Từ Hạt Tử và La Đồng nghe vậy, cau mày liếc mắt nhìn nhau, muốn cười cũng không dám cười, mặt đỏ tía tai, vô cùng khó chịu.
- Rất tốt…rất tốt….Chu nhị tiểu thư gì gì đó đợi ta điều tra xem, lại so đo nữa, sau này, cẩn thận cho ta một chút…
Hoa Như Ngọc không ngờ lại có bộ dạng như vậy, nói bậy, loạn ngữ:
- Huynh phạm phải lỗi này, ta bất luận thế nào, cũng phải trừng phạt một chút, bằng không, huynh làm sao có thể nhớ lâu được chứ?
Nàng không đợi Trần Tiểu Cửu nói lời phản đối, bàn tay nhỏ bé đã hung hăng bắt mạch hắn.
- Ngao ô…
Thân mình Trần Tiểu Cửu chống cự, khóc thét lên như tiếng sói.
Hoa Như Ngọc sợ tới mức thất sắc, vội vàng buông tay, cẩn thận nhìn Trần Tiểu Cửu, run rẩy nói:
- Khốn khiếp…ta lại không thật sự thương huynh, huynh hét cái gì…
Trần Tiểu Cửu âu yếm bàn tay, vẻ mặt đau khổ nói:
- Ta…trên cổ tay ta có vết thương..
- Có vết thương?
Hoa Như Ngọc vội vàng dậm chân, trong lòng hối hận, không nên tra tấn tiểu tình lang, lại ngụy trang thành một con mèo dễ thương, cầm lấy tay Trần Tiểu Cửu xem xét vết thương, trong mắt có vẻ u oán nói:
- Bị thương ở đâu? Ai làm thương? Mau cho muội xem?
- Ai dám làm thương huynh? Ta..giết chết…
Lời của nàng còn chưa dứt, đã xem xong mạch chỗ vết thương, miệng vết thương rất sạch, có hai nửa vòng tròn, tạo thành một vết thương cảm tính.
Đây rõ ràng là bị một phụ nữ cắn..
Hoa Như Ngọc vừa tức vừa xấu hổ, tay nhỏ bóp cổ hắn, lại chất vấn nói:
- Huynh…có phải huynh lại trêu trọc nha hoàn nào trong sơn trại không? Bị người ta cắn ra thành thế này sao? Huynh nói thật cho ta biết..dám nói nửa lời dối trá, ta quyết không tha cho huynh.
Nàng đối với Trần Tiểu Cửu một kẻ phóng đãng tình yêu tràn lan không có chút tin tưởng, thực sự sẽ không tưởng tượng được hắn thanh cao thế nào.
Nếu không phải là đùa giỡn cô nương nào, thì sao lại bị cắn thành ra bộ dạng này.
Đúng vậy…vết thương này từ đâu mà có? Không thể nói là bị Độc Hoàng cắn được? Cho dù nói như vậy, nữ thổ phỉ này cũng sẽ không tin, nhất định sẽ cho là mình nói dối.
Rút cuộc là bị ai cắn mới phù hợp thực tế một chút?
Chẳng lẽ lại nói là bị mẹ nuôi cắn? chậc…sự tình trở nên phức tạp rồi đây.
Trần Tiểu Cửu lo lắng, tìm ra một lý do:
- Hoa muội muội, muội vội gì? Vợ yêu của ta chê ta không có bản lĩnh, không cần ta, một mình chạy mất, ta kéo nàng không được, nàng tức giận, cắn ta một cái thành ra vết thương này có ý nghĩa nhớ nhung.
Từ Hạt Tử và La Đồng ngơ ngác nhìn nhau, cảm thấy việc này có chút hoang đường, không thể tin nổi, hơn nữa La Đồng đã từng gặp Nguyệt Thần, cảm quan của anh ta đối với Nguyệt Thần, rõ ràng nàng ta yêu Tiểu Cửu đã tới mức không thể chạy trốn được? Lý do này, thế nào mà nghe được, đều là hoang đường như vậy.
Hoa Như Ngọc nhìn dấu răng sâu đó, khóe miệng bỏ qua, không ngờ bật cười:
- Chạy thật thì tốt, cắn rất hay, một phát hai đích, thật là tốt.
Trong lòng nàng ước gì tất cả vợ của Trần Tiểu Cửu đều chạy hết, chỉ còn sót lại một mình nàng thì tốt.
Thấy dấu vết bị cắn trên tay Trần Tiểu Cửu, trò đùa tai ác lại bắt đầu, cầm lấy cánh tay của Trần Tiểu Cửu, hàm răng hé mở, liền không nể tình cắn xuống.
- Ngao ô.
Cùng với một trận âm thanh khàn khàn vang lên, trên cánh tay của Trần Tiểu Cửu, không ngờ lại có thêm một dấu vết điêu khắc khác.
- Hoa muội muội, sao muội lại cắn ta? Nếu muội cũng muốn rời khỏi ta, không cần động mồm, ta sẽ không ngăn cản muội, tùy muội đi.
- Khốn khiếp..muốn ta chạy sao? Ai sẽ quản tên khốn khiếp huynh?
Hoa Như Ngọc nhìn kiệt tác của nàng, có tâm ý cười nói:
- Dấu răng này, là ký hiệu riêng của ta cho huynh, về sau huynh chính là chiến lợi phẩm của ta, ai muốn tới gần huynh một bước, phải qua cửa này của Hoa Như Ngọc ta!
Xem bộ dạng đắc ý dạt dào của nàng, có vẻ như vô cùng hài lòng.
Trần Tiểu Cửu lúc này chính thức cảm nhận được, hắn tuy là một đầu lang, nhưng không khác gì một đầu sói xám, có Hoa Như Ngọc, hắn muốn xoay người, cũng thật khó !
Hắn hồn bay phách lạc, nhìn một cái, trực tiếp hôn mê bất tỉnh!