Diều Hâu đang suy nghĩ biện pháp để giữ gìn cục diện, gã làm sao lại muốn chết vì rượu độc, nhưng không ngờ lại bị quay ngược giáo, may mắn thế nào cả chén rượu nhảy vào trong miệng mình! Gã giương miệng rộng, vẻ mặt kinh ngạc, đôi mắt thất thần nhìn Trần Tiểu Cửu, dường như không tin vào cảnh tượng hoang đường ly kỳ trước mắt!
- Như... như thế nào cho phải đây?
Tư Đồ Bá này vốn dĩ là đầu gấu nay cũng phải ngây ngẩn cả người, bàn tay to run run chỉ về phía Diều Hâu , trong đầu như có tiếng sấm vang.
- Mẹ ơi... Tha cái mạng già của ta...
Diều Hâu rốt cục đã phản ứng được, gã lòng dạ tê liệt ở trước mắt bao người đột nhiên vươn hai cái ngón tay lên cổ họng, muốn đem mỹ tửu nôn nhổ ra.
Trần Tiểu Cửu khốn kiếp kia vẫn mỉm cười tiếp tục giả bộ hồ đồ, ra vẻ hảo sự giúp người làm niềm vui, thừa dịp Diều Hâu miệng sùi bọt mép liền tay trái mang theo một cỗ ám kình vỗ vào sau đầu của Diều Hâu, tay phải lại mãnh mẽ nện ở phía sau lưng gã, vừa đập vừa quan tâm nói:
- Diều Hâu , ngươi làm sao vậy? Chỉ uống một ngụm rượu, ngươi như thế nào liền sặc như thế? Để... Cửu ca giúp ngươi...
- Bốp … Bốp…
Trần Tiểu Cửu liền mím miệng rộng, chưởng nọ tiếp theo chưởng kia, cứ thế mà vỗ xuống. Khóe miệng lại nở ra nụ cười như gió xuân.
Diều Hâu công lực cũng không kém, bàn tay to để ở yết hầu, vận khởi nội tức, phần rượu độc ở trong dạ dày tựa như bị lực hút mà dâng lên vậy.
Liền đã có thể đem rượu độc kia đưa đến chỗ yết hầu, hắn vừa muốn lộ ra khuôn mặt tươi cười như trút được gánh nặng, thì Trần Tiểu Cửu đã đánh một chưởng âm hiểm, lại thần kỳ đem rượu độc kia trở về trong dạ dày.
Diều Hâu không dám lơi lỏng, tiếp tục thúc dục nội tức để bức độc!
Trần Tiểu Cửu thích nhất là loại hành động ném đá xuống giếng, như thế nào lại có thể khiến gã được toại nguyện?
Lặp đi lặp lại ba lần như thế , chỉ đánh ra ba chưởng nhẹ nhàng như vậy, liền khiến Diều Hâu bị mất hơn hai mươi năm nội công.
Gã hăng hái vận công bức độc ba lượt mà không thành, liền không còn sức lực nữa, rượu độc kia theo ruột đi xuống mang theo một tia tinh khiết và thơm mát, xâm nhập vào huyết mạch toàn thân.
Diều Hâu sợ tới mức mặt vàng như nghệ, hai đùi run rẩy đứng không vững, liền hồn bay phách lạc mà ngồi bệt trên mặt đất.
Nắng gắt như lửa chiếu vào người, tuy nhiên trong lòng gã lại lạnh lẽo như băng, ảm đạm không còn chút ánh sáng, gã như rơi vào hố băng, từ đầu đến chân đều mất hết can đảm.
- Ta... Ta xong rồi...
Diều Hâu nỉ non tự nói, rầm một tiếng, đã ngã xuống đất!
- Diều Hâu ... Ngươi... Ngươi làm sao vậy?
Tư Đồ Bá nổi giận gầm lên một tiếng, liền chạy đến đỡ gã, đôi mắt tóe lửa dường như muốn nướng Trần Tiểu Cửu cháy sém.
Đáng đời! Ai bảo ngươi không biết tự lượng sức, dám dùng thủ đoạn với ta? Trần Tiểu Cửu bỉu môi nói:
- Diều Hâu ... Khả năng bị cảm nắng ... Các huynh đệ, còn không khẩn trương đem Diều Hâu vào chỗ mát mẻ một chút, ta nói... Cuộc luận võ này rốt cuộc không bình thường? Ta thật là không kiên nhẫn ...
- Không bình thường... không bình thường thế nào? Ta thế nào cũng phải giết ngươi để giải mối hận trong lòng ta!
Tư Đồ Bá khuôn mặt vốn đã ngăm đen như mực, lúc này hổn hển tức giận, quai hàm phồng lên lại càng giống con cóc đen đang giương miệng hơn. Y phóng tia mắt hung bạo vào Trần Tiểu Cửu, hai tay xoa thắt lưng dường như muốn đem Trần Tiểu Cửu nuốt vào bụng.
Y đối với Trần Tiểu Cửu, có cỗ thù hận khắc sâu vào xương cốt!
Thằng nhãi này, không chỉ phá hủy quỷ kế của y muốn gạt bỏ La Đồng ra khỏi sơn trang, lại khiến y ngay trước mặt tất cả huynh đệ trở thành trò cười cho thiên hạ;
Có điều làm cho y không thể dễ dàng tha thứ chính là tiểu tử này dám câu kết với Đại đương gia làm trò mờ mờ ám dịu dàng, mà Đại đương gia không ngờ cũng ngầm đồng ý chấp nhận ma trảo của hắn, một lòng chấp nhận cho hắn giẫm lên đầu vai của mình hướng về phía trước để trở thành đại anh hùng đầu đội trời chân đạp đất của sơn trại.
Hừ... Không có rượu độc, ta cũng có thể giết ngươi!
Y cười lạnh một tiếng, lòng đang đổ máu, mắt như bốc hỏa, huyết dịch toàn thân ba đào dậy sóng, ánh mắt lóe lên ngọn lửa, ánh sáng có chút bức nhân.
Lửa thù hận hừng hực thiêu đốt.
Tư Đồ Bá đột nhiên phát cuồng, xé đi y phục trên thân. Lộ ra một thân hình hùng tráng hữu lực, cơ nhục vân khởi quanh cánh tay, y thầm vận nội tức, một cỗ khí thế mạnh mẽ, như một màn lưới đen lặng yên bao trùm toàn diễn võ trường. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Bốn năm trăm gã hán tử nhất thời cảm nhận được áp lực khí thế vô hình. Liền cảm thấy bàng hoàng, bất an. Trong đó còn ẩn chứa một loại sát khí tụ kết từ bốn phía. Dường như có vô số cương đao ở trong bóng tối tùy thời cơ chờ phân phó, như là vô số âm hồn hư ảo chìm nổi trong không trung.
Hoa Như Ngọc nhướn mày có chút không yên tâm, chẳng lẽ ta tính toán lầm, Tư Đồ Bá khi nào lại trở nên dũng mãnh như vậy? Cửu ca... Ngươi cần phải hảo hảo thoát thân...
La Đồng khuôn mặt âm trầm bình tĩnh, vận khởi nội tức, đã đem toàn thân công lực điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, chỉ chờ Trần Tiểu Cửu gặp nguy cấp liền sẽ ra tay, vì Trần Tiểu Cửu mà chống trời đỡ đất.
Nhưng anh ta lại dấu kín, không có biểu hiện quan tâm ra ngoài, nhìn ánh mắt Trần Tiểu Cửu vẫn đang tràn ngập vui sướng và hưng phấn.
Tiếng trống vang như sấm dậy, tiếng đàn du dương!
Trần Tiểu Cửu tuy cách Tư Đồ Bá một trượng, nhưng cảm nhận được sát khí quá nặng, hắn bất giác cả người xuất ra một trận mồ hôi lạnh như băng, liền sau đó lông tóc đều dựng đứng, bình sinh hắn chưa bao giờ có cảm giác sợ hãi giống như hiện tại.
Tư Đồ Bá này, ta như thế nào cảm thấy dường như so với Hoa muội muội còn lợi hại hơn? Loại khí thế hào hùng này dường như ngay cả Hoa muội muội cũng không đề phát ra ngoài được? Ta phải vạn phần cẩn thận rồi...
Tư Đồ Bá hét lớn một tiếng, thân pháp như mãnh hổ ra khỏi lồng, mau lẹ vô cùng, hai tai đưa lên, tựa như quả đại chùy lớn, kình lực ẩn chứa ngàn cân, từ cao hơn hướng trên đầu Trần Tiểu Cửu ném tới.
Mọi người kêu lên một tiếng ngạc nhiên thán phục, Trần Tiểu Cửu liền thay hình đổi vị, như một trận gió cuốn vọt đến bên cạnh người Tư Đồ Bá, dùng năm thành công lực vỗ vào vai Tư Đồ Bá một chưởng.
- Phù...
Một tiếng vang lên...
Tư Đồ Bá mảy may không động, Trần Tiểu Cửu cảm nhận được va chạm liền bay người trở về phía sau ba trượng, mới thoát ra khỏi cỗ phản lực kia.
Những gã hán tử này đều là biết người biết hàng, không khỏi vì sự dũng mãnh của Tư Đồ Bá mà reo hò hoan hô.
Ngạnh Khí Công thật dũng mãnh a...
- Chỉ là một chưởng, làm gì được ta? Tiểu bối, nạp mạng đi...
Tư Đồ Bá hăng hái, di động thân mình như trời long đất sụp, như tảng đá to lớn, đột nhiên vọt lên, muốn đem Trần Tiểu Cửu đánh bay lên.
Hết thảy sự tình đều ở trong dự kiến của Trần Tiểu Cửu, mắt thấy rõ ràng tuyệt đối không thể khinh thị đối phương!
Hắn vừa lúc lui về bên cạnh giá binh khí, trong lòng khẽ động, liền dò xét một lần nữa!
Hắn không rút thanh Hiên Viên kiếm chém sắt như chém bùn ở bên hông ra, lúc này Tư Đồ Bá dũng mãnh, đã nổi huyết tính lên, hắn thầm nghĩ phải chiến thắng ynày ngay trước mặt mọi người, công khai tước sạch thể diện của y.
Xoát một tiếng, một cây đoản thương từ trên giá binh khí đã xuất ra,
Hắn thông minh tuyệt đỉnh, dùng đoản thương sử dụng công phu Thiên Thủ Quan Âm, hóa chưởng thành thương, thấp người lẻn vào bên cạnh người Tư Đồ Bá, hắn giống như con quay lượn vòng ngay tại chỗ, thương tùy thân mà chuyển. Dưới ánh mặt trời tựa như một bạch cầu rực rỡ, trong lúc di động lưỡi thương vẫn liền kề, không hề thay đổi khoảng cách. Tạo thành một quầng sáng trong treo mượt mà, thật sự rất xinh đẹp!
Tư Đồ Bá cau mày, đứng bất động như núi, khí thế lay động núi sông, nhìn Trần Tiểu Cửu vũ điệu điên cuồng.
Đột nhiên trong ánh cầu tỏa ra hơn mười lưỡi thương, mang theo thủ pháp linh động quỷ dị, kín kẽ như mưa giăng, đánh chớp nhoáng vào trước ngực và đầu Tư Đồ Bá.
Mọi người thấy được đều kinh hãi nhảy cẫng lên, không kìm lòng nổi vì võ công cao tuyệt của Trần Tiểu Cửu mà vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Nhất là La Đồng, càng cảm thấy hưng phấn, đồng thời trong lòng lại có chút nghi hoặc, chiêu thương pháp về bản chất lại cực kỳ giống Thiên Thủ Quan Âm của Đại đương gia, chẳng lẽ đây là Đại đương gia tự mình truyền thụ?
Nếu thật sự như thế, thật rất có ý tứ…
Đại đương gia truyền thụ võ công cho Trần huynh đệ đến đối phó Nhị đương gia, điều này chứng minh Đại đương gia trong lòng đã xem Trần huynh đệ so với Tư Đồ Bá kia quan trọng hơn nhiều!
Chẳng lẽ Đại đương gia thật sao đã quyết định muốn gả cho Trần huynh đệ sao?
Chậc chậc... Quả nhiên là một chuyện cao hứng.
Tư Đồ Bá cũng không có tránh né, hét lớn một tiếng, quanh thân phồng lên như một quả cầu da, hai tay bảo vệ đôi mắt, không hề sợ sệt hướng mũi thương mà tiến đến.
Trần Tiểu Cửu trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn, lưỡi thương lóng lánh, liên tục không ngừng điểm vào trước ngực, trán và cánh tay của Tư Đồ Bá. Chiêu số liền mạch lưu loát như nước chảy mây trôi, rồi sau đó lại lăng không lui ra phía sau ba trượng.
Trong lúc nhất thời, giữa sân không một người náo động. Giữa ánh mặt trời chói chang nhìn một cảnh tượng quỷ dị, áp lực này có chút làm cho người ta phải sợ hãi, chỉ có tiếng trống là vẫn thản nhiên hùng tráng cùng hô ứng.
- Ha ha... Ta là thiết cốt, đao thương kiếm kích có thể làm khó dễ được ta sao?
Tư Đồ Bá cười to.
Trần Tiểu Cửu nhìn lưỡi thương sắc bén chỉ để lại ở trên da của Tư Đồ Bá một điểm trắng, nhưng lại không thương tổn đến y chút nào.
Thập Tam Thái Bảo khổ luyện, lợi hại như vậy sao!
Nhất thời, giữa sân vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Trần Tiểu Cửu mặc dù đã sớm chuẩn bị trong lòng, vẫn bị thần công hộ thể của y làm cho cả kinh biến sắc.
Tên này... là người sao?
Tư Đồ Bá sĩ khí bốc lên, kiêu ngạo gầm to oa oa, y như con báo nhanh nhẹn lẻn đến giá binh khí bên cạnh, xuất ra một thanh cương đao, hung ác hướng Trần Tiểu Cửu phóng tới.
Y nhe răng cười độc ác, cương đao ở trong tay liền vẽ ra một vòng cung duyên dáng, từng đạo hàn quang trắng xoá, theo bốn phương tám hướng mà bay ra, hướng Trần Tiểu Cửu mà đánh tới.
Đám hán tử trong chốc lát cùng cảm thấy Trần Tiểu Cửu muốn thoát khỏi thiên la địa võng, khó càng thêm khó!
La Đổng lúc này cũng đã vận sức chờ thời cơ hành động.
Hoa Như Ngọc hoàn toàn quên cả đánh trống, đôi mắt tràn ngập sự lo âu. Tuy nhiên nàng không hề có ý ra tay giúp đỡ, tình lang kia trong lòng nàng có bao nhiêu cân lượng, nàng biết rõ ràng.
Trần Tiểu Cửu tuy rằng bị đao khí mịt mù vây quanh, rơi sâu vào thiên la địa võng, nhưng hắn cũng không có lo lắng. Trong thời khắc nguy hiểm nhất, hắn càng buộc bản thân phải thật tỉnh táo!
Tuy rẳng ánh đao kia chỉ là quỷ ảnh, ở trong mắt đám hán tử là hoàn toàn không có kẽ hở, nhưng...La đồng, Hoa Như Ngọc lại không nghĩ như vậy!
Trần Tiểu Cửu không hề rơi vào tuyệt vọng.
Bởi vì... hắn có một đôi mắt rất đặc biệt.
Ở trong tầm mắt hắn, đao quang tuy rằng liên tục lóe sáng mặc dù nhanh như cắc, không có kẻ hỡ. Chợp lúc đao quang thu lại, lưỡi đao xoay chuyển, hắn mới thi triển công phu, thoát khỏi hiểm cảnh
Đôi mắt hắn tĩnh lặng như mặt nước hồ thu, thâm trầm, không hề sợ hãi mà chờ bão nổi quét toàn thân.
Tư Đồ Bá cười lạnh, dù ngươi có nhạy bén nhanh trí đến đâu, cuối cùng cũng là chết dưới cương đao của ta không phải sao? Từ nay về sau, mọi chuyện kết thúc, không bao giờ…bị ngươi áp bức nữa.
Thân hình y đột nhiên bùng lên, hàn quang từ mũi kiếm lóe lên, bốn mươi chín mũi đao chia làm bốn mươi chín hướng, xé gió mà lao đến!
- A...Nhị đương gia sắp thắng rồi...
Tâm phúc của Tư Đồ Bá không khỏi cao giọng hoan hô.
Đội quân của La Đồng không khỏi ủ rũ. . Ân công, ngươi phải cố gắng chống trụ a . .
Đến rồi ! Đến rồi ! Rốt cuộc đến rồi...
Trần Tiểu Cửu cũng không kích động, trong một khắc Tư Đồ Bá thu đao, cũng là thời cơ cho hắn trốn ra.
Bốn mươi chín đạo hàn quang từ khắp phía bao phủ, nhìn hoàn toàn không có chỗ hở, nhưng trong mắt Trần Tiểu Cửu, đao khí đó tám mươi phần trăm đều là giả, chỉ còn thưa thớt vài quang ảnh mới là thật!
Buồn cười, đao khí như vậy nếu toàn bộ đều là thật, Tư Đồ Bá... chẳng phải là thành thần rồi sao?
Con người ta, ai mà chẳng có kỹ xảo chứ.
Nhìn thấy đao khí của Tư Đồ Bá đã rõ ràng, Trần Tiểu Cửu mang bộ dáng kiên quyết, phân rõ thật hư hư thật, trước nâng ngực, sau nhún chân đột khởi, thân mình thon dài trong mảng đao khí, ranh mãnh bày uốn người tạo thành đường cong hình chữ S.
Mọi người ở đây đều kinh hãi, hai tay che mặt, Trần Tiểu Cửu dĩ nhiên linh hoạt tránh thoát đao khí của Tư Đồ Bá, phi thân tránh ở một khoảng cách xa, vẫn không quên tặng Tư Đồ Bá một chưởng vang dội, làm mọi người trợn mắt há mồm, nghẹn họng trân trối!
Hắn…Hắn làm sao có thể bay ra được chứ? Chẳng lẽ mình hắn làm bằng sắt?
- Hay! Hay lắm! Trần huynh đệ, rất tốt…
La Đồng kích động vô cùng, vẫy tay, đứng dậy hô to.
- Rất hay... rất hay…
Mấy trăm huynh đệ đi theo La Đồng bước lên, tất cả đồng thanh cao giọng hò hét, âm thanh tràn ngập hưng phấn vang vọng khắp sơn cốc.
Thủ lĩnh sơn trại Hoa Như Ngọc, trong mắt cũng hiện ra sự say mê khó hiểu. Xem ra đại anh hùng có trải qua khảo nghiệm sinh tử, mới có thể hoàn toàn bắt nàng hàng phục.
Bất luận là đang ở trong phòng, hay đang ở trên giường.
Tư Đồ Bá ánh mắt như tóe lửa, u oán vô hạn nhìn tư thế oai hùng phấn chấn của Hoa Như Ngọc, vừa hận thù nhìn chằm chằm Trần Tiểu Cửu, buồn bực thiếu chút nữa là khiến thằng nhãi này đổ máu, không chỉ theo Hoa Như Ngọc học được Thiên Thủ Quan Âm, ngay cả yến song phi … khinh công không ngờ cũng học được tám phần.
Cho dù thằng nhãi này học được công phu yến song phi đi nữa, nếu muốn một cọng lông cũng không đứt mà thoát ra khỏi đao mang cuồn cuộn kia thì thật là con mẹ nó phi thực tế. Cho dù Hoa Như Ngọc tự mình ra tay, cũng không thể toàn vẹn mà thoát ra!
Tên tiểu tử thối này sao lại chạy ra được chứ?
Chẳng lẽ hắn may mắn đến như vậy, mèo mù vớ cá rán mà trốn ra được?
Tư Đồ Bá càng tin chắc hơn, Trần Tiểu Cửu rất may mắn, một lần là đủ, ngươi trốn được lần đầu, còn những lần sau ta xem ngươi còn có thể may mắn hay không!
Y quơ cương đao, thân hình xoay trở, hình thành một mũi nhọn hướngTrần Tiểu Cửu tập kích bất ngờ, tinh quang chói mắt bắn tung tóe, tựa như phong vân bảy màu, bao vây xung quanh hắn!
Đán hán tử đương nhiên nhìn ra sở trường của cả hai!
Đao pháp của Tư Đồ Bá hung ác, phòng ngự rất mạnh.
Mà Trần Tiểu Cửu tuy rằng công kích chỉ một, nhưng khinh công tuyệt hảo, thân hình nhẹ nhàng, nếu hắn không muốn chiến đấu, một mặt dựa vào khinh công với đao khí xung quanh. Dựa vào Tư Đồ Bá kia, ngay cả xuất hết khí lực cũng đuổi không kịp hắn.
Cho nên, hai người nếu là một công một trốn tránh, tất nhiên có thể cam đoan không thắng không bại!
Nhưng Trần Tiểu Cửu sẽ cam tâm như thế sao?
Mọi người vừa rồi còn nghĩ Trần Tiểu Cửu lạc vào cảnh giới đao khí vô biên của Tư Đồ Bá, lần này nhất định sẽ nhìn rõ mọi việc, phi thân trốn xa, không lấy thân mạo hiểm nữa.
Nhưng..bọn họ đều sai lầm rồi!
Trống trận vang vọng, gợi lên sự hiếu thắng trong lòngTrần Tiểu Cửu .
Ở kiếp trước, hắn là một đặc công dùng sự thông minh mà nhìn khắp bá tánh. Mà giờ phút này, hắn đem võ lực quét dọn hết thảy vật cản đường. Quỷ xà thần, dùng sức mạnh mà thu phục con tim của muội muội.
Ở trong từ điển của hắn, lùi bước, vô tích sự; hòa nhau, nghĩa là đã thua!
Giờ phút này, hắn lộ rõ chân tướng là một kẻ cơ hội!
Lúc đao khí của Tư Đồ Bá tràn đầy khí thế, quét tới vây hắn vào giữa trung tâm, nhưng trên mặt hắn không lộ một tia sợ hãi, một lòng yên lặng, dường như còn lộ ra dáng vẻ tươi cười hưng phấn, ngay cả tiểu lục nha ở dưới đan điền, nghe tiếng trống cũng phấp phới đón gió vùng lên.
Các hán tử không chỉ kinh ngạc há hốc mồm, đối với lựa chọn ngu xuẩn của Trần Tiểu Cửu , thật khó tin quá đi!
Thằng nhãi này…nhất định là điên rồi.
La Đồng và Hoa Như Ngọc, cùng lộ ra biểu hiện tán thưởng.
Y Đằng Tuyết Tử thấy thế, tiếng đàn đột nhiên dừng lại, vẻ mặt mừng như điên. Vị công tử này quả là cứng cỏi. Hắn nếu là dốc lòng tu tập kỹ nghệ, ắt hẳn sẽ trở thành một danh kỹ đệ nhất thiên hạ!
Ta Y Đằng, rất muốn ngươi...
Tư Đồ Bá hưng phấn một cách khó hiểu khuôn mặt ngăm đen lộ ra tầng tầng đốm đỏ, nhìn giống như Trương Phi râu vểnh, ngươi thằng nhãi này chẳng biết nông sâu, không ngờ lại lấy thân mà thử nghiệm khoái đao của ta ? Ngươi nghĩ ngươi lúc nào cũng may mắn sao ?
- Chịu chết đi…
Y hô to một tiếng, cương cao chứa lực đạo hùng hậu, linh hoạt, sắc bén liên tục bổ xuống, đao khí, vừa nhanh vừa khít, không tìm được kẽ hở, chiêu thức cuồn cuộn, khiến người khác cực kì kinh ngạc!
Ánh đao chợt lóe lên,
Trần Tiểu Cửu hẳn là trong tất cả mọi người, là kẻ tâm trí ổn định nhất.
Lúc thời điểm nguy cấp, thường chỉ có một lựa chọn duy nhất , chỉ là lưỡng lự trong chốc lát để suy nghĩ cũng sẽ sinh tử tương cách.
Trong không trung mờ mịt, đôi mắt hắn lại bắt được hình ảnh Tư Đồ Bá trong tay cầm cương đao vẽ vài đường, đao mang đầy trời, chẳng qua chỉ là kỹ xảo mà thôi.
Nếu không có đôi mắt thần kỳ này, nhìn thấy huyền cơ, muốn thoát khỏi nguy hiểm này là chuyện cực kì khó.
Trong lúc mọi người mờ mịt khó hiểu, Tư Đồ Bá khoái trá cười to, quang ảnh dày đặc không trung, đột ngột lóe ra một ngọn cương thương mang theo sát khí nồng đậm, không ngờ hướng về đôi mắt của Tư Đồ Bá.
Không sai, chỉ cần một lần bị lưỡi thương điểm trúng, thắng bại được phán ngay!
Tư Đồ Bá trong lòng kinh hãi, y không kịp cảm thán Trần Tiểu Cửu thật may mắn, trong lúc nguy cấp, tuyệt đối không thể tránh né, hai tay y vận khởi Thái Bảo thần công, che kín đôi mắt, ý định lấy tay chắn, chịu đựng một chưởng tuyệt mệnh củaTrần Tiểu Cửu .
Quả nhiên, trên cánh tay cảm nhận được một chút va chạm kịch liệt, rồi sau đó sát khí nồng đậm kia biến mất.
Nhưng, hắn bỗng nhiên cảm thấy cằm truyền đến một cảm giác tê dại, vừa đau, lại có cảm giác ngứa, một trận gió thổi qua, không ngờ còn cảm thấy có chút mát!
Hắn dùng tay sờ sờ, rồi chửi ầm lên:
- Tên rác rưởi nhà ngươi, không ngờ lại vặt đứt râu ta...
Bốn năm trăn hán tử kinh ngạc há mồm trợn mắt, nếu mình lọt vào cảnh giới kỳ lạ của Tư Đồ Bá không biết có toàn thây trở ra không?
Nhưng... Đáp án không ngờ là không thể.
Tư Đồ Bá dũng mãnh, Trần Tiểu Cửu điêu luyện khiến đám hán tử mở rộng tầm mắt!
Tư Đồ Bá nhìn Trần Tiểu Cửu trong tay cầm chòm râu, thần sắc từ hoảng sợ chuyển sang kinh ngạc, dường như không tin được vào mắt của chính mình, trên người hắn ngay cả một vết thương cũng không có, ngay cả trên người không có một vết xước, mà một thân y phục cũng mảy may chẳng có tổn hao, vẫn đầy đủ như trước.
Chẳng lẽ hậu sinh khả úy, khinh công so với Hoa Như Ngọc còn cao hơn?
Ai…Râu đáng thương của ta phải để tận hơn mười năm ..
Trần Tiểu Cửu mỉm cười, trong lòng lại sinh ra một chủ ý lớn mật, hắn cầm mớ râu khoa tay múa chân với mọi người một phen, sau đó lại đem chòm râu đặt dưới khố hạ.
Mọi người đầu tiên là nghẹn họng trân trối, sau đó bắt đầu có phản ứng, không khỏi bật cười ha hả.
- Sĩ khả sát, bất khả nhục! (Kẻ sĩ có thể giết, không thể chịu nhục). Đồ chó, lão tử chém ngươi!
Tư Đồ Bá phẫn nộ cực điểm, hai tay nắm chặt, toàn thân như bị lửa thiêu đốt, trên mỗi sợi lông đều lóe lóe đốm lửa.
Hành động nhục nhã này, làm y trở nên điên cuồng.
Tư Đồ Bá phát điên, cầm cương đao tiến tới!
Đao mang mãnh liệt phun tràn bốn phương tám hướng như thác đổ, lưỡi đao hợp với lưởi đao, hàn chiêu hợp với hàn chiêu, từng miếng sắc bén cuồn cuộn nhuệ khí không ngừng hướng đến quanh thân Trần Tiểu Cửu
Trần Tiểu Cửu mặt mang hàn quang, trong lòng cười lạnh. Tư Đồ Bá hình như đã bị mình làm phát điên rổi, chỉ cần ngươi phẫn nộ, cuồng ngạo, ta liền có thời cơ tấn công.
Hắn cũng không chạy trốn, trong lúc hàn quang lóe ra ly kỳ thoát ra từ hào quang, như mũi rắn xảo quyệt, giống như Đạo Linh lóe ra hồng quang, lưỡi thương lưu chuyển như điện, bỗng nhiên chạy như lưỡi rắn xảo quyệt, tàn nhẫn hướng phía đôi mắt Tư Đồ Bá lao tới.
Lúc Tư Đồ Bá dùng cánh tay tráng kiện bảo vệ đôi mắt, đám râu cong cong, lại bị Trần Tiểu Cửu chém thêm một chòm to.
Mà đám râu kia, Trần Tiểu Cửu lại đặt dưới khố hạ..
Vô cùng nhục nhã! Vô cùng nhục nhã !
Tư Đồ Bá hai mắt đỏ thẫm, sắc mặt dữ tợn, như chó điên mà dùng đao pháp cuồng bạo hướng về Trần Tiểu Cửu chém loạn xa.
Thằng nhãi này…rốt cục điên rồi!
Muốn diệt Tư Đồ Bá , trước phải khiến y trở nên điên cuồng! Trần Tiểu Cửu vui sướng dị thường, cân nhắc thắng bại, dĩ nhiên tiến đến.
Hắn phấn khởi dùng sức vung tay, cương thương kia mang theo lửa giận, trên không trung duyên dáng vẽ ra một đạo hào quang, thắng tắp mà đánh tới đôi mắt cuả Tư Đồ Bá, rồi sau đó chạy thẳng đánh tới đôi mắt của Tư Đồ Bá, dáng người vươn ra, dùng chiêu yến song phi, như rồng lượn không ngừng bay quanh y dệt lên cuồn cuộn đao mang, liền lúc đao mang cực nhanh, bỗng nhiên năm ngón tay chụm lại, chộp lên gương mặt cực lớn của Tư Đồ Bá.
Mọi người kinh hãi thất sắc, Hoa Như Ngọc, La Đồng, còn có Y Đằng Tuyết Tử kia, dường như có dự cảm gì, ba người sáu đôi mắt, nhất là La Đồng, hai tay che kín hết mắt, đã chuẩn bị tốt tư thế nghìn cân treo sợi tóc.
Tư Đồ Bá rất căm tức rất mất mặt, y không sợ Trần Tiểu Cửu đâm y toàn thân, chỉ sợ Trần Tiểu Cửu rút hết râu của y, rất mất mặt ….
Lưỡi thương hàm chứa kình khí, đánh úp lại, Tư Đồ Bá lại lấy tay chặn đòn công kích của lưỡi thương,bỗng nhiên cảm thấy một cổ nhiệt lưu, lộ ra kình lực, giống như một móng vuốt của mãnh hổ hướng cằm hắn chụp tới.
Bà nội nó, lại bứt râu ta!!
Tư Đồ Bá sớm có phòng bị, hai lần rồi, tuyệt đối không thể có lần nữa. Tuy rằng một tay y che khuất đôi mắt, nhìn không thấy phương vị Trần Tiểu Cửu tiến công, nhưng trực giác đại khái cũng đoán được,
Hừ. . lần này nhất định cho ngươi có đến mà không có về!
Tư Đồ Bá theo hướng Trần Tiểu Cửu tiến công, cánh tay kia xuất chưởng thay đao, vận đủ khí tức, cắt về phía khớp xương khuỷu tay Trần Tiểu Cửu, ý đồ phế bỏ một cánh tay của hắn.
Nhưng Tư Đồ Bá sau lầm rồi! Vào thời điểm mấu chốt, y đã phạm một sai lầm quan trọng.
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt trào phúng cười lạnh, cương thương đánh vào mắt là giả, đạo quang nhắm vào râu hắn cũng là giả, mà sự thật, chính là ngắm vào khố hạ của Tư Đồ Bá
Cơ hội này có một không hai, không thành công, liền hy sinh!
Sau cơn mưa mới có cầu vồng.
Trần Tiểu Cửu bàn tay vung lên, tập kích cằm là động tác giả, lúc Tư Đồ Bá có ý đồ chế trụ tay hắn cũng là lúc hắn rút tay về, đồng thời, dáng người bất ngờ giữa không trung nhanh nhẹn nhào lộn ra phía sau.
Ba chiêu thức kéo chân- sức lực cuồn cuộn dâng trào, hừng hực, như tia chớp, tàn nhẫn không chút lưu tình mà đá, mục tiêu thẳng vàokhố hạ của Tư Đồ Bá
- Bịch….
- Ư hừ…
Một âm thanh đau buồn, cùng với sự kinh hãi của Tư Đồ Bá, một chân Trần Tiểu Cửu ra đòn trí mạng, cuối cùng đã đá vào mục tiêu cần đến.
Một chân định cả càn khôn!
La Đồng và Hoa Như Ngọc liếc mắt nhìn nhau, cùng mỉm cười khẩn trương, tim phập phồng lo lắng, rốt cuộc cũng có thể bình tĩnh trở lại.
Nhưng Trần Tiểu Cửu vẻ mặt căng thẳng, giống như không hề thoải mái.
Khi chân hắn chạm vào hạ bộ của Tư Đồ Bá lại nghe tiếng Tư Đồ Bá kêu rên, hắn cao hứng muốn hoa chân múa tay vui sướng, cất tiếng cười to, chúc mừng thắng lợi.
Nhưng trong đầu hắn đột nhiên hiện ra một tia nghi hoặc, chân của hắn không có cảm nhận được bảo bối mềm mại kia của Tư Đồ Bá. Hơn nữa Tư Đồ Bá cũng chỉ kêu lên một tiếng trầm đục, không hề tru lên đau đớn quằn quại; sát khí y dày đặc, không có tiêu trừ mà ngược lại ngày càng nghiêm trọng!
Chân đá như vậy? Lẽ nào chưa đủ lực? Đây là thế nào?
Không xong…Ta mắc bẫy!
Một thanh âm hoảng sợ tự đáy lòng rất nhanh vang lên, hắn vận đủ nội tức, nhanh chóng rút chân trở lại, lưu loát giống như con thỏ, nhảy ra khỏi sự uy áp của Tư Đồ Bá
Hắn tỉnh ngộ nhanh nhưng Tư Đồ Bá so với hắn càng nhanh hơn, thân hình rung mạnh, hai chân dồn hết kình lực, nhanh chóng khép lại.
Một cảm giác đau đớn thấu xương thản nhiên truyền đến, một chân đáng thương của Trần Tiểu Cửuđáng thương, đã chặt chẽ rơi vào trong tay Tư Đồ Bá.
- Tiểu tử ta đã luyện xong tầng thứ 9 của Thập Tam Thái Bảo co rút bảo bối vào trong cơ thể, ngươi…liền chịu chết đi!Tư Đồ Bá tức giận, như núi lửa bạo phát, y tùy tay ném cương đao xuống, đại thiết quyền , gào thét, hàm chứa khí thế vạn quân, hướng đầu Trần Tiểu Cửu ném tới
Một quyền này, cũng làm cho đá nứt ra, đủ để đem đầu Trần Tiểu Cửu đánh cho nát vụn
Xoay mình biến hóa!
Hoa Như Ngọc và La Đồng vừa mới trầm tĩnh lại, chợt thấy thế cục xoay chuyển, không kịp suy tư, nhanh như chớp phóng tới bên cạnhTrần Tiểu Cửu , mưu tính cứu hắn ra.
Nhưng cho dù thân thủ bọn họ có nhanh đến đâu, cũng không nhanh bằng thiết quyền của Tư Đồ Bá
Hoa Như Ngọc gần như lâm vào tuyệt vọng…là ta hại Cửu ca…
Thời điểm càng nguy kịch, càng phải bình thản mà phản ứng, Trần Tiểu Cửu mất đi thăng bằng mắt nhìn thiết quyền gào thét mà đến, hắn cũng sẽ không khoanh tay chịu chết, thấy rõ phương vị vận hành của nắm tay, nhanh chóng xuất chưởng, cắt về phía cổ tay của Tư Đồ Bá.
Hai tay cùng giao nhau, kình lực bộc phát thành một vầng sáng,Trần Tiểu Cửu tuy rằng đỡ được một thiết quyền của Tư Đồ Bá, nhưng khí huyết quay cuồng, phun ra một ngụm máu nóng, dĩ nhiên theo chỗ yết hầu phun ra, làm nắng hè chói chang càng trở nên quỷ dị.
- Chịu chết đi….
Tư Đồ Bá không bị thương đến một cọng lông, cười ha ha, như chớp tung ra thiết quyền thứ hai.
Trần Tiểu Cửu khí huyết cuồn cuộn, nhưng không thể mặc kệ sinh mệnh cứ thế bay đi, phẩm chất bền gan vững chí ưu tú, ở thời khắc này bộc phát, hắn ngưng tụ nội tức đang rối loạn, chuẩn bị đón nhận thiết quyền.
Y Đằng sắc mặt lạnh lùng, thoáng cái đã trở nên dịu dàng thủ lễ kia đã không còn thấy!
Tay ngọc đặt trên đàn cổ nhẹ nhàng phất một cái, một cỗ chi âm sát phạt quyết đoán vang vọng võ trường, một cỗ chi âm như tâm sự thầm kín, không nề hà mà bao phủ, bốn phía Tư Đồ Bá và Trần Tiểu Cửu đều từ từ cảm nhận được từng trận mê muội.
Tử tinh vặn chỉ trong tay Trần Tiểu Cửu, rồi độ nhiên xuất ra mũi nhọn xanh biếc
Y Đằng..Ngươi thật đúng là quý nhân của ta….
Tư Đồ Bá đương nhiên không có được phúc khí như Trần Tiểu Cửu, thiết quyền của y sắp sửa tiến công, chợt nghe tiếng đàn vang lên, một cỗ ma lực nội công khiếp người, như sóng lớn chen chúc vọt vào não !
Ở trong nháy mắt, y đầu váng mắt hoa, trước mắt một mảnh mơ hồ, dường như quên mất hết thảy, một thân công lực cũng bị thương nặng.
Trần Tiểu Cửu cảm thấy được thiết quyền của Tư Đồ Bá trở nên vô lực , và khố hạ kia cũng mềm nhũn, thứ ấy không biết như thế nào mà giống như xông ra.
Lúc này không tấn công thì đợi khi nào nữa chứ?
Hắn thu nạp hơi thở, ngưng tụ phía trên chân, chỉ có điều không hề theo một quy tắc nào, mang một kình khí hùng hậu thẳng tắp đẩy ra ngoài.
Tư Đồ Bá đang đứng ở bên cạnh mơ màng, nếu có một chút thời gian, y liền có thể khôi phục như lúc đầu, cố gắng xoay chuyển tình thế.
Nhưng y lại không có một chút cơ hội, khố hạ kia mềm rũ yếu ớt, một đòn nghiêm trọng như vậy, giống như quả trứng bị ném vào giữa nồi chảo lửa rất to, bể tung ra…!!
Lòng đỏ trứng lòng trắng trứng, trộn cùng một chỗ rốt cuộc không phân rõ ràng…