Trần Tiểu Cửu được nghe tiếng đàn, tâm thần mệt nhọc, dường như mơ màng, ngủ gà ngủ gật,ánh sáng màu tía trên ngón tay sáng rọi lên rồi tan mất, nháy mắt làm hắn khôi phục thần trí, nhưng vẫn tiếp tục giả làm một bộ dáng buồn ngủ, coi như chỉ cần tiếp tục nghe một lọat âm phù liền có thể mê man, âm thầm vận kình lực che kín toàn thân, chuẩn bị lựa chọn thời cơ trốn đi.
Y Đằng trong lòng vui mừng, nhìn Trần Tiêu Cửu, liền coi như gặp được bảo vật, bất kể thế nào cũng muốn thu vào trong túi.
Tay nàng kịch liệt, công lực tăng lên tới tám phần nhưng sư đệ tinh quái này chỉ hơi ngáp, vẫn chưa thực sự mê man, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ vu thuật của chính mình không đủ sâu sao? Chuyện này … chuyện này tuyệt không có khả năng!
Hừ … Mặc kệ, nếu nhẹ nhàng không được thì ta liền dùng sức mạnh.
Y Đằng mặt lạnh phủ sương, thu hồi đàn cổ, thân hình chợt động, bàn tay mềm mại đổi thành trảo, vô cùng tàn nhẫn, nhắm đúng vào cổ họng của Trần Tiêu Cửu chộp tới.
Trần Tiêu Cửu vội vàng hướng bên cạnh khom người, co chân nhảy xuống giường, ngửa đầu hướng lên trời quát to:
- Lão bà, còn không mau hiện thân cứu ta, nàng ta quyết tâm bắt lão công của ngươi đi
- Lão bà? Hừ … Tiểu sư đệ đừng hô to gọi nhỏ, nơi này chỉ có một mình ta, ngươi ngoan ngoãn cùng sư tỷ đi thôi!
Y Đằng mặt nghiêm lại, chưởng lực lại tung ra, hướng Trần Tiểu Cửu chụp tới.
Trong điên quang hỏa thạch, chỗ đỉnh phòng bay xuống một bóng dáng hoa lệ ở giữa không trung tung một chưởng với Y Đằng, không khí chung quanh lay động, hình thành một đợt sóng trong suốt cực lớn.
Bóng dáng lả lướt kia hạ xuống trước mặt Trần Tiểu Cửu, trừng mắt lạnh lùng nói:
- Bạch cốt tinh, ngươi dám ra oai ở Hỗ gia trại, ta chém ngươi!
Trần Tiểu Cửu tai thính mắt tinh,đã sớm biết Hoa Như Ngọc trốn ở trên trần nhà cỏ nghe lén, hắn tỏ ra đáng thương, cười hắc hắc, từ phía sau ôm vòng eo của nàng làm nũng nói:
- Lão bà yêu, nàng phải cứu ta….
Đôi mắt hàm chứa tinh quang, lại hướng Y Đằng nháy mắt ra hiệu chạy trốn đi. Tiểu Y Đằng tuy rằng bắt mình làm kỹ nam,nhưng tốt xấu cũng cứu mình một mạng. Cửu ca ta là người biết tri ân báo đáp, lần này liền trả lại ngươi một mạng, chúng ta hai người …. Huề nhau.
Đôi mắt đẹp của Y Đằng Tâm đảo đảo, làm sao nghĩ đến nửa đường lại lòi ra một lão bà lợi hại của Trần Tiểu Cửu? Hơn nữa, lão bà này có thể là một đầu lĩnh sơn trại hung ác, chỉ dựa thân pháp mà ở trên trần nhà không một chút tiếng động, không phải dễ đối phó, nếu là chọc đến bang thổ phỉ, thì mình làm sao còn có trái cây tốt để ăn?
Nhưng Trần Tiểu Cửu đối với nghề kỹ nam này có khiếu cực phẩm, nếu bỏ đi thì có chút đáng tiếc.
Hừ…. Cũng thế, còn rừng xanh không sợ không có củi đốt, lần này trước hết buông tha ngươi, về liên hợp lại giáo chúng, giết lên núi, xem ngươi còn dám ngang ngược ngăn trở với ta?
Đôi mắt đẹp của nàng hiện lên một tia giảo hoạt, đột nhiên phi thân về phía sau lao đi, kình khí che kín toàn thân.
- Oanh ….
Một âm thanh phát ra!
Thân hình nhỏ xinh kia không ngờ đụng vào vách tường tạo thành một hình người lớn, bay nhanh ra ngoài, một đạo âm thanh lạnh như băng ấm chứa sự quyến rũ từ xa truyền đến:
- Trần Tiểu Cửu, ta sẽ nhớ rõ ngươi.
- Là lão công của ta, người đồ bạch cốt tinh, nhớ cái gì mà nhớ.
Dám đoạt lão công của Hoa Như Ngọc đem đi bán thân? Ngươi thật to gan nha, Hoa Như Ngọc nghiến răng nghiến lợi, chân mày dựng thẳng, lắc mình muốn đuổi theo, thề phải trảm Y Đằng một đao, nhưng lúc chuyển thân thì phát hiện bị Trần Tiểu Cửu mạnh mẽ ôm chặt, tên không tiền đồ này còn lạnh run, nói liên miên:
- Lão bà cứu ta …. Lão bà cứu ta
Hoa Như Ngọc vừa tức lại vừa vui, giận dữ nói:
- Khốn kiếp, lăn qua một bên, ta nhất định phải giết ả đàn bà này.
Nàng dùng sức giãy ra khỏi bàn tay to của Trần Tiểu Cửu, vòng eo uốn lượn, lướt đi nhanh như gió,biến mất ở bên ngoài.
Má ơi ! Hai cô bé này cũng không phải là người dễ chọc!
Tuy nhiên Y Đằng là một bà đồng hoang dã siêu cấp, lại thêm chính mình kéo dài thời gian, hẳn là có thể thong dong trốn thoát khỏi lòng bàn tay của Hoa Như Ngọc?
Hừ…Dù sao ta đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, còn lại phải xem vận may của ngươi.
Hắn hừ hừ tiểu khúc, nhìn chỗ nóc nhà và vách tường hai lỗ thủng lớn, không khỏi tức sùi bọt méo, nhanh nhanh bồi thường phòng ở cho ta…
Vào lúc tối, trăng treo cao, gió có chút lớn, lác cây thổi nghe xào xạc.
Có người vui mừng có người ưu sầu, Trần Tiểu Cửu thể hiện xuất sắc, khiến La Đồng cùng mấy trăm lòng người sinh vui mừng, lớn tiếng reo hò vang vọng con tim.
Nhưng khổ nhất là bên phe Tư Đồ Bá , mười mấy tâm phúc của y, than thở ngồi trên ghế, nhìn vẻ mặt tang thương của Nhị đương gia, không biết phải biểu hiện như thế nào cho phải.
Tư Đồ Bá chính là người tin cậy của bọn họ, nếu chủ tử ngã xuống,bọn này như leo phải cành cây khô, cũng mất đi vinh quang ngày xưa.
- Nhị đương gia, ngươi nói một tiếng, đưa ra một biện pháp!
-Chính là, Nhị đương gia ngươi phải tỉnh.
Tư Đồ Bá suy yếu nằm trên giường, hai mắt ảm đạm không ánh sáng, râu Trương Phi cũng thưa thớt, theo khóe miệng mím chặt run rung. Y hai đấm nắm chặn, nghiến răng nghe ken két, ngơ ngẩn nhìn nóc nhà tràn trề hối hận cùng phẫn nộ
Bởi vì trứng y nát rồi, phòng lương sụp rồi.
Thất bại có thể nhận, thiếu cánh tay cũng không sao, cũng có thể tham sống sợ chết, nhưng nam nhân thiếu trứng, thì còn coi là nam nhân hay sao? Heo chó không bằng!
Ta rất hận!
Tư Đồ Bá nhắm mắt lại, một giọt nước mắt theo khóe mắt chảy ra, rõ ràng đã luyện co rút dương nhập thể vô thượng thần công, gần nhất một quyền nữa thôi là cũng có thể đánh cho óc Trần Tiểu Cửu cũng nứt ra, nhưng nghệ kỹ đáng giận kia, vì sao phải giúp hắn? Vì sao phản bội, vụng trộm xuống tay với ta? Vì sao? Vì sao?
Y nghĩ đến tuyệt vọng, môt quyền đánh vào vách tường.
"Rầm…."
Một tiếng nổ, trên vách tường xuất hiện một lỗ hổng lớn, lần này khiến Diều Hâu là kẻ thông minh nhất cũng thiếu chút nữa đái ra quần.
Diều HâuDiều Hâu…hẳn xem như là tiểu nhân bị thúcép bi thương nhất, nếu không phải hắn vụng trộm hạ độc cho Trần Tiểu Cửu, làm sao có thể nhận lấy hậu quả xấu, đánh mất võ công nhiều năm tu tập như vậy?
Mà đây cũng không phải điều gã lo lắng nhất, nếu biết rằng Y Đằng tiểu muội mà gã mời đến có thể trở mặt như vậy,, mà Nhị đương gia âm kém dương suy ngã quỵ trong tính toán sai lầm của gã, , cẩn thận suy tính kĩ, tai họa của chính mình là có Nhị đương gia đầu sỏ gây nên. Trứng của Tư Đồ Bá , vỡ vụn, trong đó cũng có công lao của y vậy.
Thấy Tư Đồ Bá tức sùi bọt méo, Diều HâuDiều Hâu không khỏi sợ tới mức vội vàng quỳ gối trước mặt y, run run nói:
- Nhị đương gia ta không nghĩ đến sự tình sẽ náo đến thế này, …ta đáng chết…ta không phải người…
Gã bắt đầu tự thuật tội trạng, tay cũng tát không ngừng vào mặt.
Tư Đồ Bá chịu đựng đau đớn kịch liệt, giãy dụa đứng dậy, nâng chân đạp một nhát đưa gã ném vào góc tường chỉ thẳng mắng:
- Trứng gì đó, còn không phải vì ngươi làm hỏng chuyện,bằng không…ta sao có thể…..
Y tức giận đến cả người run rẩy, đưa tay định vuốt râu, râu tự dưng lại rơi xuống, y trong lòng kinh hãi. Trứng vừa mới vỡ rơi, râu cũng sẽ rời ta luôn sao?
Nghĩ tới chỗ này, lửa giận càng bùng to, đối diện với Diều Hâu liên tục thượng cẳng chân hạ cẳng tay.
Diều Hâu bụm mặt thê thảm nghẹn ngào nói
- Nhị đương gia, ngài trước xin bớt giận, ta có một kế, tất nhiên có thể đem Trần Tiểu Cửu đưa vào chỗ chết…
- Cái chủ ý chó má gì nữa đây, nếu ta tin ngươi lần nữa, mạng chắc cũng không còn…
Tư Đồ Bá cuồng bạo rống giận, làm ngơ lời cầu xin tha thứ của Diều Hâu, đợi y giải phóng đủ rồi, túm cổ Diều Hâu đưa hắn treo ở không trung, hừ lạnh nói:
- Có kế sách gì, khẩn trương nói ra, nếu nói không tốt, ta liền giết ngươi, rồi ném ra sau núi cho lão hổ…
Diều Hâu lau mặt đầy máu, vững tâm nói:
- Kế sách này có thể đưa Trần Tiểu Cửu vào chỗ chết, chỉ có điều thu đoạn độc ác, ngài chưa chắc dám làm!
- Đồ vô tích sự. Ông đã thành bộ dáng như vậy, còn cái gì không dám làm, ngươi nói cho ta nghe!
Diều Hâu nhìn đám người bốn phía, cắn chặt răng, thỏ thẻ bên tai Tư Đồ Bá, y nghe xong, sắc mặt âm u bừng sáng, ,hai tròng mắt lộ ra hào quang hoảng sợ, bỗng nhiên thấy khố hạ đau đớn, vội vàng nằm lên giường không dám động.
- Nhị đương gia ta sớm nói qua kế này quá mực độc ác, chỉ sợ ngài không dám dùng, xem như ngài chưa từng nghe ta nói qua…
Tư Đồ Bá hai hàng lộng mày nhíu chặt, gian nan nhấm nuốt độc kế của Diều Hâu, bàn tay to lớn tuyệt vọng sờ nơi "trứng" đã vỡ vụn, Hoa Như Ngọc , La Đồng, Trần Tiểu Cửu chết tiệt, nếu các ngươi cùng ức hiếp ta, tốt lắm…cùng lắm chúng ta cùng nhau xong đời.
Vô độc bất trượng phu (không độc ác không phải trượng phu), sinh tử của Hỗ gia trại sinh tử, cùng ta có quan hệ gì đâu?
Y chịu đựng đau đớn đứng dậy, xách cổ áo Diều Hâu nói:
- Diều Hâu, chuyện này giao ngươi làm, nếu làm tốt, chuyện cũ ta bỏ qua còn không, ta thu đầu của ngươi…
Mọi người nghe thấy kế sách kỳ diệu như vậy, lập tức hiểu ra, liền hô quá tuyệt, thầm nghĩ Đại đương gia tuổi còn nhỏ mà nghĩ ra được kế sách như vậy, thật đúng là kỳ tài!
Từ Hạt Tử dựng thẳng ngón tay cái nói:
- Đại đương gia quả là tài trí, ngài không hổ là đại tướng….
Hoa Như Ngọc vội vàng trừng mắt nhìn Từ Hạt Tử, Từ Hạt Tử nói đến đây vội vàng ngậm miệng, liếc trộm về phía Trần Tiểu Cửu, thấy hắn không có phản ứng gì, bấy giờ mới ổn định tâm thần, thầm hô bản thân lắm miệng, suýt nữa thì nói ra bí mật.
La Đồng cau mày, cẩn thận suy nghĩ lại kế hoạch, đấm vào lòng bàn tay, lớn tiếng nói:
- Cách ba dặm về phía đông bắc của sơn trại, có một cánh rừng già, cực kỳ rậm rạp, dễ dàng cho ẩn náu, nhất định có thể bất ngờ lấy mạng Phùng Hạo lão tặc.
- Không… Tuyệt đối không thể đi!
Hoa Như Ngọc chắc như đinh đóng cột nói:
- Nếu chúng ta mai phục tại nơi đó, chắc chắn sẽ toàn quân bị diệt!
La Đồng ngạc nhiên:
- Vì sao?
Hoa Nhe Ngọc giải thích:
- Lão tặc Phùng Hạo này cầm binh nhiều năm, gian trá giảo hoạt, tuy rằng nơi này thích hợp cho mai phục, nhưng lão tặc đó cũng có thể nghĩ đến sẽ có nguy hiểm, nhất định sẽ tăng cường phòng bị, đến lúc đó chúng ta trộm gà không được còn mất nắm gạo, chúng ta nhất định sẽ bởi vậy mà thân hãm vào hiểm cảnh, vì vậy không thể theo cách này!
- Vậy nên làm thế nào cho phải? Mời Đại đương gia nói rõ.
La Đồng nghe thấy vậy, hiểu ra bí ẩn trong đó, âm thầm cảm thấy xấu hổ?
Hoa Như Ngọc tự tin gấp trăm lần nói:
- Tại khu rừng già này, đi về phía trước ba dặm, có một khu mộ địa, nơi đó vô cùng hoang vắng, không có vết chân người, nhưng cũng từng có tin đồn chuyện ác quỷ lấy mạng người, chính là địa phương thần bí quỷ dị, Phùng Hạo lão tặc biết thiên mệnh mà sợ hãi quỷ thần, tất nhiên sẽ không dám quấy nhiễu nơi này, chúng ta liền ẩn thân nơi đó, nhất định có thể thành công!
La Đồng trong lòng âm thầm khâm phục, lại nghi hoặc hỏi:
- Khu mộ địa đó vừa bị khu rừng gia che lấp, lại cách xa sơn trại, một khi bị lão tặc Phùng Hạo phát hiện ra, hậu quả sợ là không tưởng tượng nổi!
- Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con.
Hoa Như Ngọc dáng vẻ hiên ngang, trong đôi mắt đẹp bắn ra thần sắc kiên nghị, trong đồng tử tối đen như có ánh lửa cháy lên, có vẻ vô cùng hăng hái, nàng rút ra cương đao, bàn tay nhỏ bé vuốt ve trên lưỡi đao sắc nhọn, nghiêm nghị nói:
- Kẻ địch tự nhiên đưa đến cửa, ta sao có thể bỏ qua chứ? Có cơ hội khó kiếm này, nếu như bỏ qua, chẳng phải đáng tiếc cả đời sao?
- Hơn nữa, lần này đánh lén, phiêu lưu tuy lớn, nhưng nguy hiểm cũng là nhỏ nhất, đội ngũ quý tinh bất quý đa (trọng về tinh nhuệ không trọng về số lượng), năm mươi người là đủ rồi!
Mọi người không khỏi hít một ngụm khí lạnh, La Đồng nghi vấn hỏi:
- Năm mươi người chống lại ba nghìn người, Đại đương gia, cái này quá nguy hiểm!
- Không phải! Không phải!
Hoa Như Ngọc nói:
- Chúng ta là đánh lén mà không phải trực tiếp đối chiến, tuy có nguy cơ, cũng không quá nhiều! Người đựơc bố trí nơi phục kích, võ công phải cao cường, có thể lấy một đánh trăm, mới có thể đảm nhiệm việc này.
- Hơn nữa để loại bỏ nguy cơ, chỉ có thể đi bộ lẻn vào khu mộ địa đó, khi Huyền Vũ doanh đi ngang qua, lựa chọn thời cơ thích hợp, cướp lấy ngựa rồi sau đó rút lui, nhất định không được ham chiến, cứ cướp đường mà chạy, lão tặc Phùng Hạo kia nhất định sẽ trúng kế, đến lúc đó chúng ta liền có thể như bắt ba ba trong rọ…
Đám người La Đồng im lặng thật lâu, rồi sau đó gật đầu nói:
- Nhìn như hung hiểm, thực ra lại không có gì, vậy cứ theo cách của Đại đương gia mà thực hiện!
Trần Tiểu Cửu nghe hết nửa ngày, cuối cùng không nín được cười, không ngờ che miệng cười ra thành tiếng.
- Khốn kiếp, ta đang thảo luận đại sự sinh tử, huynh còn mang vẻ mặt cười đùa? Ta… Ta xé miệng huynh!
Hoa Như Ngọc thẹn quá hóa giận, lập tức tóm lấy cổ hắn, muốn đập cho hắn một trận.
La Đồng vội vàng ngăn nàng lại, quay sang Trần Tiểu Cửu nói:
- Trần huynh đệ, ngươi cười như vậy nhất định có thâm ý, hơn nữa huynh đệ vốn cơ trí, xin hãy nghiêm túc một chút, việc này không hề tầm thường, là chuyện sống chết trước mắt, hy vọng ngươi đưa ra ý kiến!
Hoa Như Ngọc không bỏ qua nói:
- Tên khôn kiếp này, trong bụng toàn suy nghĩ xấu xa, chính là chuyên môn trêu ghẹo nữ nhân, hắn thì có ý kiến gì hay?
Nàng nói ra lời này, mọi người trong sảnh đường ai cũng ngơ ngác nhìn nhau, không ai dám tiếp lời, nghĩ thầm: đây chính là vợ chồng son người ta cãi nhau, mình là người ngoài làm sao dám nói xen vào? Hơn nữa, hai người này cãi nhau, đanh đá như vậy đúng là nghe được lần đầu.
Ta ngất, Hoa muội muội cũng thật giỏi nha, không ngờ mắng tướng công của mình như vậy? Ta đây mới là lười nói với nàng, Trần Tiểu Cửu trong lòng hơi hơi tức giận, hóa ra ta ở trong lòng nàng kém cỏi như vậy sao? Nhưng sinh tử trước mắt, hắn cũng không thể không hiến kế, nếu không, lão bà đáng yêu có cái gì bị thương tổn, thì đúng là lỗ lớn rồi.
Hắn ho khẽ một tiếng, chậm rãi nói:
- Các vị huynh đệ vừa mới nói, đều là việc cầm quân đánh giặc, mưu kế của Hoa muội muội tuy rằng cao thâm, nhưng có mấy điểm cần nghi ngờ, nhất định phải nói cho rõ ràng, nếu không, nhất định thất bại!
- Nói bậy!
Hoa Như Ngọc nghe thấy Trần Tiểu Cửu dám phản bác nàng, không khỏi tức giận đến mặt đỏ tai hồng, giận giữ hét:
- Huynh mau nói lý do ra, nếu không nói cho rõ ràng, ta liền luộc huynh …
Hoa muội muội thật giỏi, không ngờ bảo thủ như vậy, ta nếu không cho nàng biết tay, nàng vẫn còn không biết ta mưu tính sâu xa!
Trần Tiểu Cửu không chút sợ hãi nói:
- Ta vốn gian xảo quỷ quyệt, hiện tại ta hỏi các vị, Hỗ gia trại và Huyền Vũ doanh đối địch nhiều năm, tuy rằng lúc nào cũng giương cung bạt kiếm, nhưng Phùng Hạo nhát gan sợ phiền phức, chưa từng xảy ra chuyện Huyền Vũ doanh bao vây tiễu trừ sơn trại, mà hiện tại vì sao lại gióng trống khua chiêng dẫn quân muốn tiêu diệt sơn trại? Các vị hảo hán, La đại ca, còn có Hoa muội muội, ai có thể cho ta biết lý do không?
- Cái này…
La Đồng suy nghĩ nửa ngày, gấp đến độ vò đầu nói:
Trần huynh đệ, ta đầu óc ngu dốt, thật sự là không nghĩ ra tại sao!
Trần Tiểu Cửu ngửa đầu, dùng ánh mát khiêu khích nhìn Hoa Như Ngọc truy vấn:
- Hoa muội muội, muội có thể nghĩ ra không?
Huynh đắc ý cái rắm a! Hoa Như Ngọc thấy hắn bộ dáng đắc ý, lập tức tiến tới, một tay tóm lấy hắn kéo tới trước mặt, hai mắt đỏ bừng, gầm gừ nói:
- Có chuyện mau nói, có rắm mau đánh, rốt cuộc là cái gì? Tính mệnh các huynh đệ, chính là nằm trong một ý niệm.
Trần Tiểu Cửu nhận thấy mối nguy trong mắt Hoa Như Ngọc, sửa sang lại quần áo, từ từ nói: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
- Sự khác thường tất có nguyên do, Phùng Hạo nhát gan sợ phiền phức, lần này xuất binh tiêu diệt sơn trại, tất nhiên không phải chủ ý của y, nhưng ở cái thành Hàng Châu, ai có thể sai khiến Phùng Hạo, khiến y cúi đầu nghe theo mà làm việc đây? Chỉ sợ Tri phủ đại nhân Chung Bân, xa xa cũng không có năng lực này đi!
Hoa Như Ngọc nghe xong điều này, vẻ mặt vừa lắng xuống lại hoảng hốt nói:
- Chỉ có… Chỉ có lão Tào thái giám!
- Hoa muội muội thật thông minh!
Trần Tiểu Cửu kịp thời nịnh bợ một tiếng, lại nói:
- Lão Tào thái giám là phụng chỉ xuất hành, là khâm sai đại thần, giống như là Hoàng thượng đích thân tới, lời của lão, Phùng Hạo dám không nghe sao? Hoặc là, Tào thái giám với Phùng Hạo cá mè một lứa cũng không chừng.
Hoa Như Ngọc cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng chấp nhận, đối với suy nghĩ sâu xa của Trần Tiểu Cửu hơi có cảm giác khâm phục, bỗng nhiên lại do dự nói:
- Nhưng Tào thái giám kia tại sao lại muốn làm khó sơn trại?
Nàng vừa hỏi, trong lòng mọi người đều cảm thấy nghi ngờ, một đám vội vàng nghiêng tai lắng nghe.
Trần Tiểu Cửu thở dài nói:
- Điều này thật ra toàn bộ đều trách Nguyệt Thần tỷ tỷ của ta, nếu nàng không mạo hiểm ám sát tên thái giám chết bầm kia, làm sao có thể rước lấy tai họa này? Lão thái giám kia nhất định là biết được thích khách trốn ở nơi này, tức giận lôi đình mà phát binh tấn công, ý đồ san bằng Hỗ gia trại, cũng không muốn để thích khách chạy thoát.
- Chuyện đã đến nước này, cho dù ta cùng với Nguyệt thần tỷ tỷ rời khỏi nơi này, Hộ gia trại cũng khó tránh khỏi gặp nạn, ai….. Việc này do ta mà ra, Tiểu Cửu ở trong này hướng tới mọi người xin lỗi…
Trong khi nói chuyện, cũng lạy dài một lạy!
La đồng một tay đỡ lấy hắn nâng dậy, chân thành nói:
- Trần huynh đệ nói vớ vẩn cái gì, huynh có thể đưa Phùng Hạo tới đã là có công lớn, ta cầu còn không được, sao lại có tội chứ?
Mọi người cũng đều phụ họa, Trần Tiểu Cửu thấy vẻ mặt mọi người không giống giả bộ, bấy giờ mới yên tâm ngồi xuống.
Hoa Như Ngọc mờ mịt khó hiểu hỏi:
- Nhưng, lão thái giám kia làm sao mà biết thích khách ẩn thân ở Hộ gia trại?
Trần Tiểu Cửu cau mày, chắc như đinh đóng cột nói:
- Bên trong sơn trại, chắc chắn có gian tế!
- Ai ? Ta làm thịt hắn !
Hoa Như Ngọc nghe thấy vậy, mày liễu dựng thẳng, cương đao ở trong tay vung lên, ánh lên hào quang lạnh buốt.
Trần Tiểu Cửu híp mắt, nói từng chữ một:
- Nếu như ta đoán không sai, rất có thể là Tư Đồ Bá
Mọi người nghe vậy, đều hút một ngụm lương khí, La Đồng gấp đến độ liên tục xua tay nói:
- Tư Đồ Bá tuy rằng tâm địa hẹp hòi, không khoan dung, nhưng cũng không phải là kẻ tiểu nhân đê tiện xảo trá, Trần huynh đệ nói quá rồi…
- La đại ca làm sao biết Tư Đồ Bá không làm chuyện ác? Y che đậy thực sự rất sâu!
Trần Tiểu Cửu lời ít mà ý nhiều, đem chuyện Tư Đồ Bá và Diều Hâu bỏ thuốc độc vào rượu cho hắn uống, trước sau nói thẳng ra, liền khiến cho mọi người há mồm trợn mắt, thật không nghĩ tới Tư Đồ Bá bậc này lại có thể làm ra những việc hạ lưu như vậy.
Hơn nữa, lần trước đánh một trận, ta may mắn thắng lợi, cũng không lấy mạng của y.Có lẽ nguyên nhân này khiến y thẹn quá hóa giận, trong lòng bực bội, nói không chừng còn làm ra chuyện ngọc đá cùng nát, huống chi còn có tên Diều Hâu kia vì y mà bày mưu tính kế, cẩn thận suy nghĩ lại sẽ thấy khả năng này lớn mười phần!
Nếu chuyện chúng ta mai phục ở khu mộ địa đánh lén Phùng Hạo rơi vào tai y, hậu quả… Thật không thể lường được!
Trần Tiểu Cửu dứt lời, sau đó không nói lời nào, bắt chéo hai chân, vẻ mặt đắc ý nhìn đám người Hoa Như Ngọc, trong đôi mắt tràn đầy trí tuệ cùng giảo hoạt.