Phùng Hạo nhìn đám thi thể tan nát trên đường núi, trong lòng dâng lên cảm giác lạnh lẽo như băng.
Y không rõ mình xưa nay vốn nhát gan như chuột, sao lại làm ra việc lâm vào chỗ chết thế này? Y tự bắt mình bình tĩnh lại, nói với Điền tướng quân:
- Đường này không thông, những con đường khác chưa chắc đã bị phong bế lại toàn bộ, chúng ta thay đổi đường đi, tìm lối ra khác đi, ta không tin, một vùng núi lớn thế này, lại có thể nhốt chết chúng ta?
Huyền Vũ doanh đông đảo lại chen chúc nhau theo đường cũ mà vòng trở về, hướng thẳng về miệng núi ở cuối con đường nhỏ này mà xông lên, chỉ là suốt dọc đường, các hố hoa mai, hố đao nhọn, các loại hố không biết lúc nào đã lại được bố trí trở lại!
Trong đêm tối, Huyền Vũ doanh vốn không thể phân biệt rõ địa hình, binh lính đi phía trước tiên, từng hàng một tự dưng mất đi sinh mạng, một mảnh thương vong.
Những con ngựa cường tráng kia, trong sơn cốc dốc đứng này, căn bản không có cách nào tiến lên, các kỵ binh từng người bỏ ngựa, cũng đã trở thành bộ binh, mỗi người cầm một nhánh cây, giống như đang gỡ mìn, thăm dò các loại cạm bẫy đáng sợ.
Hy sinh mấy trăm sinh mạng người rồi, những binh lính Huyền Vũ doanh nhỏ bé đáng thương này, cuối cùng cũng đến được đầu kia của đường núi, nhưng đường núi cao dốc kia đã nói rõ rằng bố trí của nơi này cũng không có gì khác biệt với lúc nãy, nếu miễn cưỡng tiến công, nhất định sẽ bị chết không bị thương.
Điền tướng quân rút kiếm sắc ra, lo lắng dò hỏi:
- Nguyên soái, chúng ta phái binh xông lên đi!
- Xông lên cái gì! Ngươi sợ chúng ta chết còn chưa đủ sao?
Phùng Hạo lau mồ hôi lạnh trên trán, đếm sơ qua số lượng người, vẫn còn bốn ngàn người, trong lòng liền yên tâm hẳn.
Y động đậy khuôn mặt, âm sầm cười nói:
- Bổn soái có một diệu kế! Thay vì đụng đông đụng tây, chi bằng án binh bất động, chúng ta bày xong thế trận, mấy trăm tên phỉ tặc kia cũng không dám chủ động đến công kích bốn ngàn nhân mã của chúng ta! Đợi sáng sớm ngày mai, ánh sáng bừng lên, sẽ không sợ những cái hố hoa mai nữa, chúng ta sẽ chia binh ra mười mấy đường, dọc theo đường nhỏ trên núi mà tiến lên, nhất định có thể một lần mà tiêu diệt hết đám đạo tặc này!
Đây mà là diệu kế cái quái gì, rõ ràng là kế hồ đồ ngồi chờ chết thôi.
Nhưng dựa theo hình thức nguy cơ bây giờ mà nói, mưu kế hồ đồ nay, vẫn thật có thể xem là một diệu kế cẩm nang, họ Điền kia liền da mặt dày, nịnh nọt nói:
- Nguyên soái kinh nghiệm lâu năm nơi chiến trường, quả là tính toán không chút sơ hở, sáng sớm ngày mai, chúng ta nhất định có thể một bước mà thành công!
Gã vội dặn dò binh lính bố trí thế trận phòng ngự, không được dao động, bình tĩnh chớ nóng nảy, an tâm chờ đợi, sau khi trời sáng sẽ công kích lên núi, thật ra trong lòng gã bất an không yên, rất lâu không thể bình ổn nỗi sợ hãi trong lòng.
Trần Tiểu Cửu tuy là đứng trên đỉnh núi, lại có thể nghe thấy tiếng gào thét thảm thiết vì đau đớn của Huyền Vũ doanh.
Chỉ một lát sau, lại không còn động tĩnh gì, hắn liền đoán được Huyền Vũ doanh là đang lấy tĩnh khống chế động, chờ đợi trời sáng sẽ phát động công kích chí mạng.
Như vậy vừa khéo trúng ngay cạm bẫy của Hỗ gia trại, được biết năm trăm hắc y vệ kia của Bạch y công tử đã bố trí xong, chỉ đợi sắc trời hơi sáng liền sẽ dùng thuật thần tiễn thiện xạ, bắn cho đám binh lính Huyền Vũ doanh thành con cua.
Từ Hạt Tử tâm tư bình tĩnh, tay chân cẩn thẩn, chuyên tâm giúp Ô Nhã băng bó vết thương!
Mắt hắn nhìn vào Ô Nhã suy yếu, trong lòng nảy sinh sự cảm thương.
Đúng là một con ngưa quý, trong lúc nguy nan, hai lần cứu mạng mình, một lần là vòng vây của Tử Cấm vệ, một lần là vòng vây của Huyền Vũ doanh, nó tuy chỉ là một con ngựa, nhưng cũng là ân nhân của mình nữa!
Đang lúc buồn bã hoài niệm chuyện cũ, lại nghe thấy tiếng sàn sạt trầm thấp truyền đến từ trong rừng cây đối diện, bằng thính lực mẫn cảm hiện tại của hắn, đã có thể phân biệt được, âm thanh này không khác gì âm thanh lúc Viên Tử Trình gọi mình vào ngày hôm qua!
Hắc đại ca lạnh lùng này, lại đang đùa giỡn gì đây?
Hắn lưu luyến nhìn Ô Nhã một cái, thân hình nhoáng một cái, không phát ra tiếng động gì đã lẻn vào rừng cây rậm rạp kia.
- Tử Trình, ngươi lại đang đóng thần giả quỷ gì đó? Có phải là con khỉ chết tiệt kia lại muốn ra quỷ kế gì không? Nói với anh ta, nếu còn dám đùa giỡn với mấy âm mưu quỷ kế kia, ta sẽ không nhận anh ta là bạn nữa!
Trần Tiểu Cửu tuy là nhìn đêm tối như ban ngày, nhưng lại không nhìn thấy được bóng dáng cao to của Viên Tử Trình.
- Con khỉ? Ngươi thật dám gọi ta là con khỉ?
Một tiếng nói trầm thấp đầy uy nghiêm vang lên, từ một nhánh cây tùng ở trên cao truyền xuống.
Trần Tiểu Cửu nghe thấy giọng nói này, không khỏi mừng rỡ như điên, hắn ngẩng đầu nhìn lên chỗ cao của rừng cây, hấp tấp nói:
- Con khỉ quả nhiên là con khỉ, không ngờ đã học được trèo cây? Ha ha, còn không nhanh chóng hiện thân, đến gặp mặt ta!
Xung quanh yên tĩnh, không chút tiếng động, bỗng nhiên, một bóng người trắng như tuyết, giống như một cánh hoa trắng phiêu diêu, từ nhánh cây trên đầu hắn lâng lâng hạ xuống, dáng người tự nhiên, giống như vô vật!
Quần áo vẫn màu tuyết trắng như trước, thân hình vẫn gầy yếu như trước, sắc mặt vẫn cứ trắng bệch.
Trong thản nhiên có mang theo một tia âm lạnh, trong ung dung có mang theo một chút kiệt ngạo, phần khí độ, tự tin này, với lúc Trần Tiểu Cửu lần đầu tiên cùng anh ta gặp nhau đánh cờ, gần như không có bất kì sự thay đổi nào!
Trần Tiểu Cửu kinh ngạc nhìn vào khuôn mặt trắng nhợt, gầy yếu của hắn, không khỏi bật cười, nói:
- Thật không nghĩ tới, con khỉ nhà ngươi, lại là cao thủ che giấu thân phận thế này!
Bạch y công tử trên mặt không có một chút ý cười, lại còn mang theo một vẻ ưu thương, hậm hực không vui nói:
- Giống ngươi thôi! Ta nếu không phải là bị Nguyệt Thần tỷ tỷ yêu quý của ngươi làm cho bị thương gân cốt, lúc này nhất định còn phải đánh ngươi mấy gậy nữa!
Trần Tiểu Cửu nhớ tới tình cảnh hai người bên trong lao ngục, trong lòng không khỏi thổn thức, thản nhiên nói:
- Nguyệt Thần tỷ tỷ của ta bị trúng kịch độc, không biết lúc nào mới có chuyển biết tốt đây!
- Không phải là ta làm!
Bạch y công tử bĩu môi , lộ ra một nụ cười âm hàn:
- Nếu nàng ta đã là tình nhân của ngươi, liền cũng sẽ làm bạn của ta, ta từ nay trở đi tuyệt đối sẽ không làm tổn thương đến nàng!
Trần Tiểu Cửu đi đến bên cạnh, đi xung quanh hắn vài vòng, tò mò nói:
- Con khỉ nhà ngươi, hôm nay sao lại đột nhiên hiện thân vậy?
Bạch y công tử thở dài một hơi nói:
- Huyền Vũ doanh đối với ta mà nói, như xương nghẹn nơi cổ họng, hôm nay chính là cơ hội cực tốt để loại bỏ cái xương cá này, sao ta có thể không đích thân đến xem chứ?
- Thì ra là thế, ta tưởng ngươi là đến thăm viếng người bạn thần giao lâu năm này chứ!
Trần Tiểu Cửu lắc đầu khoa trương nói:
- Xem ra là ta tự tác đa tình thôi!
Bạch y công tử nhún vai một cái, thần bí nói:
- Ta tuy là không phải đến để thăm viếng thằng nhãi nhà ngươi, nhưng lại vì người sớm trưởng thành của ngươi mà tới!
- Ai, Hoa Như Ngọc?
Trần Tiểu Cửu kinh ngạc nói:
- Con khỉ nhà ngươi, chẳng lẽ nói chuyện vẫn láo lếu như cũ, lại dám động thủ với người quen lâu thân yêu của ta? Ta đánh ngươi trước rồi tính sau!
Trong lúc nói chuyện, chân hắn bất ngờ đá tới, không ngờ lại lập tức đá trúng ngay mông của Bạch y công tử!
Bạch y công tử kêu lên một cái, rầm một tiếng, ngã vào bụi cỏ, hét lên:
- Thằng nhãi nhà ngươi, sao lại động thủ thật vậy? Nguồn truyện:
- Không ngờ ngươi lại không hề né tránh?
Trần Tiểu Cửu trước là vẻ mặt kinh ngạc, sau đó chống tay nơi thắt lưng, kiêu ngạo cười nói:
- Chậc chậc, đời này ta may mắn đá trúng mông của ngươi, cũng có thể xem là được lan tỏa chút quý khí!
Bạch y công tử buồn bực không vui nói:
- Nếu không phải ta bị thương gân cốt, sao có thể để mặc cho ngươi ức hiếp?
- Ngươi nói, ngươi rốt cuộc muốn làm gì với Hoa muội muội?
Trần Tiểu Cửu nắm lấy cổ công tử áo trắng, giữ chặt anh ta trên đất, bàn tay to lại hướng vào mông anh ta mà đánh tới, miệng thét to nói:
- Ngày trước ngươi từng đánh ta hai mươi gậy, lần này ta muốn một lần trả lại hết!
Bạch y công tử đời này lần đầu tiên bị người khác đè trên đất mà đánh, không kìm nổi cơn giận từ trong lòng dâng lên, xoay người giữ lấy cổ tay của Trần Tiểu Cửu, tay còn lại nắm lấy tóc của hắn, Trần Tiểu Cửu tất nhiên không khuất phục, liền giữ lấy thắt lưng của bạch y công tử mà đè xuống đất, không ngừng tung ra nắm quyền nặng nề.
Hai người đánh nhau trên mặt đất, không có một chút phong thái của cao thủ!
Trần Tiểu Cửu trên quần áo vốn đã đều là máu tươi, lăn qua lăn lại, liền loại bỏ được không ít mùi máu tanh; Bạch y công tử thì thảm rồi, chỉ mới lăn trên đất một lúc, quần áo trắng như tuyết đã biến thành màu xanh lá mạ.
Lúc này, trên nhánh cây cao, lại có một võ sĩ áo đen cao lớn đang đứng nhìn.
Gã nhìn hai người đánh đấu không hề có chương pháp, trong đôi mắt lạnh như băng phá lệ mà lộ ra một chút dịu dàng, thở dài một hơi, thấp giọng nói:
- Thiếu chủ rất lâu không vui vẻ thế này rồi.