Một đêm bảy lần! Trần Tiểu Cửu chiến đấu hăng hái cả đêm, lại thêm tân nương gấp đôi bình thường, vậy là mười bốn lần!
Cho dù chân khí hắn tràn đầy thì vẫn cảm giác toàn thân như kén bị rút sạch tơ, cả người mệt mỏi, suy yếu cùng cực. Mặt trời đã lên cao nhưng hắn vẫn nằm bẹp trên giường, không muốn đứng dậy, híp mắt nghe tiếng trò chuyện dễ nghe của hai giai nhân mỹ mạo.
- Hoa muội muội, muội thẹn thùng gì? Đầu lĩnh sơn trại cũng phải chăm sóc bản thân chứ, lại còn không chải đầu? Đến đây… tỷ tỷ trang điểm cho muội. Muội càng dịu dàng thì Tiểu Cửu mới càng thích muội hơn chứ!
- Nguyệt Thần tỷ tỷ, cả đời muội là chinh chiến trên lưng ngựa, ngày nào cũng kham khổ, làm sao hiểu được loại học vấn của nữ nhi này? Mỗi ngày đều suy nghĩ báo thù rửa hận cho phụ thân, diệt trừ kẻ thù lớn, chỉ vừa mới được chút an lòng thôi!
Hoa Như Ngọc ngồi trước gương, sầu khổ nói:
- Còn nữa, trong sơn trại đều là đàn ông thô lỗ, làm sao có người dạy muội!
Đôi mắt Nguyệt Thần đầy vẻ tán thưởng, nàng cầm lược chải tóc, dịu dàng nói:
- Hoa muội muội, sau này tỷ tỷ giúp muội chải đầu. Chúng ta chính là không đánh thì không quen, tối qua cũng chỉ có chút tâm tư đùa dai, đừng trách tỷ tỷ! Nếu chúng ta muốn cùng Tiểu Cửu chung sống thì không thể làm khó chàng, về sau tỷ muội chúng ta phải sống chung với nhau thật tốt, còn phải chung tay khóa trái tim Tiểu Cửu lại, không cho chàng đi tìm người con gái khác!
Hoa Như Ngọc vừa nghe vậy liền vui mừng liên tục gật đầu nói:
- Tỷ tỷ nói đúng, tên khốn kiếp kia chuyên gây vạ, e rằng có vô số nữ tử ái mộ hắn, hai tỷ muội chúng ta phải canh chừng, ngàn vạn lần không thể cho hắn thông đồng với nữ nhân nữa, hừ... nếu không được, nữ nhân nào dám không biết khó mà lên, thì chặt nàng, cắt đứt hậu hoạn!
Nguyệt Thần hì hì cười nói:
- Hoa muội muội, phải nên như thế! Phải nên như thế!
Tiếng cười nói của hai người đều truyền vào tai Trần Tiểu Cửu, vốn hai vị nương tử mỹ mạo hòa thuận với nhau là chuyện mà hắn vô cùng vui vẻ. Hậu cung có hòa thuận hắn mới có thể an tâm. Nhưng khiến hắn bất ngờ chính là hai nữ tử này không ngờ lại có chung mối thù, cự tuyệt nữ nhân khác chia sẻ tướng công, lại còn kết minh như keo sơn nữa.
Một khi đã như vậy, về sau cưới vợ nữa đã là chuyện không dễ làm! Còn mấy nàng kiều nương xinh đẹp đang chờ ta sủng hạnh đây!
Hừ... còn nữa, Nguyệt Thần và Hoa muội muội không phải là phải đi Phúc Kiến sao? Thừa dịp này một lưới bắt hết người đẹp, gạo nấu thành cơm là vô tư.
Hắn lặng lẽ rời giường, vặn thắt lưng, từ sau ôm lấy vòng eo nở nang của Nguyệt Thần, cười hì hì nói:
- Nguyệt Thần tỷ tỷ chải đầu cho Hoa muội muội, Tiểu Cửu vui muốn chết!
Nguyệt Thần ngửa đầu về sau, cổ dán lên miệng Tiểu Cửu, gắt giọng:
- Tối qua mệt như thế, hôm nay sao còn sức dậy sớm vậy? Còn không nghỉ ngơi thêm chút!
Tiểu Cửu cười hì hì dối lòng nói:
- Hoa muội muội không phải cũng mệt sao? Ta là một đại nam nhân còn có gì không chịu nổi!
Hoa Như Ngọc đang đánh phấn vàng, mặt liền đỏ ửng lên, quay lại đấm Tiểu Cửu, gắt giọng:
- Huynh... huynh đừng ăn hiếp muội, muội mệt cái gì chứ, cho dù mệt thì Nguyệt Thần tỷ tỷ còn mệt hơn muội nhiều, sao huynh chỉ nói có mình muội?
Ba người cười vui vẻ, vật lộn một trận!
Nguyệt Thần nói:
- Nếu Tiểu Cửu đã rời giường thì chúng ta đi chào hỏi Tam nương một chút. Tam nương là bề trên, quy củ không thể bỏ!
Hoa Như Ngọc liên tục gật đầu, Trần Tiểu Cửu nhớ tối qua hắn lại dám làm loạn với Hỗ Tam nương, lúc này mà đi gặp nàng thì rất xấu hổ, nhưng lại không có lý do gì để từ chối, đành phải đi theo hai người, bất an mà đi.
Nghênh đón bọn họ vẫn là đám tiểu hổ bốn con , nhìn thấy Hoa Như Ngọc đến, nó liền cụp đuôi lại, thu hồi uy vũ, ngụy trang thành con mèo nhỏ đáng thương. Xem cảnh bọn họ đùa giỡn thế kia, Trần Tiểu Cửu thật muốn đi lên bắt nó làm thịt ăn, đuôi hổ thì dùng để nhắm rượu.
Thong thả đi từ trong phòng ra lại không phải là Hỗ Tam nương, mà là tỷ tỷ phóng khoáng tuyệt trần, độc nhất vô nhị, Độc Hoàng.
- Sao mẹ nuôi không có đây?
Hoa Như Ngọc kỳ quái hỏi.
Độc Hoàng như có như không liếc Trần Tiểu Cửu đang bất an một cái, hạ giọng nói:
- Từ sáng sớm Tam nương đã ra ngoài du sơn ngoạn thủy rồi, không biết bao giờ mới trở về.
- Du sơn ngoạn thủy? Sao không nói cho Hoa nhi một tiếng?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Như Ngọc lộ vẻ hoài nghi.
Trần Tiểu Cửu thầm đau lòng. Mẹ nuôi này quả nhiên đi không từ giã, nhất định là muốn tránh né ta, sợ ta luôn không ngừng trêu chọc nàng, ai... Mẹ nuôi à mẹ nuôi, thật là ngốc quá! Lòng của nàng đã dao động , trốn tránh thì có thể né được mệnh trời sao? Hắn ngơ ngác nhìn Độc Hoàng, thấp giọng nỉ non nói:
- Thật ngốc quá... thật ngốc quá...
Độc Hoàng oán trách trừng mắt nhìn hắn:
- Ngốc cái gì ngốc? Ta thấy ngươi mới là đồ ngốc, chẳng lẽ cưới tân nương tử xong liền biến thành thằng ngốc sao?
Nguyệt Thần và Hoa Như Ngọc cùng ngượng ngùng cười ra tiếng.
Nguyệt Thần không có đi dạo qua hậu hoa viên của Hỗ Tam nương, Hoa Như Ngọc nắm tay nàng, thân thiết cùng Nguyệt Thần đi chơi, bỏ lại một mình Trần Tiểu Cửu còn đang ngẩn người.
Trần Tiểu Cửu thấy hai vị lão bà thân yêu bỏ đi chơi, phi thân túm lấy ống tay áo tuyết trắng của Độc Hoàng, vẻ mặt ủy khuất nói:
- Độc Hoàng tỷ tỷ, tỷ nhanh nói với ta, mẹ nuôi rốt cuộc đi nơi nào? Khi nào thì có thể trở về?
Độc Hoàng bị Trần Tiểu Cửu kéo lại tay áo, ngửi thấy hơi thở thoang thoảng mùi nam tử, trong lòng chấn động hoảng loạn, gương mặt hiện lên một rặng mây đỏ, giãy dụa muốn lui lại nói:
- Tiểu Cửu, ngươi nhanh buông ra, bị hai lão bà của ngươi thấy còn ra thể thống gì? Lại nói ai là tỷ tỷ ngươi? Ta lớn hơn ngươi nhiều đấy!
Trần Tiểu Cửu không những không buông nàng ra, ngược được một tấc lại muốn tiến một thước, giữ chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, không buông tha nói:
- Ta mặc kệ, chỉ cần tỷ nói cho ta biết Tam nương đi nơi nào, ta liền buông tỷ ra, bằng không, ta được voi lại đòi tiên, có lẽ còn dám ôm tỷ, hôn tỷ đó.
Độc Hoàng thất kinh, liên tục xua tay nói:
- Ngươi đừng... đừng nổi điên, ta nói cho ngươi còn không được sao? Tam nương chỉ muốn ra đi du ngoạn vài ngày, sẽ không rời khỏi Hàng Châu, lâu thì nửa tháng, nhanh thì ba năm ngày sẽ trở về, ngươi hoảng cái gì? Xem ngươi gấp đến độ thành cái dạng gì rồi, làm sao giống bộ dáng nam nhân?
- Thật chứ?
Trần Tiểu Cửu nghi ngờ nói:
-Độc Hoàng tỷ tỷ có có gạt ta không?
- Lừa ai, ta cũng không dám lừa Tiểu Cửu ngươi nha, nếu mà ngươi nổi điên ôm ta, hôn ta, ta thực không có cách nào đâu!
Trần Tiểu Cửu lại nhệch miệng, si ngốc cười nói:
- Như thế là tốt! Như thế là tốt...
Độc Hoàng đỏ mặt, thấp giọng líu ríu nói:
- Nếu là tốt, còn không buông tay ta ra của?
Trần Tiểu Cửu trong tình thế cấp bách, tuy rằng bắt được bàn tay nhỏ bé Độc Hoàng nhưng không có sinh ra tâm tư khác. Lúc này tảng đá trong lòng đã rơi xuống đất, mới cảm nhận được da thịt nhẵn nhụi của nàng. Các cảm giác kia giống như cầm vào quả trứng luộc đã lột vỏ vậy, mềm nhẵn. Dường như, chỉ cần hắn dùng chút khí lực thôi, thì cánh tay nhỏ bé kia liền thoát khỏi bàn tay hắn.
Hắn còn chưa buông bàn tay non mềm của Độc Hoàng ra, ngượng ngùng cười:
- Tay của Độc Hoàng tỷ tỷ thật đẹp!
Độc Hoàng ngượng ngùng quay đầu đi, gắt giọng:
- Đến giờ còn muốn nói ngọt, lúc trước cũng không biết là ai nói làn da của ta già nua như vỏ cây khô nữa...
- Đó là ta có mắt không tròng, mạo phạm tỷ tỷ, ta đáng chết... Ta không nhìn thấy núi Lư Sơn trước mắt...
- Miệng lưỡi trơn như lươn!
Độc Hoàng vẩy tay áo, khẽ mỉm cười nói:
- Thấy ngươi mệt mỏi như vậy còn không quên đến thăm Tam nương, cũng coi như ngươi có tâm!
- Độc Hoàng tỷ tỷ như thế nào biết ta đang mệt chết đi? Chẳng lẽ tỷ có thuật tiên đoán?
Độc Hoàng che miệng cười nói:
- Vừa cưới hai lão bà, ngươi không phiền lụy mới là lạ!
Nói tới đây, bỗng nhiên lại cảm thấy chính mình nói lỡ, từ ngữ có vẻ ngả ngớn, nàng liền đỏ mặt, bưng một chén trà thơm, hạ giọng nói:
- Chẳng lẽ ngươi quên thân phận của ta sao? Ta chính là Độc Hoàng bị người cự tuyệt ngoài ngàn dặm mà! Muốn tinh thông độc thuật tự nhiên hiểu được y lý. Tiểu Cửu ngươi ấn đường xanh xao, hốc mắt hơi lõm xuống, đôi mắt đầy tơ máu, tất nhiên là chứng mất ngủ, còn cần thần tiên đến đoán sao?
Trần Tiểu Cửu cười ha hả nói:
- Độc hoàng tỷ tỷ xinh đẹp như tiên nữ, sao có thể bị người cự tuyệt ngoài ngàn dặm đây? Ta lại cảm thấy rất thân thiết!
- Vậy thì do ngươi không biết thủ đoạn của ta!
Độc Hoàng cười chỉ vào chén trà:
- Mau đưa uống cái này vào đi!
- Đây là cái gì?
- Thập toàn đại bổ!
Gương mặt Độc Hoàng ngượng ngùng đỏ ửng:
- Buổi sáng nay ta mới vào trong núi tìm được, vừa vặn thích hợp cho ngươi dùng!
Thập toàn đại bổ? Ha ha... Thứ tốt a! Không phải vừa lúc cho ta bổ thân mình sao?
Trần Tiểu Cửu ngửa đầu uống sạch chén trà, chỉ cảm thấy dư vị lưu trong miệng. Hắn chép chép miệng, tán thưởng nói:
- Thơm quá a, Độc Hoàng tỷ tỷ, thập toàn đại bổ này rốt cuộc làm từ cái gì vậy?
- Nhện, rết, chuột, muỗi...
Độc Hoàng nghiêm trang, thuộc làu làu đếm trên đầu ngón tay.
Trần Tiểu Cửu kinh ngạc, nghĩ đến hình dạng ghê tởm của nhện, rết kia, sắc mặt tái xanh, ngực cảm thấy buồn nôn, như sông cuộn biển gầm, vội vàng xoay người, dường như muốn nhổ chén trà đại bổ vừa mới uống vào ra.
Độc Hoàng nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của Trần Tiểu Cửu, trong mắt lóe ra vẻ đắc ý.
- Tiểu Cửu, ta nói với ngươi một câu ngươi lại tưởng thật? Thực ngu ngốc!
Nàng cười khanh khách, lộ ra hàm răng trắng bóng, bầu ngực nở nang và eo thon duyên dáng nhẹ nhàng run rẩy, thoạt nhìn như thiên tiên hạ phàm, mỹ mạo vô song!