Hòa thượng thối nhiều chuyện kia, ánh mắt không ngờ không tốt lắm, đốt đèn lồng đi loạn vài vòng, lại lẩm bẩm đi rồi!
Chu Mỵ Nhi ôm sát thắt lưng thô của Trần Tiểu Cửu, nương nhờ bóng tối che lấp ngượng ngùng, siêng năng phát tiết nhớ nhung của nhiều ngày qua.
Trần Tiểu Cửu tựa vào tượng Phật, bị Chu Mỵ Nhi ức hiếp sắp không thở nổi, che cái lỗ hổng, rất không tử tế nỉ non nói:
- Nhị tiểu thư, nàng nhẹ chút, hòa thượng... Hòa thượng đi rồi...
Chu Mỵ Nhi từ trong cảm xúc kiều diễm tỉnh táo lại, liếm cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, nhớ tới cảnh tượng điên cuồng vừa rồi không khỏi xấu hổ. Nàng dùng sức vuốt ngực Trần Tiểu Cửu, giận dữ nói:
- Kẻ dâm đãng, ngươi vẫn hư hỏng như vậy. Vừa mới trở về đã dám vô lễ với ta như vậy, quả nhiên là không thể cứu chữa!
Ta ngất! Cô nàng này, đúng là vu oan giá họa, rõ ràng là nàng chủ động hôn ta đúng không?
- Nếu ta không hư hỏng thì nhị tiểu thư đâu có thích ta!
Trần Tiểu Cửu ôm eo nhỏ của nàng, nhìn dung nhan nàng đoan trang mà tiều tụy, thương tiếc nói:
- Mười mấy ngày nay không gặp, nàng gầy đi rất nhiều, có phải vì nghĩ đến ta không, ta thật sự là đáng chết!
- Nói hươu nói vượn, ngươi là một tiểu gia đinh, ai mà nhớ ngươi?
Chu Mỵ Nhi bĩu môi, cương quyết cãi cọ, lại nghĩ, tên kia vừa mới giả thần giả quỷ, rồi chính mình trước mặt Phật tượng thổ lộ hết tâm tư trong lòng rõ ràng đã sớm bị tiểu tử thối này nghe hết, làm sao còn có thể dấu diếm gì được nữa, để cho hắn chê cười, không khỏi vừa thẹn vừa mắc cỡ.
Nàng giậm chân, bàn tay trắng như phấn vung lên, lại bắt đầu ngược đãi bả vai Trần Tiểu Cửu.
- Đồ dâm đãng, rõ ràng là trêu chọc ta, nghe hết lời ta nói rồi lại còn hỏi ta như vậy, đồ lưu manh xấu…
Trần Tiểu Cửu mở to hai mắt nhìn nàng nói:
- Nhị Tiểu thư nói cái gì? Ta không nghe thấy.
Chu Mỵ Nhi đỏ mặt, oán hận nói:
- Đừng giả bộ hồ đồ, thật đáng giận! Về nhà ta nhất định phải nghiêm khắc xử phạt ngươi, dùng gậy đánh ngươi, cho ngươi biết Chu Mỵ Nhi ta lợi hại!
Trần Tiểu Cửu hồn nhiên không thèm để ý nói:
- Chỉ cần có thể làm cho nhị tiểu thư miệng cười như hoa, thì có đập nát mông của ta cũng đáng giá , chỉ sợ nhị tiểu thư không nỡ thôi.
- Ngươi mới không nỡ ấy!
Chu Mỵ Nhi nghe được lời âu yếm ngọt ngào như vậy, trong tim liền cảm thấy vô cùng sảng khoái, nhưng mặt vẫn lạnh lùng nói:
- Đợi sau khi chúng ta rời khỏi đây, ta sẽ trừng trị ngươi!
Trần Tiểu Cửu lệch đầu, đi mấy vòng quanh Chu Mị Nhi.
- Ta rất ngạc nhiên, một nữ tử yếu đuối như nàng làm sao đi vào đây?
Bỗng nhiên nhìn đến nàng quần áo phần eo của nàng đầy bụi bẩn, dường như vừa chui ra từ một tảng đá lớn, lộ ra một góc áo lót màu trắng. Hắn không thèm kiêng nể gì nắm lấy, nói:
- Nhị tiểu thư, chẳng lẽ nàng trèo tường. Tường đá cao một trượng, một nữ tử yếu đuối như nàng làm sao trèo vào được ?
Chu Mỵ Nhi bị hắn nắm lấy áo, không dám động đậy, sợ giãy dụa mạnh quá quần áo sẽ bị tên kia xé rách mất, rốt cuộc không che được xuân quang bên trong. Nàng thấp giọng ậm ừ nói:
- Nữ tử yếu đuối thì sao? Nữ tử yếu đuối mà tức giận cũng có thể làm chuyện trời long đất lở!
Nàng quay đầu chỉ vào chỗ góc tường có một cái móc câu, nói:
- Đây là phi trảo ta nhờ thợ rèn làm cho…
Trần Tiểu Cửu vội vàng qua lấy, mang phi trảo tới, ánh mắt dịu dàng nói:
- Làm khó nhị tiểu thư!
- Ta chính là định dùng cái này trèo lên, chỉ có điều không biết dùng thế nào nên rơi xuống vài thứ, mắt cá chân cũng bị thương. Nhưng may mắn, cuối cùng cũng trèo vào được...
Trong lời nói ngoại trừ oán khí, còn tâm tình vui sướng vì thành công.
- Nàng bị thương? Ở đâu, mau cho ta xem!
Trần Tiểu Cửu cong thắt lưng, đau lòng ôm lấy nàng, điểm ngón tay vào chỗ mắt cá chân, lại thấy đã sưng đỏ. Hắn yêu thương hôn má Chu Mỵ Nhi một cái, dịu dàng nói :
- Đều là ta không tốt, làm hại nàng bị thương...
Chu Mỵ Nhi đỏ mặt, thấp giọng líu ríu nói:
- Lại nói ngon ngọt, là ta tự làm tự chịu, có can hệ gì tới ngươi? Nhanh... Nhanh buông ta ra!
- Ta không buông!
Trần Tiểu Cửu không để ý tới sự vùng vẫy của Chu Mị Nhi, ôm thân thể mềm mại thơm ngát của nàng, nhẹ nhàng bế nàng lên khiến Chu Mỵ Nhi vừa kinh ngạc vừa vui sướng. Hắn như chuồn chuồn điểm nước nhảy qua khỏi tường đá.
- Ngươi... Ngươi lại có tuyệt kỹ như vậy sao?
Chu Mỵ Nhi mở to hai mắt nói:
- Trước kia ta đánh lén ngươi còn chưa thấy ngươi dũng mãnh như vậy? Được lắm! Hoá ra ngươi... Ngươi vẫn gạt ta? Kẻ dâm đãng, quả nhiên không phải người tốt!
Trần Tiểu Cửu cười hì hì nói:
- Nếu nhị tiểu thư đánh ta, ta làm sao lại động tay động chân với nàng được?
- Vì sao?
Chu Mỵ Nhi sẵng giọng.
Trần Tiểu Cửu trừng mắt nhìn nàng nói:
- Đánh là thân, mắng là yêu, ta còn ước gì nàng đánh ta nhiều nhiều đấy, đánh ta càng độc, yêu ta mới càng sâu.
- Ngươi lại ức hiếp ta!
Chu Mỵ Nhi dịu dàng cuộn mình trong lòng Trần Tiểu Cửu, đôi bàn tay trắng như phấn hồ vung vẩy:
- Ta đánh chết ngươi, ta đánh chết ngươi... Nguồn truyện:
Trong lòng nàng lại ngập tràn vui sướng hạnh phúc.
Nàng hưởng thụ hơi thở của tình lang yêu thương và gió nhẹ thổi qua, bỗng nhiên nhớ tới một việc, trừng mắt oán trách:
- Tiểu Cửu, ngươi nói với ta, ngươi vì sao phải cứu thích khách kia?
- Nàng đang nói cái gì?
Tiểu Cửu nghe không hiểu.
Chu Mỵ Nhi ghét nhất sắc mặt cười hì hì này của Trần Tiểu Cửu, đập loạn vào ngực hắn, không khoan dung nói:
- Ngươi giấu diếm ai cũng là không thể gạt được ta. Khi đó ta thấy ngươi vẫn không trở về liền chạy đến, vừa vặn chứng kiến ô nhã phi qua. Ô Nhã thần tuấn phi phàm, nếu không có ngươi tự mình giữ nó thì ai có thể cưỡi được nó? Tuy rằng ngươi thay đổi quần áo nhưng ta vẫn có thể kết luận, người nọ tất là ngươi không thể nghi ngờ!
Trần Tiểu Cửu vuốt cái mũi nhỏ của nàng, thở dài nói:
- Nữ nhân thông minh quả nhiên không dễ lừa .
Chu Mỵ Nhi oán hận nói:
- Nếu không phải bởi vì ta biết chân tướng, sao có thể lo lắng cho ngươi như vậy? Ngươi nói... Ngươi rốt cuộc vì sao phải cứu thích khách kia? Xem dáng người thích khách kia rõ ràng là nữ nhân, chẳng lẽ nàng có gút mắc với ngươi? Hoặc nàng chính là phỉ đạo Hỗ gia trại?
Trần Tiểu Cửu không thể không bội phục năng lực liên tưởng của Chu Mị Nhi, cười khổ nói:
- Nàng đừng tưởng tượng thế, Tiểu Cửu ta đầu đội trời chân đạp đất, chỉ có điều gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ? Làm sao có cơ hội tiếp xúc với phỉ đạo Hỗ gia trại? Nàng đa tâm rồi...
Trong lòng hắn lại thầm lo lắng, tiểu nữ tử này làm thế nào đoán cái trúng luôn vậy?
Giác quan thứ sáu của nữ nhân thật là quá mạnh!
- Phi... Gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ? Ai tin ngươi ? Ít nhất là ta không tin! Có con hồ ly tinh nào quyến rũ ngươi thì có!
Chu Mỵ Nhi vô tình quá hiểu thói quen Tiểu Cửu, mũi hừ lạnh một tiếng.
- Nếu thật sự là ngươi cướp thích khách đi, vì sao còn dám trở về? Còn không chạy nhanh chạy trối chết? Chờ bị chém đầu à?
Nàng biết Tiểu Cửu gian trá giảo hoạt, không chắc chắn thì không dám gióng trống khua chiêng trở về.
Trần Tiểu Cửu cười hì hì nói :
- Nhị tiểu thư, nàng có thể cẩn thận một chút không, nếu việc này truyền ra ngoài sẽ nguy cho cái mạng nhỏ của ta!
Chu Mỵ Nhi lo lắng nhìn trái nhìn phải, hừ một tiếng nói :
- Ngươi cho rằng ta là đồ ngốc sao? Ta tự mình hiểu được, sẽ không nói ra đi, ngươi lo lắng cái gì!
Trần Tiểu Cửu nói :
- Việc này nói đến, thì là có quý nhân tương trợ, có người giải oan cho ta !
Hắn lập tức kể lại tất cả mọi chuyện trong tù cho nàng.
Chu Mỵ Nhi mở to hai mắt, trong mắt phượng hiện ra thần sắc không thể tin nổi :
- Chẳng lẽ là Tri phủ Chung đại nhân giúp ngươi?
Nói xong lại liên tục lắc đầu.
- Không đúng! Không đúng, dù là Chung đại nhân dường như cũng không có năng lực như vậy. Thực lực Tào Công công không phải người bình thường có thể so được! Tiểu Cửu chết tiệt, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu chuyện gạt ta. Ta đã cùng ngươi như vậy rồi ngươi còn không nói cho ta biết chuyện của ngươi, thật là gấp chết người mất !
Nàng với ta là chuyện nào nha? Nhiều nhất chỉ có ôm ôm ấp ấp một tí, vẫn chỉ là giai đoạn cực kỳ nông cạn thôi...
Trần Tiểu Cửu đương nhiên sẽ không nói việc công tử áo trắng cho nàng, đây là một tấm vương bài hắn giấu trong tim, chỉ thần bí nói:
- Việc này ta cũng không biết là ai tương trợ, phỏng chừng là Chung đại nhân kinh động đại nhân vật trong kinh thành, nghĩ ra biện pháp cho ta đi!
Chu Mỵ Nhi biết hắn muốn giấu bí mật sau lưng, đúng là si tâm vọng tưởng, bỗng nhiên lại vỗ bình bịch ngực hắn, ngón tay nhỏ bé trỏ trỏ vào trán hắn nói:
- Về sau ngươi thành thật cho ta, Chu gia là nhà buôn bán, không phải đám giang hồ đánh đánh giết giết. Ngươi là Tam chưởng quầy chi nhánh thành tây, phải tập trung tư tưởng buôn bán, phải toàn tâm toàn ý phụ tá ta, biết không?
Trần Tiểu Cửu cười hì hì đáp:
- Ta nhất định toàn tâm toàn ý hầu hạ nhị tiểu thư...
- Không phải hầu hạ ta, là phụ tá cho ta! Ngươi cái kẻ dâm đãng, đừng nghĩ này đến chuyện bàng môn tà đạo gì đó!
Chu Mỵ Nhi ôm sát cổ hắn, vừa hạnh phúc lại giận dữ mắng.
- Ta nhất định phụ tá nhị tiểu thư thật tốt.
Trần Tiểu Cửu nháy mắt với nàng, nói :
- Thuận tiện cũng hầu hạ nhị tiểu thư thật tốt...
- Dâm đãng… Đại sắc lang…
Ban đêm lạnh lẽo hiu quạnh, tiếng hai người cười nói tán tỉnh lãng đãng trong đêm khuya.
Chu Mỵ Nhi ngây người, Trư Ngộ Năng cũng đứng ngây dại, theo lão phu nhân cùng vào còn có nha hoàn và người hầu, tất cả đều ngẩn người, tất cả mọi người đối với lời nói với lão phu nhân, đều lộ ra một bộ dáng không thể nói lý.
Trư Ngộ Năng gãi đầu, ngây ngô nói:
- Mẹ, Nhị muội còn chưa còn chưa tới mức thân thiết thế với Tiểu Cửu, còn có thể cởi quần áo gì chứ? Lẽ nào mẹ muốn…để hai người họ …
- Con câm mồm lại cho ta.
Lão phu nhân tức giận bừng bừng, hai má như cây già đỏ ửng lên, giật mình giống như gà chọi run run cánh, lại quay đầu nhìn Trần Tiểu Cửu nói:
- Ngươi cởi quần áo ra cho ta.
Lão thái bà này vừa rồi nhìn ta có vẻ không ổn, lúc này lại muốn ta cởi quần áo, chẳng lẽ..chẳng lẽ quần áo của ta phạm phải đại kỵ của bà ta sao?
Bà muốn ta cởi, ta sẽ cởi! Bà là ai của ta chứ ?
Mụ già đáng chết, luôn gây rắc rồi cho ta! Mẹ nuôi tặng ta một bộ sĩ tử, ta vô cùng thích! Cả đời này ta cũng sẽ không nỡ cởi ra. Trần Tiểu Cửu trước nay thấy mạnh thì càng mạnh, giống như một con lừa, không sợ nhất là sự ngang ngược, hắn khẽ cười, trong nụ cười mang theo một chút hàn lạnh, từng chữ nói:
- Lão phu nhân, bà nói lại cái gì? Tôi vẫn chưa nghe thấy, bà nói lại một lần cho Tiểu Cửu được không?
- Tiểu Cửu…
Chu Mỵ Nhi cũng không kịp ngượng ngùng, chớp mắt, dùng sức kéo y phục của Tiểu Cửu, ra hiệu hắn không cần kích động, Tiểu Cửu tức giận quăng tay áo, không để ý tới sự an ủi của nàng.
- Ta bảo ngươi cởi quần áo ra , nếu không…nếu không gia pháp sẽ trừng trị ngươi.
Chu lão phu nhân dùng sức đập trượng, giận dữ hét lên.
- Gia pháp? Không ngờ bà lại dùng gia pháp? Ngộ Năng, Mỵ Nhi, các người nghe xem, lão phu nhân không ngờ lại muốn dùng gia pháp với ta? Thật là nực cười…
Trần Tiểu Cửu đầy sự khinh thường, quay sang Chu lão phu nhân, từng chữ nói:
- Ta hóa giải nguy cơ cho Ngộ Năng bao nhiêu lần, đổi lại là lão phu nhân bà lại thấy chết mà không cứu ta, thậm chí còn ném đá xuống giếng, muốn tận dụng biện pháp, lừa ta vào làm nô tịch cho Chu gia.
Trư Ngộ Năng nghe vậy, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ xấu hổ.
- Sau đó, khi chi nhánh thành tây của Chu gia lâm vào tình trạng đổi chủ, là ai đã lấy thân, ngăn cơn sóng dữ ? Là Tiểu Cửu ta ! Nhị tiểu thư đích thân tham gia hội Cẩm Tú đình của các tài tử, chịu sự bao vây châm chọc của Thôi Châu Bình, là ai đã trăm phương nghìn kế, dĩ kỳ chi đạo, hoàn kỳ bỉ thâm ? Vẫn là Tiểu Cửu ta ! Hơn nữa, bốn phía Lý gia mở rộng buôn bán, sắp xếp ở Giang Tô, Chiết Giang, tiến vào ngành sản xuất đồ gốm sứ, la ai đã mượn gió đông, tụ tập các tài tử Giang Nam vì Trích Tinh lâu, dựa vào miệng lưỡi bảy tấclý giải mọi chuyện, lấy tình làm thân, hoàn thành bố cục tách nhập Giang nam của Chu gia ? Là ta, là ta, vẫn là Tiểu Cửu ta..
Trần Tiểu Cửu nói tới đây, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng đau nhói, trong đôi mắt đỏ thẫm, ngọn lửa nồng đậm, hắn to gan chỉ vào mặt đầy nếp nhăn của lão phu nhân nói:
- Mà sự ác độc này của bà, không chỉ không cảm ơn ân đức của ta, không ngờ còn muốn lấy oán báo ân, lấy ra khí thế của gia chủ thực hành gia pháp với ta? Hừ…bà thật uy phong, bà thật lợi hại, thật là một người đàn bà bảo thủ! Hôm nay ta lại phải nghe lời nói này của bà. Phu nhân, bà dựa vào cái gì mà đánh ta? Nếu bà không nói được, thì trong mắt ta, bà thật vô dụng.
- Ngươi….ngươi dám mắng ta.
Chu lão phu nhân to mồm thỏ hổn hển, run run quơ lấy cây trượng, ném về phía Trần Tiểu Cửu.
- Mẹ…đừng động thủ…
Chu Mỵ Nhi, Trư Ngộ Năng cùng đồng thanh nói.
Trần Tiểu Cửu tránh né, thoát khỏi cây trượng, cơ thể lão phu nhân lảo đảo, tựa như ruột bông rách, ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh, vẻ mặt Trần Tiểu Cửu cười lạnh nhìn bà lão ngã xuống đất không dậy nổi, trong lòng không ngờ lại sinh ra cảm giác sảng khoái.
- Mẹ…mẹ, mẹ mau tỉnh lại, mau tỉnh lại đi.
- Lão phu nhân…lão phu nhân…
Cả phòng đều luống cuống, nâng cánh tay, túm chân, trong lúc nhất thời, loạn hết lên, Trư Ngộ Năng và Chu Mỵ Nhi lần lượt nâng lão phu nhân, kêu khóc thảm thiết.
Chu Mỵ Nhi xoay đôi bàn tay trắng như tuyết, vỗ vào vai Trần Tiểu Cửu, tức giận nói:
- Đều tại ngươi! Đều tại ngươi, đó là mẹ ta, ngươi đối xử tốt với ta, không thể không khoan dung một chút với mẹ ta sao? Đồ xấu xa này…hu…
Trần Tiểu Cửu nói:
- Là mẹ nàng không tha cho ta, không phải ta chủ động trêu chọc bà
- Bộ dạng này của mẹ ta, còn không phải bị ngươi chọc tức sao? ngươi…ngươi mau giúp ta làm mẹ ta tỉnh lại đi.
Chu Mỵ Nhi dùng sức vỗ vai hắn, không tha.
Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng vung tay, mắt cá chân của Chu Mỵ Nhi bị thương, lại lảo đảo ngã xuống đất, hắn vội vàng nâng nàng dậy, quan tâm nói:
- Ngã đau không? Ta..ta không phải cố ý đâu…
Nước mắt Chu Mỵ Nhi chảy xuống như mưa, hồn bay phách lạc, trừng mắt nhìn Trần Tiểu Cửu, một phen đẩy hắn ra, đau lòng tuyệt vọng nói:
- Ngươi thật ác độc, ngươi…ngươi không ngờ dám ức hiếp ta, ta hận ngươi.
- Nhị tiểu thư…
Lão phu nhân hôn mê rất lâu, dưới sự hô hào của mọi người, nhổ ra một ngụm đờm, rồi dần tỉnh lại, bà yếu ớt không có sức lực nhìn chằm chằm Trần Tiểu Cửu, tức giận nói:
- Từ nay trở đi, không cho phép ngươi…không cho phép ngươi bước vào Chu gia một bước, Ngộ Năng, Mỵ Nhi và ngươi không có liên quan gì, ngươi…ngươi đừng mơ tưởng nữa đi.
Trư Ngộ Năng vội vàng ngăn lại:
- Mẹ, mẹ hồ đồ rồi, nghỉ ngơi trước đi.
- Ha ha ha…
Trần Tiểu Cửu ngửa mặt lên trời thét lên, lạnh lùng nói:
- Cửa Chu phủ, đối với ta mà nói, không có gì đáng lưu luyến, ai muốn bước vào để nghe bà dạy bảo chứ? Nhưng, lão phu nhân ba quả nhiên là già rồi nên hồ đồ, bà nghĩ Ngộ Năng, Nhị tiểu thư sẽ nghe lời của bà sao? Ta có thế bình tĩnh nói cho bà biết, trong lòng ta tuy rất hận bà, nhưng Ngộ Năng lại là bạn của ta, Nhị tiểu thư ư! Ta nhất định sẽ yêu nàng mãi mãi, yêu đến thề non hẹn biển, yêu đến mãi mãi không rời! Muốn ta và Nhị tiểu thư không liên quan sao, bà…bà hết hy vọng rồi.
- Ngươi….
Chu lão phu nhân cũng không ngăn nổi những lời lẽ kiêu ngạo của Trần Tiểu Cửu, hai mắt nhắm lại, giậm chân, rồi lại ngất đi.
- Tên khốn khiếp, ngươi lại làm mẹ ta tức giận tới ngất đi rồi, ta…ta không tha cho ngươi.
Chu Mỵ Nhi lại giận dữ múa may hai bàn tay trắng nõn
Trần Tiểu Cửu dùng sức giữ lấy eo nàng, trước mắt tất cả người hầu và nha hoàn, mở to miệng, dám làm càn giữ lấy môi của Nhị tiểu thư, hôn một cái rất sâu, chỉ khiến tất cả mọi người kinh ngạc há hốc mồm.
Một lúc sau, Nhị tiểu thư không phát ra tiếng gì nữa, chỉ là không còn sức để giằng co giãy dụa, ra điều kháng cự.
Trần Tiểu Cửu hôn vô cùng thỏa mãn, buông lỏng eo của Nhị tiểu thư, lại cười xấu thổi vào cái mũi của nàng, từng chữ nói:
- Nhị tiểu thư, nàng nhớ lấy lời ta, bất luận mẹ nàng ngăn cản thế nào, ta vẫn yêu nàng cả đời này, ta thề, nhất định sẽ lấy được nàng.
Hắn nói xong, dưới sự ngây người của tất cả mọi người, cười ha ha, đi ra ngoài.
- Tiều Cửu…đừng…
Ngộ Năng và Mỵ Nhi đồng thời kêu lên.
Trần Tiểu Cửu dừng lại một lúc, lại bước chân, cũng không quay đầu lại rời khỏi khuê phòng của Nhị tiểu thư, kiên quyết đi ra khỏi cửa của Chu gia.
Trên đỉnh đầu, bầu trời mù mịt bát ngát, ánh trăng cô linh, toát ra vẻ lạnh lùng u oán, ánh sao ở phía xa xa như phát ra thứ ánh sáng tịch mịch, và cẩn thận hướng xa hơn, càng đi sâu vào vũ trụ rồi biến mất.
Cảnh tượng vừa ôm Chu Mỵ Nhi và vui cười hạnh phúc giống như vẫn còn hiện ra ngay trước mắt, mà trong giây lát, thình lình lại xảy ra tai họa, giống như là phi đao thiền dực mỏng manh, hung hăng đâm vào lòng hắn, hắn đau đớn, lòng tốt đã tan thành tro bụi, chỉ còn lại vô số những phiền muội, quanh quẩn trong đầu, vô cùng khổ sở.
Hắn thở dài, đá một hòn đá, rơi xuống nước kêu "bùm" một tiếng, rồi âm thanh đó lại tản mát đi, đến tận một nơi xa.
Trần Tiểu Cửu biết, quyết định hôm nay của mình, đã vô tình mở ra một hành trình mới, hắn dựa vào thực lực của bản thân, đem sự tự do quý báu hoàn toàn giải phóng khỏi Chu gia.
Thành Hàng Châu., xem ra tuy phồn hoa, nhưng lại âm thầm trải qua một cuộc đua vô cùng kịch liệt, Huyền Vũ doanh biến mất trong hư không, còn làm sao mà biến mất, biến mất đi đâu, tuyệt đối bách tính không thể nào phỏng đoán được! Cùng lúc đó, một đội quân tên là " Thiết Giáp doanh" lại xuất hiện ở Hàng Châu., tiếp nhận doanh trại quân đội của Huyền Vũ doanh.
Đương nhiên, những việc quân đội đại sự này, tuy đáng chú ý, lại không đủ để gây chú ý tới tất cả những thường dân ở khắp các ngõ ngách của Hàng Châu.
Bây giờ đầu đường cuối ngõ, sau buổi trà, phần lớn lại bàn bàn về một chuyện, chính là Trích Tinh lâu oai hùng hiên ngang, Văn Khúc Tinh Quân lâm phàm Trần Tiểu Cửu trong truyền thuyết, Trần công tử hoàn toàn quyết tuyệt với Chu gia, hoàn toàn quyết tuyệt với Chu lão phu nhân, đương nhiên, tình yêu với Nhị tiểu thư của Chu gia cũng trở thành cơn khói, tiêu tan theo gió.
Hơn nữa, ngọn lửa bát quái bùng cháy càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí truyền ra sự kết thù giữa Chu gia và Trần Tiểu Cửu, tới mức cả đời không qua lại với nhau, Chu lão phu nhân mắc bệnh không dậy nổi, chính là vì Trần Tiểu Cửu động tay động chân với bà.
Tin đồn thất thiệt truyền rất lâu, không phải là sự thật tự nhiên cũng trở thành sự thật. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Qua bốn năm ngày, những thương gia thực sự ngưỡng mộ Trần Tiểu Cửu trước đây, thông qua những mối quan hệ của hắn, mà gắn kết quan hệ với Chu gia, nay nghe nói xảy ra một sự việc náo động thành Hàng Châu. Bởi vậy, bọn họ không còn ủng hộ mạnh mẽ với Chu gia, khiến cho thời đại mở rộng kinh doanh của Chu gia thoáng chốc vụt lướt như sao băng.
Lợi hại hơn chính là, tứ đại thương gia trong thành Hàng Châu, cũng bắt đầu gióng trống khua chiêng hành động. Trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, Lý gia dựa vào tài sản, vật lực, mạng lưới quan hệ hùng hậu, mở ra mấy chục cửa hàng vải vóc và đồ sứ lớn ở Hàng Châu., hơn nữa các cửa hàng lại nằm đối diện với tất cả các chi nhánh của Chu gia, trang trí rất huy hoàng, nguồn cung cấp thì sung túc, chất lượng cao, khiến người ta nhìn cũng đủ thỏa mãn, có thể liều mạng đọ sức cùng Chu gia.
Còn Thạch gia lại cũng không hề im lặng, không biết bị ai sai khiến, vàng bạc bắt đầu tiến quân vào ngành giải trí, bốn phía mở ra các hiệu ăn, thành lập sòng bạc, còn tại khu dối diện với hoa lầu, các tỷ muội bên trong phần lớn là các nghệ kỹ của Uy quốc, phong tình quyến rũ, làm người ta lưu luyến quên đường về.
Tất cả những sự gió thổi mây phun này ,đều nhân cơ hội Trần Tiểu Cửu quyết tuyệt với Chu gia bắt dầu hừng hực khí thế bước lên sân khấu.
Hàng Châu, chính trường đã đổi rồi.