Song Nhi tính tình nhu thuận, thức ăn làm ra cũng rất ngọt ngào, vô cùng ấm áp dạ dày. Trần Tiểu Cửu tiếp đón một đôi tỷ muội như hoa như ngọc, tuy đồ ăn đơn giản, nhưng so với các loại mỹ vị khác lại thấy ngon miệng hơn, trong lòng ngọt ngào như lau mật.
- Song Nhi, đến đây, Cửu ca bón cho nàng ăn!
Trần Tiểu Cửu mang theo một miếng dưa vàng, đưa tới bên miệng Song Nhi, yêu thương đút cho nàng.
Song Nhi mặt ngọc hồng hào, trên cổ đỏ ửng như phải chảy ra huyết, cả người tản ra tư vị ấm áp.
Ngửa đầu về phía sau, xấu hổ nói:
- Tiểu Cửu ca, chàng đừng làm như vậy, ta... Ta mắc cỡ lắm, tỷ tỷ mà thấy nhất định sẽ mắng ta !
- Nàng cũng biết thẹn thùng sao? Xem ra ta trở về là không tốt cho ngươi rồi !
Đan Nhi trong lòng ghen tuông không phải là chuyện gì to tát, lại không dám nhận mặt vạch trần quan hệ của Tiểu Cửu, bưng bát cơm lên, thở phì phì rồi như sói nhai hổ nuốt, không có một chút dịu dàng nào.
Trần Tiểu Cửu thấy Song Nhi không ăn, chiếc đũa lại dao động đến trước mặt Đan Nhi, ngượng ngùng cười nói:
- Muội muội không ăn, ta liền gắp cho tỷ tỷ ăn.
Đan Nhi đang lúc tức giận, thấy Trần Tiểu Cửu rốt cục cũng nghĩ tới mình, trong lòng bỗng cao hứng, nhìn miếng dưa vàng trong trẻo kia, trong lòng nghĩ thầm: không nhận, trong lòng lại không nỡ, khó được Tiểu Cửu chủ động một hồi ân cần, nhưng nhận rồi lại sợ Song Nhi đa tâm.
Đang lúc do dự, cái đầu của nhỏ nhắn của Song Nhi xoay qua cắn một miếng dưa vàng, vừa ăn vừa cười nói:
- Tiểu Cửu ca, chàng lại quấy phá rồi, tỷ tỷ ta là người ưa thích sạch sẽ , làm sao lại chịu ăn dưa do chàng gắp chứ ! Chàng còn nghịch ngợm, sẽ làm tỷ ấy giận đó !
Trần Tiểu Cửu trên mặt bừng tỉnh liền cười ngượng ngùng, trong lòng lại không cho là đúng. Cái miệng nhỏ nhắn của Đan Nhi ta cũng đã thơm qua, nếu là ưa thích sạch sẽ sao lại để ta hôn môi vậy chứ?
Đan Nhi lòng tràn đầy ủy khuất, trơ mắt nhìn nhìn miếng dưa vàng yêu quý kia đã bị Song Nhi ăn mất!
Trong lúc nhất thời phiền muộn tích lại không chỗ giải phóng, đột nhiên hung hăng cầm chén cơm vỗ mạnh trên bàn, kêu lên:
- Cơm này không ăn được!
Giận dữ trừng mắt liếc Tiểu Cửu một cái, lắc lư cái mông nhỏ tiến vào nhà trong.
Song Nhi nào biết rằng chính nàng đã gây ra tai họa?
Nàng liền chu cái miệng nhỏ nhắn, kéo tay áo Tiểu Cửu, u oán nói:
- Tiểu Cửu ca, chàng xem, đã làm tỷ tỷ của ta tức giận, đều tại chàng không tốt!
Như thế nào có thể trách ta?
Rõ ràng là nàng gây ra tai vạ, lại đem đổ trên đầu của ta, một chút đạo lý cũng không nói đến, thực thật là tức chết được.
Hắn cùng với Song Nhi đùa giỡn một hồi, ngươi một miếng, ta một miếng, gắp qua gắp lại cho nhau, khó khăn lắm giằng co nửa canh giờ, mới ăn xong.
Đan Nhi tuy rằng đã rời khỏi đại sảnh, nhưng vẫn nép ở phía trong, nhìn lén qua kẽ hở thấy hai người vui đùa vô cùng thân thiết, trong lòng càng cảm thấy tức giận, liền vô thức hung hăng mà đá vào cửa phòng, thở hồng hộc nói:
- Tiểu muội tử, ngươi ăn xong chưa? Sao lại lề mề chậm chạp vậy, nhanh lên đây, tỷ tỷ có chuyện nói với ngươi !
Song Nhi cười dí dỏm khẽ duỗi duỗi đầu lưỡi, ghé vào bên tai Tiểu Cửu, nhỏ giọng nói:
- Tỷ tỷ lại giận rồi, ta phải trở về dỗ tỷ ấy vui vẻ, chờ một lát nhi, ta sẽ đến nói chuyện với Tiểu Cửu ca!
Nói xong, hướng Tiểu Cửu chớp chớp đôi mắt mèo, liền im lặng đi ra ngoài.
Cô gái nhỏ Đan Nhi này, xuất ra dấm chua này, nồng độ cũng thật là đậm đà.
Trần Tiểu Cửu một mình một người đem bát đũa thu dọn lại, cảm thấy cả người mệt mỏi, liền nằm xuống nghỉ ngơi, bỗng nhiên lại nghĩ tới Song Nhi sẽ lại đây, liền luyến tiếc chưa muốn đi ngủ.
Thoáng chốc đã nửa canh giờ trôi qua, Trần Tiểu Cửu đang gần như vứt bỏ mọi ảo tưởng để chìm vào giấc ngủ thì có tiếng mở cửa phòng, Song Nhi bưng một chậu nước trong, lặng lẽ đi đến.
- Song Nhi, nàng sao bây giờ mới đến?
Song Nhi che miệng nhẹ nhàng nói:
- Tỷ tỷ thật là lợi hại, không cho ta đi ra, ta phải dỗ tỷ ấy một trận, tỷ ấy ngủ ta mới lén chạy đến đây!
Giống như đã làm được chuyện gì đắc ý, trên mặt liền khoái trá lộ ra má lúm đồng tiền.
- Nàng không sợ Đan Nhi mắng sao?
Trần Tiểu Cửu trong lòng cao hứng, liền đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, hàng mi thật dài ngượng ngùng nhẹ nhàng run rẩy, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn đầy vẻ khổ sở đáng thương, trong đôi mắt đẹp lại lộ ra một cỗ vui sướng, mí mắt có chút sưng đỏ, chắc là đã khóc nhiều, nhìn thật là thương tâm.
- Ta vốn là sợ , tuy nhiên khi nghĩ đến sẽ cùng Tiểu Cửu ca nói chuyện, ta liền rất vui vẻ, không còn sợ nữa!
Song Nhi vừa nói chuyện vừa kéo ống tay áo lên, đem hai bàn chân to của Tiểu Cửu nhúng vào trong nước, mỉm cười duyên dáng nói:
- Tiểu Cửu ca, ta giúp chàng rửa chân.
Tiếng nước vang lên bì bõm, một bóng dáng dịu dàng xinh đẹp ngồi xổm bên cạnh chậu nước. Vui sướng vì được Song Nhi rửa chân nhưng trong lòng Tiểu Cửu lại có chú áy náy. Trong màn đêm mắt hắn long lanh ầng ậng nước, vài giọt lệ trong suốt long lanh lăn xuống, rơi xuống cần cổ trắng như tuyết của Song Nhi.
- Tiểu Cửu ca, ngươi vì sao lại khóc?
Song Nhi tò mò hỏi:
- Là ta rửa chân cho chàng không được thoải mái sao?
- Không... Không phải, Song Nhi làm thật tốt!
Trần Tiểu Cửu chân trần đứng lên, ôm Song Nhi đặt lên giường, nhẹ nhàng mò mẫm trên dùi của nàng.
Song Nhi trên mặt liền ửng đỏ, liền bắt bàn tay to của hắn, thấp giọng nỉ non nói:
- Tiểu Cửu ca, hiện tại không được ...
- Nha đầu ngốc, nàng còn nghĩ đi đâu?
Trần Tiểu Cửu dịu dàng nói:
- Từ ngày ta vào Chu gia, Song Nhi đã chăm sóc cho ta quá nhiều, thật là vất vả cho nàng. Hôm nay để Cửu ca rửa chân cho nàng một lần, được không?
Song Nhi nghe lời này, không khỏi ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn, áy náy không, hồ loạn quẫy đạp chân nói:
- Như thế sao được? Ta là tiểu nha hoàn của Cửu ca, rửa chân cho Cửu ca là bổn phận của ta. Hơn nữa ta yêu chàng, cam tâm hầu hạ chàng, có gì mà vất vả chứ? Chàng là một đại nam nhân, rửa chân cho một tiểu nha hoàn như ta, còn ra thể thống gì nữa? Ta không đồng ý đâu…
- Tiểu nha đầu, không được loạn động! Nàng làm như Cửu ca là người tầm thường vậy sao?
Trần Tiểu Cửu nắm chặt mắt cá chân của Song Nhi, cứng rắn, mạnh mẽ nói:
- Trong lòng Cửu ca chưa bao giờ coi nàng là tiểu nha hoàn, vẫn luôn coi trọng nàng, rửa chân cho nàng, có gì mà không được? Nàng hãy ngoan ngoãn nghe theo đi !
Song Nhi liền bị Trần Tiểu Cửu làm cho mềm lòng, sửng sốt nửa ngày, nhíu mày lại, trong đôi mắt tròn dường như có một quầng nước bao quanh, nhăn nhăn cái mũi, nức nở nói:
- Tiểu Cửu ca, chàng thật tốt!
Trần Tiểu Cửu liền vụng về cởi bỏ bít tất lụa bạch trên chân chân Song Nhi, hắn hấp háy mắt nói:
- Song Nhi ngoan, chuyện ta rửa chân cho nàng chỉ có trời biết đất biết, nàng biết ta biết, nếu là truyền đi ra ngoài, Cửu ca có thể mất mặt đó! Ân... Nhất là không thể cho Đan Nhi biết được.
Song Nhi bật cười thành tiếng:
- Đây là bí mật của chúng ta, Song Nhi lại không ngốc? Sẽ không nói cho ai cho ai biết …
Vừa nói đến đây tiếng cười duyên đột nhiên dừng lại, bàn chân liền mát rượi, một đôi chân ngọc đã bị tình lang phơi bày ra, hắn nắm trong tay lật qua lật lại thưởng thức, hắn ngẩn ngơ nhìn chằm chằm, đôi mắt dường như phát hỏa, cảm giác này, thực khiến người phải thẹn thùng!
Trong phút chốc Song Nhi hai má liền đỏ bừng, cái đỏ lan dài xuống tận cổ, cảm thụ được sự âu yếm dịu dàng của tình lang, toàn thân xuất hiện một cỗ tình cảm ấm áp.
Song Nhi tim đập loạn, gắt gao nhắm mắt lại, không dám nhìn cảnh tượng khó chịu nổi này, bứt rứt bất an lay động bàn chân, thấp giọng nỉ non :
- Tiểu Cửu ca, nhìn... Nhìn cái gì vậy? Mau rửa đi... Mau đi!
Trần Tiểu Cửu chần chừ nhìn lại bàn chân Song Nhi, lại ngắm nghía, không khỏi xem thế là đủ rồi.
Bàn chân nhỏ gọn đáng yêu trắng như tuyết, nhẹ nhàng dễ dàng nắm bắt. Mu bàn chân cong vút nổi bật lên với năm hạt ngọc, không chỗ nào không đẹp, thật sự là một bàn chân ưu mỹ. Nắm ở trong tay lâu như vậy, lúc này buông ra cũng có chút luyến tiếc, nghe Song Nhi mềm mại kêu lên, hắn mới nhớ ra mình muốn làm gì.
Hắn liền múc nước ấm hắt lên chân của Song Nhi, từng giọt long lanh nhẹ nhàng chảy xuống trên da thịt trắng mịn của Song Nhi.
Trần Tiểu Cửu vừa rửa chân cho Song Nhi vừa dịu dàng ngắm nhìn nàng.
Trong phòng nhỏ, ngoại trừ tiếng nước vang lên, còn tràn ngập một cỗ hương vị ấm áp!
Trần Tiểu Cửu rửa chân cho Song Nhi khoảng nửa canh giờ, mãi đến khi Song Nhi thúc giục hết lần này đến lần khác hắn mới luyến tiếc lau khô chân cho nàng, kết thúc một màn vuốt ve âu yếm.
Trần Tiểu Cửu lười biếng ngồi trên giường, vốn tưởng rằng Song Nhi đã lén lút trở về nghỉ ngơi, lại thấy nàng mỉm cười lấy cái ghế nhỏ đặt ở trước giường rồi ngồi xuống, vẻ mặt hạnh phúc nói:
- Tiểu Cửu ca, Song Nhi còn muốn nói chuyện với chàng!
- Đã trễ thế này? Còn muốn nói gì nữa?
Trần Tiểu Cửu ngáp một cái nói:
- Đan Nhi nếu là biết ta đem nàng lưu ở trong phòng, nói không chừng sẽ lột da của ta.
- Tiểu Cửu ca, chàng không cần sợ!
Song Nhi bĩu môi nói:
- Là tiểu nha hoàn của danh gia vọng tộc, cũng đều là gác đêm như vậy, dù tỷ tỷ của ta có bạo ngược thế nào, cũng không dám đối với chàng như vậy , đến lúc đó... Ta thì sẽ tìm tỷ ấy nói lý lẽ.
Trần Tiểu Cửu con mắt liền xoay chuyển, cười xấu xa nói:
- Nhà danh gia vọng tộc bên người đều có tiểu nha hoàn, giúp làm cho giường ấm áp...
Song Nhi hơi sửng sốt, hai tay xoa xoa, đỏ mặt gật gật đầu nói:
- Song Nhi cũng sẽ làm cho giường Cửu ca ấm áp...
Nàng liền duyên dáng đứng lên trải chăn mền cho Tiểu Cửu rồi ngồi ở mép giường, đung đưa cặp chân trần đẹp đẽ.
Trần Tiểu Cửu vui mừng quá đỗi, vội vàng nằm xuống, lại thình lình thấy Song Nhi xuất ra một lưỡi chủy thủ, đặt ở trên đầu giường, nhỏ giọng than thở :
- Tỷ tỷ cho ta dùng để phòng thân...
Dao găm kia hàn quang chợt lóe, liền trong nháy mắt dập tắt ngọn tà hỏa trong lòng hắn.
Hắn ai thán một tiếng, bất đắc dĩ nói:
- Song Nhi ngoan, nàng còn chờ làm nha hoàn gác đêm sao? Ta thực sợ cái chủy thủ này sẽ làm Cửu ca mất hạnh phúc đó!
Song Nhi đương nhiên biết ý tứ trong lời nói oán thán của Tiểu Cửu, liền che cái miệng nhỏ nhắn cười khanh khách, phục thị Tiểu Cửu nằm xuống, sau đó liền ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, quấn quít nghe Trần Tiểu Cửu kể chuyện xưa.
Hai người líu ríu trêu đùa đến đêm khuya, rốt cục cũng thiếp đi.
Trong lúc mông lung, cái đầu nhỏ nhắn của Song Nhi ngã xuống trên vai Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu bị Song Nhi làm cho thức dậy, thấy nàng gối đầu trên tay mình, thân mình cuộn lại, vô cùng không thoải mái, liền muốn đánh thức nàng dậy, cho nàng quay về giường thoải mái để ngủ.
Đang do dự muốn gọi thì thấy Song Nhi lầm bầm nói mớ, cánh tay nhỏ bé cầm lấy đầu giường, nhẹ nhàng đẩy toàn bộ thân mình ghé vào trên người Tiểu Cửu.
Mái tóc nàng xõa ra rải xuống cổ hắn. Bộ ngực đầy đặn mềm mại áp sát trên người hắn, gợi lên trong cơ thể những rung động nguyên thủy nhất.