Trên có thiên đường, dưới có Tô Hàng, Hàng Châu là một tòa thành cổ, cho dù ở bất kỳ triều đại nào, nó là nơi giàu có phồn hoa nhất, được gọi là quê hương của tơ lụa, cá , gạo, là thanh địa của văn hóa. Đương nhiên, điều nổi tiếng nhất vẫn là từ cổ tới nay Hàng Châu vẫn là nơi có nhiều mỹ nữ nổi tiếng nhất.
Tuy rằng bánh xe lịch sử đã có sự chuyển biến, nhưng nó vẫn không thể thay đổi được rằng, Hàng Châu vẫn là nơi sản sinh ra những mỹ nhân hàng đầu cả nước.
Túy Hương Lầu tọa lạc ở một vị trí phong cảnh rất hợp lòng người bên cạnh Tây Hồ, cũng được gọi là một trong tám đại thanh lâu phồn hoa nhất, là sự quản lý của một trong tứ đại gia tộc- Phan gia.
Hôm nay ở Túy Hương Lầu được coi là ngày náo nhiệt nhất, nhị công tử của nhà họ Phan là Phan An Chính đang đứng sau tấm màn mỉm cười nhìn những quan khách đang vui chơi ở đại đường.
Trong lòng hắn biết rõ, hôm nay đối với Túy Hương Lầu, đối với Phan gia mà nói, không phải là một ngày bình thường như mọi ngày, cho dù hôm nay những quan khách tới Túy Hương Lầu không phải chật kín, mà là bởi vì hôm nay có rất nhiều những công tử có thân phận không tầm thường chút nào đại giá quang lâm chốn này, quả thật là làm vẻ vang cho nơi này.
Trong hội trường này không chỉ có Lý Phách Thiên, Chu Ngộ Năng những công tử giàu có này, còn có cả những thế lực ngầm của Hàng Châu như Long Đại, lại còn có em trai của tri phủ Hàng Châu là Chung Việt, công tử của Hàng Châu phủ doãn Tôn Kiến, còn có một vị công tử rất thần bí từ kinh thành tới là Diệp Ngâm Phong.
Tuy chỉ có vài vị công tử thế này thôi, nhưng cũng đại diện cho tất cả những thế lực trong thành Hàng Châu này.
Phan An đứng ở sau rèm trộm cười, một gã đàn ông mà lại có khuôn mặt xinh đẹp hơn cả phụ nữ.
Túy Hương Lầu có thể thu được thành công lớn như vậy, thì công đầu phải dựa vào những kế sách và cách quản lý rất cẩn thận của hắn, có thể nói như thế này, những nhân vật cấp cao nhất tới Túy Hương Lầu là công lao lớn nhất của Phan An, thậm chí là đặt vị trí vững chắc ở Phan gia, tuy hắn là nhị công tử của Phan gia, nhưng thực quyền thì đại ca của hắn không thể nào sánh được với hắn.
Tuy Phan An cũng được coi là một trong những công tử vô cùng giàu có ở thành Hàng Châu này, hơn nữa còn có quan hệ thân thiết với vài vị công tử ngồi đây, nhưng trường hợp hôm nay tuyệt đối không phù hợp để hắn ra mặt.
Trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, rất nhiều quý công tử tụ tập ở đây, chẳng gì khác là muốn một mình tâm sự với Hồng Hạnh cô nương, thậm chí còn có cơ hội âu yếm nàng nữa.
Nhưng Hồng Hạnh cô nương này, chính là quân bài chính trong tay Phan An, cũng là một trong những người tuyên truyền cho công việc kinh doanh của hắn, Hồng Hạnh cô nương là do một bàn tay hắn nhào nặn lên, hơn nữa vì lần này ủng hộ cuộc thi đấu cờ tướng, Hồng Hạnh cô nương đã làm rất tốt để làm tăng tiếng tăm cho Túy Hương Lầu.
Tất cả những cái đó, đều khiến tuổi trẻ tài cao như Phan An thấy rất tự đắc.
Nếu lúc này hắn xuất hiện để tham gia thi thố với những công tử kia, với thân phận là một ông chủ của Túy Hương Lầu, thì những gương mặt thân thiết kia muốn đưa ra những lời đề nghị khiếm nhã, thì lúc đó hắn rất khó xử trí.
Những vị công tử ở đây chẳng ai dễ đối phó cả, chỉ có Chu Ngộ Năng là có vẻ yếu kém nhất, nhưng những kiến thức của Phan An không hề thầm thường, trải qua mấy lần tiếp xúc với nhau, hắn cũng nhận ra rằng, tên Chu Ngộ Năng kia nhìn vẻ ngoài rất ngớ ngẩn nhưng trong lòng thì có một sự tinh ranh rất khó diễn tả.
Hơn nữa, mối quan hệ giữa các vị công tử ngồi đây rất vi diệu, trong đó Long Đại và Lý Phách Thiên là có mối quan hệ và nói luôn là cấu kết để làm những việc xấu, là một đồng mình với nhau rất thân thiết, nên mối quan hệ là trên mức bình thường rồi, Lý gia lại có quan hệ làm ăn quan trường với Hàng Châu phủ doãn Tôn Khoa, hơn nữa con trai của Tôn Khoa là Tôn Kiến đã từng theo đuổi đại tiểu thư nhà họ Chu, nhưng đã bị Chu đại tiểu thư thẳng thừng cự tuyệt, nên đã khiến Long Đại, Tôn Kiến và Lý Phách Thiên hợp thành một mối quan hệ ba càng rất vững chắc.
Còn mối quan hệ giữa Chu gia và Chung Bân cũng rất vi diệu, ai mà chẳng biết Chu Lão phu nhân đã từng đêm tối tới biệt viện của tri phủ Chung Bân chứ? Cho nên mối quan hệ giữa em trai hắn là Chung Việt với Chu Ngộ Năng cũng được gọi là trên mức bình thường.
Được coi là đứng về hai phía đối lập với nhau chính là hai vị công tử Chung Việt và Tôn Kiến, anh trai của Chung Việt là tri phủ Hàng Châu, bố của Tôn Kiến lại là phủ doãn Hàng Châu, một người được coi như bí thư thành phố Hàng Châu, một người được coi như chủ tịch thành phố Hàng Châu vậy, nhưng hai người họ lại không thuộc một bè phái. Một khi đề cập tới chính trị thì mối quan hệ làm sao có thể dung hòa được chứ.
Cho nên gặp nhau không bằng không gặp, như trong một trận long tranh hổ đấu như thế này, Phan An làm sao có thể bỏ qua hai bọn họ được chứ? Hắn khom lưng tập chung quan sát tình thế ở ngoài hội trường.
Nhiệm vụ hôm nay của hắn chỉ có một, chính là không chế những xung đột giữa các vị công tử, một khi dùng tới vũ lực, cho dù đó là ai, thì nhất định hắn sẽ bị bắt đi thôi, nên hắn nhất định phải giữ được trạng thái ôn hòa nhất.
Đó chính là một mặt lý tính của hắn, Túy Hương Lầu là nơi ăn uống phóng túng, thanh sắc, chứ không phải là chiến trường giành cho đao kiếm được, cho dù như những loại du côn như Long Đại, nếu dám manh động, thì Phan An cũng không ngần ngại tống khứ hắn ra ngoài, trên địa bàn của Phan gia chúng ta, thì chẳng có lý gì mà phải sợ tên Long Đại này cả.
Chu Ngộ Năng đang vô cùng buồn bực, chỉ có mỗi mình hắn đơn lẻ ngồi một góc, tuy trước mặt được bày một thế cờ rất tinh xảo, nhưng tâm trạng của hắn không hề đặt ở những thế cờ này, đôi mắt híp kia đang dõi theo tứ phía để xem xét tình cảnh của mỗi vị quý công tử kia, đương nhiên, là không thể thiếu được cái tên Lý Phách Thiên mà hắn luôn cho rằng vô cùng tiện nhân.
Hắn xem xét một vòng, Chung Việt thì tự tin, Diệp Ngâm Phong thì thản nhiên, Tôn Kiến thì xao động, Long Đại thì kiêu ngạo, Lý Phách Thiên thì vô sỉ, hắn đều ghi nhớ trong lòng hết.
Không cần phải hỏi, sự tự tin của bọn họ so với hắn thì hơn hẳn rồi, mấy người này hắn vô cùng hiểu rõ, Chung Việt chỉ dựa vào tiếng tăm của anh trai mình mà nổi danh khắp Hàng Châu, mà Chung gia vốn là Thư hương môn đệ, tên Chung Việt này từ nhỏ đã rất chú tâm học tập, nên trong bụng rất tài hoa phong lưu, để phá giải những thế cờ này thì chẳng thành vấn đề gì rồi, còn cái tên quý công tử ở kinh thành kia thì hắn lại không nắm rõ lắm, nhưng nhìn dáng vẻ nho nhõ khí độ và ánh mắt rất bình tĩnh kia, thì có thể đoán được rằng tên tiểu tử này cũng không phải hạng vừa.
Người làm hắn thực sự tức giận đó chính là Long Đại và Lý Phách Thiên, nhất là cái tên tiện nhân Lý Phách Thiên, Chu Ngộ Năng hận hắn tới ngứa ngáy cả người, không ngờ bọn chúng đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng rồi, mang theo bên mình mấy tên văn nhân mặc khách, lập thành một đội rất mạnh, có một quân đoàn này bên mình trợ giúp, thì cần gì Lý Phách Thiên phải đích thân động thủ chứ. Còn cái tên Long Đại kia thì cũng ngồi bên cạnh bày mưu tính kế đề ra những sách lược cho hắn.
Trái hẳn với mình, đơn thân thế cô, không có kẻ tương trợ, lúc này trong lòng hắn vô cùng chán nản, cảm thấy một ngày mà không có Trần Băng thì quả thật cuộc sống này rất đơn lẻ. Làm sao có thể ra ngoài không mang theo hắn chứ? Trong lòng Chu Ngộ Năng cứ tự trách mình, nếu lúc này Trần Băng có thể xuất hiện trước mặt hắn, thì chắc hắn vui sướng mà ôm trầm lấy hắn, có khi còn hôn ngấu nghiến lên mặt Trần Băng nữa ý chứ.
Vẻ mặt rất dâm đãng và khốn khiến của tên tiện nhân Lý Phách Thiên kia đang thản nhiên nói chuyện rất vui vẻ với tên Long Đại kia, bên cạnh có có mấy cô nương ăn mặt rất nóng bỏng tươi cười tán chuyện, Lý Phách Thiên còn dâm đãng hơn khi giữa đám đông này dùng tay sờ khắp ngực các nàng rồi lại bóp bóp những chiếc mông nóng bỏng kia, rồi vẻ láo toét nói:
- Mấy đứa hồ ly lẳng lơ các ngươi, ta sờ bóp vào những chỗ này có thoải mái không hả?
- Mấy cô nàng này không những rất sung sướng, hơn nữa còn muốn Lý công tử làm một trận ác chiến nữa cơ.
Long Đại ưỡn cái bụng lớn của hắn lên thở hổn hển nói. Tuy giữa chừng cũng có vài lần thủ hạ của hắn tới tìm hắn nói có chút việc, nhưng Long Đại đang hưng phấn dạt dào, cũng không thèm nghe những lời của thuộc hạ, không những thế còn mắng sối sả vào đám thuộc hạ đó rồi đuổi thẳng ra ngoài.
Những vị tiểu thư cô nương ở Túy Hương Lầu này đều được Phan An huấn luyện rất cẩn thận rồi, những tố chất thì không hề thua kém những tiểu thư khuê các khác, mấy nàng tuy bị hắn sờ bóp có chút đau đớn, trong lòng thì thầm chửi hai tên súc sinh Lý Phách Thiên và Long Đại không biết bao nhiêu lần, nhưng trên khuôn mặt vẫn nở nụ cười viên mãn rồi nhí nhảnh nói:
- Lý công tử chàng hư quá đi, chỉ biết trêu đùa người ta thôi, lát nữa phải cùng với đám nô gia này làm một trận tưng bừng đó nhé.
Lý Phách Thiên vừa nghe thấy những câu khiêu khích vậy, trong lòng cứ cho rằng bản thân hắn là long phượng trong đám công tử ở đây, rồi bàn tay lại càng sờ bóp mạnh hơn cười nói:
- Mấy đứa dâm đãng này, nếu lát nữa ta không nhìn thấy Hồng Hạnh cô nương, thì tất nhiên sẽ tìm các ngươi để các ngươi hầu hạ ta rồi, nhất là cái miệng nhỏ của các ngươi, bản thiếu gia vô cùng thích thú.
- Ái dà, công tử chàng thật là xấu quá đi.
Mấy cô nàng tuy trong lòng rất oán trách nhưng vẫn phải nghênh đón, cái loại công tử nhà ngươi, thấy đàn bà là không rời đi được rồi, lại còn muốn gặp Hồng Hạnh cô nương nữa chứ, cứ mơ đi nhé. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Long Đại ha ha cười lớn, rồi dùng ánh mắt hỗn xược nhìn Chu Ngộ Năng, rồi lại nói với Lý Phách Thiên:
- Ngươi nhìn cái con lợn kia kìa, vẫn ngồi đó giả gà giả vịt ngẫm nghĩ, nếu chỉ dựa vào cái trí tuệ ngu đần của hắn, thì làm sao mà nghĩ ra được cách phá giải thế cờ này chứ, thà rằng cứ nhận thua đi đỡ phải khiến người khác cho rằng mình nguy hiểm.
Lý Phách Thiên nghe tới đây càng thêm tức giận, nhớ ngày đó, hắn và Chu Ngộ Năng đánh cược với nhau, rõ ràng Chu Ngộ Năng bị hắn cho vào rọ, bị hắn mai phục, rồi bị hắn đánh cho một con lợn thừa sống thiếu chết, không ngờ lại có một đại cứu sinh tên Trần Băng đến cứu giúp, phản bại thành thắng, nên đánh hắn không còn cái răng mà ăn cháo nữa, thậm chí bây giờ trên mặt vẫn còn dấu tích.
Trong lòng hắn hận Chu Ngộ Năng và Trần Băng tới tận xương tủy, vốn nhờ vả anh rể Ngô Thiên Phát tìm ra cái cớ để bắt tên Trần Băng này vào đại lao để có cơ hội hành hắn, nhưng không ngờ lại được Chu Lão phu nhân và Chung Bân bày mưu tính kế cứu ra, hơn nữa còn cắt chức của Ngô Thiên Phát nữa chứ, đúng là tiền mất tật mang, bởi vậy còn bị phụ thân của hắn thóa mạ cho một trận.
Trải qua trận giáo huấn bằng máu đó, Lý Phách Thiên đã hiểu rõ khuyết điểm của mình, cho nên đã không tiếc vung tiền để mời được hai đại cao thủ cờ tướng hộ giá hộ tống hắn. Hắn thấy hai vị đại cao thủ vẻ rất tự tin giải thế cờ này, rồi lại lạnh lùng cười nhìn Chu Ngộ Năng, rồi giơ ngón tay giữa lên lắc đầu nói:
- Tên mập họ Chu kia, lần này xem ngươi làm thế nào nào? Chỉ dựa vào cái đầu lợn của ngươi, lại còn ở đây giả bộ nguy hiểm nữa, mau mau cút khỏi đây về bú tí mẹ ngươi đi, đừng ở đây làm trò nữa.
Chu Ngộ Năng nghe thấy những lời ngông cuồng của tên nhãi này, tuy trong lòng vô cùng tức giận, nhưng hắn cũng không phải khờ khạo, giữa chốn văn nho thanh lịch thế này không thể nói ra những lời tục tĩu được, bản thân vốn phải đóng là đứa thiểu năng, nên hắn cố nhịn, tuy rằng không phản bác, nhưng vẫn tỏ ra chuyên tâm suy nghĩ để giải thế cờ này, làm vậy để đợi Trần Băng tới để thay hắn chủ trì đại cục này.
Nhưng những người khác lại không nghĩ vậy, những lời của Lý Phách Thiên vừa nói ra, tất cả những người ở đây đều kinh ngạc, trong lòng đều thầm nghĩ, cái tên Lý Phách Thiên này đúng là tên tiện nhân ngạo mạn, trong cục diện đều tao nhã thanh lịch thế này mà lại nói ra những câu tục tĩu bẩn thỉu đó, khiến mọi người mất cả hứng, nhất là Chung Việt và vị công tử từ kinh thành tới Diệp Ngâm Phong đều đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, không khỏi lắc đầu ngao ngán.
Chung Việt xuất thân từ gia đình nho giáo, gia giáo rất nghiêm khắc, hành động nào cũng thể hiện vẻ thư sinh con nhà có học, hắn cười rồi nhìn Diệp Ngâm Phong nói:
- Diệp công tử, người xem thế cờ này có lọt vào con mắt xanh của huynh không?
Diệp Ngâm Phong mỉm cười, trong nụ cười đó mang theo sự thương cảm, uống một ngụm trà, cũng chẳng thèm nhìn qua những thế cờ kia, rồi nhìn vào chiếc quạt trên tay mình xuất thần nói:
- Huynh cũng đừng có đề cao ta, cái gì mà lọt vào mắt xanh chứ? Ta có thể phá giải được chẳng nhẽ ngươi lại không phá giải được sao? Rõ ràng ngươi biết rằng tâm trí ta không đặt vào thế cờ này, lại còn móc máy ta nữa, hôm nay ta chỉ giả bộ vậy thôi, cửa thứ nhất thì rất dễ vượt qua rồi, đợi lát nữa nếu có những thế cờ khó hơn, thì ắt ta sẽ trợ giúp ngươi.