Thạch Đầu Trù nhìn vào trong mắt mà cơn tức giận dâng lên trong lòng, thầm nghĩ rằng tiếng tăm thật ra rất khó giữ, ta nhất định phải cho ngươi đẹp mặt!
Khuôn mặt y ngụy trang ra vẻ tươi cười như gió xuân lay động, cất cao giọng nói:
- Trần công tử nếu đã có nhã hứng này, vậy ta sẽ theo đến cùng, nếu Trần công tử đã được tương truyền là Văn Khúc Tinh Quân hạ phàm, vậy ta sẽ ra một câu đối, chỉ cần huynh đối lại được, Noãn Hương các kia, từ nay trở đi, tùy ý huynh ra vào!
Ra câu đối? Ai sợ ai chứ?
Trần Tiểu Cửu nắm lấy bàn tay nhỏ của Y Đằng Tuyết Tử, đôi mắt ẩn tình dào dạt nhìn vào mắt nàng, không thèm nhìn Thạch Đầu Trù mà thúc giục nói:
- Thạch công tử xin hãy nhanh một chút, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, huynh không gấp gáp nhưng ta thì sốt ruột rồi đây!
Thạch Đầu Trù âm sầm cười một cái, cất cao giọng nói:
- Mời trăng sáng;
Trần Tiểu Cửu trầm ngâm một lát, đối đáp nói:
- Nằm gió mát!
Đám người Chung Việt, Phan Tường, Thôi Châu Bình cũng có chút tài danh, hơn nữa họ biết rõ tài hoa của Thạch Đầu Trù, so với họ còn cao hơn một mảng lớn, đặc biệt là các loại thi từ ca phú, y đặc biệt am hiểu.
Tuy là Trần Tiểu Cửu được mệnh danh là Văn Khúc tinh quân lâm phàm, nhưng đấu với Thạch Đầu Trù, phần thắng phần bại, thật đúng là khó lường!
Nhưng bây giờ điều làm họ không hiểu là, không biết vì sao Thạch Đầu Trù lại ra một câu đối đơn giản đến thế này? Đang lúc kinh ngạc khó hiểu, chợt nghe thấy Thạch Đầu Trù lại làm khó dễ nói:
- Nâng chén tựa sen xanh mời trăng sáng;
Trần Tiểu Cửu đối đáp trôi chảy:
- Ngủ cúc như ngũ liễu nằm gió mát!
Thạch Đầu Trù lại truy vấn nói:
- Rượu xanh chưa từng đắc ý nâng chén, tựa sen xanh mời trăng sáng;
Trần Tiểu Cửu phóng khoáng tự nhiên nói:
- Hoa vàng sao dám hiểu ngủ cúc, như ngũ liễu nằm gió mát!
Thạch Đầu Trù nói:
- Lúc thản nhiên giải sầu, tạm dừng huyên náo, túy ỷ thủy đình, hận năm đó rượu xanh chưa từng được nâng chén, tựa sen thanh mời trăng sáng;
Trần Tiểu Cửu nói:
- Tự tại dựa lan can, vứt bỏ tục sự, nhàn ngâm sơn các, nghĩ ngày mai hoa vàng sao dám hiểu ngủ cúc, như ngũ liễu nằm gió mát!
Đám người Chung Việt, Phan tường, Thôi Châu Bình giờ mới hiểu ra: thì ra đây lại là cách đối thêm chữ.
Nghe hai người đưa qua đẩy lại, đối đáp sắc bén, trong thời gian ngắn thế này, một người tấn công tự nhiên, một người phòng thủ tuyệt vời, thật không khỏi muốn vỗ tay khen ngợi!
Nhưng lại không dám lên tiếng quấy rầy, sợ ảnh hưởng suy nghĩ của Trần Tiểu Cửu.
Từng người vô cùng căng thẳng mà siết chặt nắm tay, trong lòng bàn tay, trên vầng trán đều đã toát ra mồ hôi lạnh, dường như so với Trần Tiểu Cửu còn căng thẳng hơn gấp trăm lần!
Y Đằng Tuyết Tử nghe thấy Trần Tiểu Cửu đối đáp trôi chảy, trong đôi mắt đẹp liền dạt dào thần thái làm động lòng người, bàn tay ngọc ngà nắm chặt lấy cánh tay hắn, trong lòng càng kiên định muốn thu nhận Trần Tiểu Cửu vào cửa làm tiểu sư đệ của nàng.
Thạch Đầu Trù lại nói:
- Lỗi lạc, cũng vì minh phú mạn thi đầy bụng, độc hành ngàn dặm, lúc thản nhiên giải sầu, tạm dừng huyên náo, túy ỷ thủy đình, hận năm đó rượu xanh chưa từng được nâng chén, tựa sen thanh mời trăng sáng;
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Điên cuồng, chỉ bởi tuấn từ thư khúc trong lòng, đúng lúc canh ba, tự tại dựa lan can, vứt bỏ tục sự, nhàn ngâm sơn các, nghĩ ngày mai hoa vàng sao dám hiểu ngủ cúc, như ngũ liễu nằm gió mát.
Thạch Đầu Trù nghe vậy, trong lòng thảm thiết, thật sự không nghĩ tới Trần Tiểu Cửu lại dũng mãnh đến thế này, phải biết là câu đối này trong lòng y được xem là tuyệt đối, không nghĩ tới Trần Tiểu Cửu lại đối được một cách dễ dàng thế này, nhất thời thương tâm, khổ sở, ghen tị tràn ngập trong đầu y, sắc mặt cũng kinh hãi mà trở nên tái xanh.
Thạch Đầu Trù mày khẽ chuyển, quyết liệt nói:
- Từ biệt Địch Bá Kiều, Tiêu tTêu tóc bạc , vô cùng phiền muộn, còn lại khổ lữ giục minh sương, chim theo cô khách về muộn, bồi hồi thật lâu nơi lan cao, đường cổ ngựa hí theo ảnh nhạn, ngang qua hạnh trấn rửa chân nơi sông lạnh, mang đàn gảy lên khúc tiêu dao tứ hải, còn lưu lại muôn đời hậu thế, lỗi lạc, minh phú mạn thi trong bụng, độc hành ngàn dặm, lúc thản nhiên giải sầu, tạm dừng huyên náo, túy ỷ thủy đình, hận năm đó rượu xanh chưa từng được nâng chén, tựa sen thanh mời trăng sáng; Nguồn truyện:
Dưới một hơi, Thạch Đầu Trù liền đem toàn bộ câu đối dài nói thẳng ra, sau đó nhàn nhã ngồi trên ghế, nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói:
- Trần công tử, huynh đối đi chứ!
Trong lòng y nghĩ, cho dù Trần Tiểu Cửu thần quỷ nhập thể, sợ là cũng không thể đối được!
Đám người Chung Việt, Phan Tường, Thôi Châu Bình nghe xong, không ai không hít vào một hơi sâu, câu thơ với cách dùng từ, ý cảnh, cách vận luật tuyệt hảo này đã như vậy mà xuất hiện trên đời, nhất thời làm sao có người có thể đối được chứ!
Đôi mắt đẹp của Y Đằng Tuyết Tử toát ra ánh sáng, nắm lấy cánh tay của Trần Tiểu Cửu, lay động nói:
- Trần công tử, huynh cũng đối đi!
Nhưng Trần Tiểu Cửu lại không hề động đậy, Y Đằng Tuyết Tử nói:
- Không nghĩ tới ngươi thật sự sợ rồi…
Trần Tiểu Cửu dường như lại đến cảnh giới yên tĩnh nghĩ ngợi, tất cả âm thanh ở xung quanh đều không nghe thấy, tất cả hình ảnh đều nhìn không ra, tất cả mọi thứ đều hóa thành một mảnh mơ hồ!
Bỗng nhiên, hắn khẽ nhíu mày, một luồng linh quang tràn vào từ trăm huyệt!
Ha hả! Có rồi…
Trần Tiểu Cửu tỉnh lại từ trong sự trầm mặc, trong mũi ngửi thấy một mùi thơm nồng nàn, Y Đằng Tuyết Tử đang nhón cao mũi chân, đứng ngay trước mắt mình, dính sát vào người mình.
Bộ ngực đầy đặn, nhẹ nhàng áp sát vào ngực của Trần Tiểu Cửu, có thể cảm nhận được sức sống linh động, mềm mại, đàn hồi của nó, khoảng cách giữa hai khuôn mặt, cũng chỉ khoảng nửa thước, gần như có thể nhìn thấy sự kỳ vọng trong đôi mắt của Y Đằng, đen tuyền long lánh, đoạt cả hồn phách người ta, gương mặt khẽ động, đôi môi mềm khẽ hé mở, một hơi thở thơm ngát thổi lên lỗ tai Trần Tiểu Cửu, ngứa ngứa, nhột nhột!
Nhẹ nhàng cúi đầu xuống, với khoảng cách da thịt kề nhau, nhìn vào trong cổ áo rộng của bộ kimono, có thể nhìn thấy một khe sâu màu trắng giữa bộ ngực đầy đặn, theo nhịp hô hấp mà động đậy, trắng đến chói mắt.
- Sao đứng gần ta thế này?
Trần Tiểu Cửu cười rạng rỡ:
- Muốn lén lút vụng trộm chạm vào ta sao?
Thân hình len lén dựa về trước một cái, chỉ là động đậy chút ít thế này mà toàn thân đều cảm nhận được sự sảng khoái.
Y Đằng Tuyết Tử vốn là kinh ngạc vì sao Trần Tiểu Cửu lại đột nhiên giống lão tăng nhập định, mất đi tri giác, không tự chủ mà đứng gần thân mình hắn, quan sát mặt mày hắn, thật sợ hắn sẽ vì nghĩ không ra mà hôn mê đi mất!
Đến gần một chút, mới phát hiện Trần Tiểu Cửu dung mạo tuấn mỹ, bất luận chỗ nào cũng đều rất tinh sảo, cảm giác xem xét tỉ mỉ từ khoảng cách gần, dường như còn có cảm giác hơn khi nhìn từ xa, càng cảm thấy động lòng.
Một luồng hơi nhẹ nhàng khoan khoái từ trên người Trần Tiểu Cửu thoảng ra ngoài, mang theo hương vị vô cùng mê hoặc người, dường như mình đối với tiểu sư đệ chuẩn này cũng có chút động lòng thật rồi!
Nhưng chỉ trong một nháy mắt thế này, Trần Tiểu Cửu liền tỉnh lại, trong đôi mắt lóe ra vầng sáng bỡn cợt, chính là đang hướng về phía mình mà mỉm cười!
Vì sao không mê muội thêm một lát chứ?
Y Đằng Tuyết Tử còn lưỡng lự chưa xong. Lời nói bỡn cợt của Tiểu Cửu khiến nàng có chút hoảng loạn, thân hình hơn nghiêng, kinh hoảng né tránh!
Nàng là nghiêng người định bước qua, nhưng ngay dưới bụng nhỏ, một vật cứng cáp như chiếc cọc gỗ lướt qua bụng và đùi của nàng, còn mang theo một chút cảm giác đàn hồi.
Đôi tai của Y Đằng Tuyết Tử lập tức trở nên đỏ bừng, nàng tất nhiên biết đó là thứ gì.
Ngoái đầu nhìn lại, không chỉ không tức giận, ngược lại còn mang vẻ mặt vui vẻ, gật gật đầu, vì nàng phát hiện độ cứng và độ dài của chiếc cọc gỗ kia, vừa khéo là lựa chọn tuyệt hảo cho nghệ kỹ.
Hai người dựa sát vào nhau thế này, khiến hai người Không Không, Lan Lan bĩu đôi môi anh đào màu hồng phấn, dịu dàng mà không tự nhiên nói:
- Trong mắt Trần công tử chỉ có Tuyết Tử tỷ tỷ, lại không có bóng dáng của hai chúng tôi!
Trần Tiểu Cửu nghe thấy vậy cũng không quan tâm đến họ, sức hấp dẫn của hai người, so với Y Đằng, thật sự cách biệt trời vực!
Thạch Đầu Trù, vốn vô cùng nhàn nhã, cảm giác nắm chắc phần thắng thật tốt, nhưng Trần Tiểu Cửu nhà ngươi chà chà cọ cọ cả nửa ngày trời, rốt cuộc muốn thế nào, đối không được còn không dám thừa nhận sao? Ta thì cứ muốn ngươi bị mất mặt đó!
Ngẩng đầu thưởng thức một ngụm trà thơm, phóng khoáng tự nhiên nói:
- Trần công tử, huynh vẫn là đối đi chứ, nếu đối không được, đừng nói là một khắc xuân tiêu, mà đến nửa khắc xuân tiêu cũng không có cơ hội đâu!
Y Đằng nhẹ nhàng kéo cánh tay Trần Tiểu Cửu một cái, nỉ non nói:
- Còn không đối nhanh lên đi?
- Nàng gấp sao? Cũng không phải thật sự một khắc xuân tiêu, hoảng cái gì?
Trần tiểu Cửu nhỏ giọng nói thầm một câu, đi đến ngồi đối diện với Thạch Đầu Trù, cũng nhấp một ngụm trà thơm, cười nói:
- Câu đối tự trọng trong bụng sao, chỉ sợ đối xong rồi, Thạch công tử đổi ý.
- Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, có năng lực thì huynh cứ nói ra!
Thạch Đầu Trù tức giận lắc chén trà một cái.
- Thạch công tử, nghe rõ đây!
Trần Tiểu Cửu đứng dậy, cất cao giọng nói:
- Khói sóng sông phong lộc, nhiễm nhiễmáo xanh , một chút thê lươngkhông quen nói lời tiễn hoàng hôn, mây trục con thuyền đi nhanh, cuồn cuộn lướt đi vượt sóng dữ, rừng buồn ve khóc theo tiếng thu, đi ngang mai thôn hoảng mộng bước lên lầu, trống đánh tiếng vang lạc thác nhất sinh, vả lại dựa theo thâm tình trí viễn , sơ cuồng, tuấn từ thư khúc trong lòng, đúng lúc canh ba, tự tại dựa lan can, vứt bỏ tục sự, nhàn ngâm sơn các, nghĩ ngày mai hoa vàng sao dám hiểu ngủ cúc, như ngũ liễu nằm gió mát.
Lời vừa thốt lên, người người có mặt đều kinh hoàng!
Ba người Chung Việt, Phan Tường, Thôi Châu Bình trong mắt đã lộ ra thần sắc tán thưởng, lúc nãy ba người ngồi đây nghĩ cả nửa ngày, nghiên cứu cả nửa ngày, cũng không nghiên cứu ra vế sau đối khớp đến thế này.
Vì câu đối này quá dài, muốn đối cho khớp hoàn toàn về bằng trắc, dùng từ, ý cảnh thì thật sự phải suy nghĩ thật lâu mới được, thời gian một lát thế này, tuyệt đối không thể!
Suy bụng ta ra bụng người, họ cũng tưởng Trần Tiểu Cửu không đối được, không thể vào Noãn Hương các để vui vẻ với Y Đằng Tuyết Tử nên mới làm chuyện mờ ám ngượng ngùng thế này trước mắt thiên hạ.
Không nghĩ tới Văn Khúc tinh quân chính là Văn Khúc tinh quân, tất nhiên là không giống với người phàm, chỉ có thể là đối tượng được người ta ngưỡng mộ.
Gương mặt Thạch Đầu Trù vặn vẹo, trở thành một tấm mặt khổ qua! Phẫn nộ và buồn khổ từ trong lòng y phản xạ ra ngoài, y bắt đầu nôn nóng bất an, tức giận bất bình mà bước đi qua lại, bàn tay không ngừng nắm chặt và mở rộng ra, phát tiết sự thất vọng đột nhiên dâng lên khắp toàn thân.
Y không nghĩ tới Trần Tiểu Cửu lại thật sự làm được, hơn nữa câu đối tinh tế, bằng trắc chuẩn xác, ý cảnh sâu xa, y cũng muốn làm tiểu nhân, bới lông tìm vết, tìm ra sai sót ở trong đó, nhưng lại không thể thành công.
Mắt thấy mình sào bay trứng vỡ, một hoa khôi tốn rất nhiều tiền để mời đến, liền như vậy mà cho không Trần Tiểu Cửu mất rồi, đúng là khổ sở như bị bóng đè.
Trần Tiểu Cửu vừa cười vừa nhìn Thạch Đầu Trù nói:
- Thạch công tử, ta thế này đã xem như là thông qua rồi chứ? Có thể tiến vào chưa?
Y Đằng Tuyết Tử bước nhẹ nhàng, kéo Trần Tiểu Cửu hướng ra ngoài mà đi, mặt tươi cười như hoa nói:
- Trần công tử, còn dông dài cái gì, nhanh lên cùng Tuyết Tử đi thôi!
Thạch Đầu Trù suy sụp ngồi trên ghế, không còn sức lực mà xua xua tay, trong lòng lại uể oải mà nghĩ, vì sao mỗi lần mình đấu với Trần Tiểu Cửu, đều không hề chiếm được một chút lợi thế nào? Mẹ nó, thật là tức giận mà…
Trần Tiểu Cửu chào hỏi một cái với Tào công công trước, rồi liền bị Y Đằng Tuyết Tử kéo đến cửa đại sảnh, hắn đẩy cửa ra, lại cười hì hì nói:
- Thạch công tử, quên nói với huynh, Dương Xuân Thập Bát Tịch gì đó, tuy ta không thể ngồi cùng Tào công công, nhưng ta có hơn mười huynh đệ cũng rộng lượng lắm, một lát tuyệt đối đừng quên cho họ thêm đôi bát đũa với, huynh biết đó, sau mấy chuyện phong lưu, sẽ rất mệt…
Thạch Đầu Trù trong lòng lửa giận cháy hừng hực, trợn trắng mắt lên, suýt nữa đã hôn mê đi mất!