Trần Tiểu Cửu nhìn theo bóng Kỷ Tiểu Đường, vừa rồi lần đầu tiên nhận thức được đánh giá cao hơn mười người đàn ông này, sắc mặt họ ngăm đen, cánh tay tráng kiện, cơ thịt rắn chắc, cả người toát ra hơi thở cường tráng.
- Bọn họ là…là thủy thủ?
Thạch Việt mở to mắt :
- Tiểu Đường muội muội đừng gạt ta.
Kỷ Tiểu Đường dịu dàng cười:
- Trần công tử, ta làm sao có thể lừa huynh chứ? Huynh không biết sao? Kỷ gia chúng ta ở Dương Châu chủ yếu là kinh doanh thủy vận mà.
- Đúng vậy, đúng vậy, ta sao có mà quên được chứ.
Trần Tiểu Cửu vỗ tay, lại nhìn mười mấy thủy thủ kia, nguong ngùng nói:
- Ta còn tưởng bọn họ là bảo tiêu của cô nương.
Dừng một chút, Trần Tiểu Cửu lại tò mò nói:
- Nhưng, cô nương ra ngoài sao phải mang theo nhiều thủy thủ vậy?
Kỷ Tiểu Đường dịu dàng cười, nhớ lại nói:
- Trần công tử, huynh từng nói với ta, nếu huynh làm thủy vận, thì để ta cho huynh một số nhân sự biết nghề, ta vẫn luôn nhớ rõ, cha ta quay lại Dương Châu, đã nhắc tới việc huynh làm thủy vận, ta mới mang theo những người này.
Trần Tiểu Cửu lúc ấy chỉ là tùy tiện nói, thuận miệng xua đuổi cô gái này, không ngờ vô tâm dập liễu, liễu thành ấm, quay lại nhìn Kỷ Tiểu Đường một cái, trong lòng không khỏi sinh ra sự cảm kích với Kỷ Tiểu Đường, dịu dàng cười nói:
- Tiểu Đường muội muội, chả trách cô nhớ rõ như vậy.
- Trần công tử, mỗi câu huynh nói ta đều nhớ rõ! Hơn nữa…
Kỷ Tiểu Đường nghịch ngợm đầu lưỡi, vỗ ngực nói:
- Hơn nữa, mười mấy người ta mang theo, đều là trợ thủ đắc lực của cha ta, không chỉ có khả năng về tính thủy, mà đối với tất cả những việc phức tạp liên quan tới thủy vận, đều rất tinh thông! Nếu Trần công tử có thể biết dùng người, nhất định có thể làm thủy vận rất phát đạt.
Hóa ra đều là tinh anh, Tiểu Đường muội muội thật là tiêu phí một khoản lớn.
Trần Tiểu Cửu nghe vậy rất vui, câu cửa miệng nói rất hay, xe chạy đường núi, ắt có đường, bản thân vừa gặp khó khăn, Tiểu Đường muội muội hiện thân giúp đỡ, lúc này, hắn kích động tới muốn chạy lại ôm lấy Tiểu Đường muội muội , muốn hôn một cái.
Tuy nhiên lại nghĩ lại thấy có chút kỳ lạ, vội kéo tay Kỷ Tiểu Đường, ghé vào tai nàng nhỏ giọng nói:
- Tiểu Đường muội muội, bọn họ thật sự đều là tinh anh của Kỷ gia sao?
Kỷ Tiểu Đường dịu dàng nói:
- Quả thật là nhân tài của nhà chúng ta, gần như bị ta mang đi hết.
Vẻ mặt Trần Tiểu Cửu nghi hoặc nói:
- Vậy sao cha cô lại nỡ bỏ họ?
Hơi thở của đàn ông ập tới, cái tai trắng nõn của Kỷ Tiểu Đường nhẹ nhàng run lên, sau đó là ửng đỏ, trong mắt lóe lên vẻ bỡn cợt, lùi lại phía sau một bước, dịu dàng nói:
- Cha ta là quỷ keo kiệt, sao nở bỏ họ chứ? Ta nhân lúc cha ta đi Tô Châu bàn chuyện làm ăn, lừa bọn họ đem đi.
- Ai…vì Trần công tử, ta đã mang gần hết trợ thủ đắc lực của cha ta đi, nếu cha ta biết tin này, lại mắng ta là con gái hướng ngoại.
Lén lút đưa đi? Trong lòng Trần Tiểu Cửu cũng cho rằng như vậy, bằng không với bộ dạng tham lam của Kỷ Đức, sao có thể bị mình lợi dụng chứ?
- Tiểu Đường muội muội, muội thật tốt! Muội đã giúp ta một việc lớn.
Trần Tiểu Cửu lại nhỏ giọng nói:
- Những người đó coi như là ta mượn? Sau này sẽ theo ta sao?
- Trần công tử, còn xem bản lĩnh của huynh?
Kỷ Tiểu Đường đỏ mặt nói:
- Những người này là ta mang ra, chỉ cần ta ở đây, bọn họ sẽ không đi, cho nên…
Nàng xoay vòng eo, thẹn thùng nỉ non nói:
- Chỉ cần huynh đừng đuổi ta đi là được.
Trần Tiểu Cửu mừng rỡ như tiêu tan mọi tức giận, lúc này chính là lúc nghẹn họng, cần nhân thủ, Kỷ Tiểu Đường này có lại dính răng cỡ nào, cũng không thể để nàng ra khỏi cửa. Hơn nữa, Tiểu Đường muội muội lôi kéo thủy thủ, làm việc nghĩa giúp hắn, đã chạm được vào nơi sâu thẳm nhất trong lòng hắn.
Lúc này Kỷ Tiểu Đường trong mắt hắn chợt trở nên cao lớn hơn nhiều.
Tuy nhiên, là con la hay là con ngựa, đều phải lôi ra.
Trần Tiểu Cửu tiến lên phía trước chào hỏi mấy thủy thủ ở phía sau, liền tiếp đón mọi người về lại bến tàu.
Anh Mộc đi lên, mặt hiếu kỳ:
- Cửu ca, họ là ai vậy?
Trần Tiểu Cửu nói:
- Đều là nhân tài đắc lực tinh thông đường thủy.
Cao Cung rống lên cười to:
- Cửu ca, lừa người sao? Lúc này, đi đâu tìm được nhiều thủy thủ như vậy? hơn nữa, nhìn dáng vẻ của bọn họ, cũng không giống thủy thủ lắm, giống như là tay chân của bọn ác ôn.
Trong hơn mười người đàn ông kia, có một người vừa đen vừa tím, vẻ mặt mạnh mẽ đứng lên, tự tin nói với những người phía sau:
- Các huynh đệ, chúng ta giở ra chút tài năng, cho bọn họ mở mắt?
Nhìn thần sắc đó, là biết gã là đại ca của họ.
Hơn mười người đàn ông cười lớn, cởi y phục, chỉ mặc một cái quần con, lộ ra một làn da đen nháy, liền nhảy xuống nước.
Trong nháy mắt, không thấy bóng dáng họ đâu, mặt sông lại trở nên im ắng.
Mấy trăm con mắt nhìn chằm chằm trên mặt sông, đợi rất lâu, vẫn không thấy bóng người.
Trần Tiểu Cửu kinh ngạc nói:
- Tiểu Đường muội muội, bọn họ sẽ không bị cá mập ăn chứ?
Cao Cung lại cười rống lên, vẻ mặt khinh thường nói:
- Cửu ca, thủy thủ người ta lợi hại, đều là bơi trong nước, cho dù có bất động, cũng có thể nằm trên mặt nước, mà huynh xem những người này, vừa xuống nước, đã mất tăm, không bị nước ngâm chết, chúng ta còn phải đền mạng.
- Im mồm quạ lại cho ta.
Trần Tiểu Cửu cau mày, lâu không thấy những người này nổi lên, hắn cũng có chút lo lắng: Tiểu Đường muội muội cũng mang theo một ít bao cỏ, vậy mình vui thừa rồi.
Chính lúc đang buồn, trên mặt nước lại nổi bọt, một trận bọt nổi lên, sau đó, mười mấy thủy thủ rút cuộc cũng lơ lửng trên mặt nước.
Trần Tiểu Cửu nhìn bọn họ, không khỏi kinh ngạc: trong tay mỗi thủy thủ, không ngờ đều cầm một con cá lớn đang nhảy.
Mấy trăm con mắt nhìn chằm chằm vào lũ cá lớn đang giãy dụa trong tay, trên mặt mỗi người đều tràn ngập sự kinh ngạc, gần như không dám tin vào cảnh tượng trước mặt.
Một tiếng ồ vang lên! Tay không lặn xuống nước bắt cá, lẽ nào bọn họ trong nước không ngờ còn linh hoạt hơn cả cá sao? Lần này rút cuộc đã nhặt được bảo bối rồi.
Trần Tiểu Cửu cầm đầu vỗ tay, mấy trăm người phản ứng lại, vỗ tay như sấm.
- Các huynh đệ, mau lên đây, khéo cảm lạnh.
Trần Tiểu Cửu đương nhiên hiểu được kiến thức của các thủy thủ, trong lòng coi bọn họ như người trời, vui vô cùng.
Đám người đàn ông mặt xám lên bờ, Trần Tiểu Cửu lại dẫn bọn họ tham quan các thuyền lớn, hỏi về quy trình và tạp vụ bình thường có liên quan tới thủy vận.
Mười mấy người đều là tay già đời trong tủy vận, có hỏi phải đáp, trả lời các câu hỏi của Trần Tiểu Cửu rất rõ ràng, đặc biệt là người đàn ông mặt xám, đối với việc quản lý thủy vận thế nào, không ngờ còn có giải thích riêng, nghe ra rất khả thi.
Nhân tại, thật là nhân tài.
Trần Tiểu Cửu từng từ thán phục tới kinh ngạc, thủy thủ siêu cấp như vậy, sao có thể chỉ là lai khách tạm thời được, hữu tình tài trợ sao? Hắn đã sinh ra lòng tham, muốn thu phục những người này.
- Vị huynh đệ này, xin hỏi quý danh là gì vậy?
Trần Tiểu Cửu thân mật vỗ vai gã.
- Bành Thông.
Người đàn ông mặt xám trả lời thành thật, ngay cả hai từ " miễn quý" này cũng lười thêm vào.
- Hóa ra là Bành huynh đệ, thất kính, thất kính.
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt ôn hòa:
- Bành huynh đệ thân thủ siêu phàm, kiến thức bất phàm, Kỷ gia chắc chắn rất coi trọng huynh đệ? Nghĩ đến nhất định không tâm thường.
Tính cách Bành Thông trầm ổn, không phải là người giảo hoạt, cũng sẽ không nói dối, khuôn mặt xám hiện ra chút xấu hổ, ngượng ngùng cười nói:
- Coi trọng là coi trọng, lương cũng không cao, chỉ có mười lượng.
Lương mười lượng?
Thế thì ăn kiểu gì? Kỷ Đức này thật là keo kiệt.
Trần Tiểu Cửu bĩu môi nói:
- Bành huynh đệ, thực không dám dấu, Tiểu Cửu ta đối xử với huynh đệ, tuyệt không bạc bẽo, phát bạc cho mỗi huynh đệ, mỗi tháng ít nhất cũng ba mươi lượng, thân thủ giống như huynh đệ đây, ít nhất cũng phải một ngàn lượng.
- Một ngàn lượng? Nhiều như vậy?
Bành Thông không khỏi há hốc mồm, dường như không dám tin vào lời nói của Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu chen mi, vẻ mặt khinh thường nói:
- Huynh đệ, lấy vợ chưa?
Bành Thông mặt đỏ bừng, cúi đầu giận dữ nói:
- Không có tiền, sao lấy vợ được ?
- Được, được.
Trần Tiểu Cửu nghe tin này, trong lòng mừng rỡ, giơ ngón cái lên nói với Bành Thông:
- Bành huynh đệ, ta đối xử với huynh đệ vô cùng quan tâm, phàm là trong nhà chưa có vợ hiền, Tiểu Cửu ta dốc hết sức giúp đỡ cưới vợ.
- Hả?
Bành Thông chưa từng nghe có phúc lợi tốt như vậy, trừng mắt, kinh ngạc nhìn Trần Tiểu Cửu:
- Huynh đệ, thủ lĩnh như huynh, quả nhiên khác người.
- Đó là đương nhiên.
Trần Tiểu Cửu hô:
- Hôm nay các huynh đệ tới đây, mệt nhọc không chịu nổi, không cần phải tốn sức nữa, an bài cho các huynh đệ tới Tửu Hương lầu nghỉ ngơi.
Tửu Hương lầu? Bành Thông mơ hồ đoán được Tửu Hương lầu rút cuộc làm gì, nhỏ giọng nói:
- Cái này…cái này không hay lắm.
Trên mặt loáng thoáng hiện ra chút hy vọng.
- Có gì không tốt? Ta coi các vị như huynh đệ mà.
Trần Tiểu Cửu xua tay kêu Anh Mộc, dặn dò nói:
- Bây giờ các ngươi dẫn đám Bành Thông tới Tửu Hương lầu, nói với tên công tử bột Phan An kia, chọn những cô gái đẹp nhất của Tửu Hương lầu, những món ngon nhất, nhiệt tình hiếu khách nhất, tiếp đãi các thủy thủ này.
Anh Mộc hiểu được quan hệ lợi hại trong đó, nhiệt tình kéo đám Bành Thông, đi tới Tửu Hương lầu.
Trần Tiểu Cửu tâm trạng vô cùng vui, nói với Lô Sài Bổng:
- Ngươi mau dẫn người, tìm cho bọn Bành Thông một căn nhà tốt, ăn mặc ngủ nghỉ, sắp xếp tốt vào, nhất định không thể chậm trễ.
Lô Sài Bổng đáp lại một tiếng, vội vã dẫn các huynh đệ rời đi.
Ngoái đầu nhìn lại thấy Kỷ Tiểu Đường đỏ mặt, tiến tới gần, nói:
- Trần công tử, ta ở đâu? Huynh không thể để ta ở cùng các thủy thủ kia..như vậy không tốt.
Đây thật là một nan đề, Trần Tiểu Cửu gãi đầu, không biết nên sắp xếp cho cô gái này thế nào.
Kỷ Tiểu Đường xoay eo, hai mắt vụt sáng, nhìn chằm chằm Trần Tiểu Cửu, lại to gan nói:
- Bằng không, Trần công tử, ta ở cùng chỗ với huynh nhé, như vậy ta an tâm hơn.
- Không được.
Đan Nhi nổi giận đùng đùng, trong nháy mắt, rút bảo kiếm ra đặt trên cổ Kỷ Tiểu Đường.