Đại Ma Tử cùng hơn hai mươi người. Đám thủ hạ của Bành Thông linh hoạt như cá vậy, từng tên từng tên bị đánh cho hộc máu mồm, đầu bị sưng phù lên, một đám du côn thẫn thờ, hai mắt vô hồn, y cho rằng đám người Bành Thông chuyên dùng nắm đấm để xử lí mọi việc.
Đám người Bành Thông ném bọn họ ở trên bờ biển, tươi cười tự tin, đứng thẳng người lên.
Đám người lưu manh đó thực sự sợ rồi, một đám khóc lóc nỉ non trên bờ cát, muốn đem những giọt nước từ trong phế phủ ra ngoài, không còn kiêu ngạo uy phong như vừa rồi.
So sánh từ đầu đến cuối, chênh lệch quá nhiều!
Anh Mộc muốn trút giận lên hai mươi mấy tên này, Trần Tiểu Cửu một tay giữ chặt hắn, cười gian tà nói:
- Không thể lúc nào cũng bạo động được đâu, động não đi được không?
- Động não cái gì? Chống lại quân đoàn Anh Mộc, đánh đám lưu manh của quân đoàn Anh Mộc chúng tôi, phải giết bọn chúng, còn lưu luyến cái gì?
Anh Mộc quơ tay, vẻ mặt khó hiểu.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Hiện tại thì chúng ta đang là thương nhân buôn bán! Làm sao có thể đánh đánh giết giết được?
Lại lén lút nhìn Anh Mộc thấp giọng nói:
- Ngươi vội cái gì? Tên du côn lưu manh này cứ từ từ, sớm muộn gì ta sẽ thu phục thành thuộc hạ của ngươi, thu phục lòng người, ngươi hiểu không?
- Thu phục lòng người?
Anh Mộc bất đắc dĩ gãi đầu gãi tai:
- Thủ đoạn giảo hoạt như vậy, vẫn là Cửu ca am hiểu, ta không hiểu!
Ta sao, tên tiểu tử thối nhà ngươi, không ngờ lại dám nói dối trí thông minh của ta, ta thật sự khinh bỉ ngươi!
Trần Tiểu Cửu thân thiết tiến lên vuốt bả vai của Bành Thông, hết lời khen ngợi nói:
- Bành huynh đệ, các ngươi đều là người tốt, đi khắp Hàng Châu, cũng không tìm thấy được ai tinh thông hơn ngươi, khiến ta rất khâm phục, nếu như các ngươi có thể ở đây lâu dài giúp đỡ ta, thì thật tốt quá! Aya…..Thật đáng tiếc, đáng tiếc quá!
Đám người Bành Thông hiểu ý tứ trong lời nói của Trần Tiểu Cửu, cũng thở dài một hơi.
Trải qua ngày hôm qua ăn chơi phóng túng , vui đùa với những cô gái quyến rũ, đúng là khát vọng của cuộc sống tươi đẹp, bỗng trở thành đề tài lớn!
Nghĩ đến mai sau trở lại Dương Châu, lại tiếp tục những tháng ngày không tiền uống rượu, cuộc sống cũng không ấm áp, nét mặt u ám cứ như có tang vậy.
Bành Thông nhẹ nhàng lắc đầu, cười đau khổ nói:
- Trần huynh đệ, ý của ngươi ta hiểu, thế nhưng lực bất tòng tâm, ta rất khổ tâm, thân phận thấp hèn, có thể đi theo Trần huynh đệ những ngày này để hưởng thụ những nữ nhân xinh đẹp, uống rượu ngon, ăn đồ ngon, cũng coi như là sống không uổng phí rồi, tóm lại là cũng không thể đem những thứ này ra làm cơm được, ngày sau trở lại Dương Châu, lúc không ngủ được sẽ nhớ lại bản lĩnh của những người phụ nữ này, cũng coi như đỡ thèm.
Ta ngã! Lời nói này rất thật lòng!
Trần Tiểu Cửu kéo cánh tay gã, đi sang một bên, thấp giọng hỏi:
- Bành huynh đệ, ngươi và ta đều là người thẳng thắn, ta chỉ hỏi ngươi một câu, có muốn làm theo ta không?
Bành Thông vội vàng gật đầu, lại hít một hơi nói:
- Nhưng ta và các huynh đệ này đã ký văn tự rồi, nếu như liều lĩnh đến nơi này làm ăn, ta sẽ bị kiện.
- Có câu nói này của huynh đệ thật tốt!
Trần Tiểu Cửu cười hì hì vỗ vai Bành Thông, đảo mắt mấy vòng, kỳ lạ nói:
- Bành huynh đệ, chỉ cần trong lòng các ngươi muốn theo ta làm chuyện đại sự, như vậy không cần phải lo lắng, công văn linh tinh kia của ngươi, ta sẽ dốc hết sức giúp các ngươi xử lý công bằng, ngươi yên tâm đi!
- Huynh đệ, ngươi .. .Ngươi không nói giỡn với ta chứ?
Bành Thông mở to hai mắt nhìn:
- Thế lực của lão Kỷ thật phi thường, không chừng Long Đại gì đó cũng thua xa, ngươi làm như vậy, sẽ rất nguy hiểm, tuyệt đối không thể.
Trần Tiểu Cửu không cho là đúng nói:
- Huynh đệ yên tâm đi, nhưng ta nắm bắt được điểm yếu.
- Điểm yếu?
Bành Thông gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu, không biết hắn nhắc đến điểm yếu là có ý gì! Tuy nhiên nhìn vẻ mặt tự tin của Trần Tiểu Cửu, trong lòng cũng kiên định lên nhiều, nghĩ thầm, nếu thật sự đi theo Trần Tiểu Cửu làm việc, không quá vài năm, không chừng trong tay sẽ có bạc, cũng có thể cưới được vợ, cảm giác đó thật là sướng.
Đám người Anh Mộc nhìn Đại Ma Tử và hai mươi mấy người nôn ra cũng không khác nhau là mấy, hung hãn tiến lên đá mông bọn họ, lớn tiếng quát:
- Một đám ăn hại, quỳ xuống cho ta.
Mọi người câm như hến, tiếng tăm của Anh Mộc như sấm nổ bên tai, những người này nhìn bộ dạng hung hãn của gã, trong lòng sợ chết đi được, hối hận không nên ỷ lại vào chính mình như vậy, mà đầu quân vào quân đoàn Anh Mộc.
Như thế rất tốt! Không biết tự lượng sức mình, nói không chừng, cũng bị chặt tay, đánh gãy chân, từ nay về sau chỉ có thể ra phố ăn xin, sống khổ cực qua ngày.
Nếu nghiêm trọng hơn chút nữa, đám lưu manh Anh Mộc này, nói không chừng còn có thể đem mình đánh hôn mê, đem mình thả trôi sông chết đuối, hủy đi thi thể xóa vết tích.
Đại Ma Tử sợ đến mềm nhũn ra, vội vàng quỳ xuống, cúi lạy sát đất:
- Anh Mộc đại ca….Không….Đại gia….Tổ gia gia, ngài tha cho ta một mạng đi, ta có mắt không tròng, lần sau ta không dám…. nữa…..
Anh Mộc thấy chướng tai gai mắt, lại muốn đánh người.
Trần Tiểu Cửu vội vàng xua tay ngăn lại, tủm tỉm cười đi đến trước mặt Đại Ma Tử, cười hì hì nói;
- Các ngươi mau đứng lên đi, quân đoàn Anh Mộc từ trước tới nay đều lấy đức thu phục lòng người, có gì phải sợ chứ, nào, mau đứng lên đi.
Đại Ma Tử mới phát hiện ra có một pho tượng còn hoành tráng hơn cả tượng Bồ Tát, không ngờ ở ngay trước mặt, còn cười giả tạo với y, trong lòng cảm thấy sợ, vội vàng dập đầu, lại khóc thảm thiết, cầu xin, nước mũi dính đầy mặt, nhìn có chút ghê tởm.
Trần Tiểu Cửu với sắc mặt hòa nhã, nhìn những người này cười tít cả mắt lại! Bộ dạng cười tủm tỉm kia, thoạt nhìn giống như cô giáo dịu dàng ở vườn trẻ vậy!
Bàn tay to của hắn nhẹ nhàng vung lên, nói:
- Đứng hết lên đi, đừng sợ, ta biết các ngươi đều bị Long Đại kia ép buộc đối đầu với ta, đều không phải chủ ý của các ngươi, các ngươi yên tâm, oan có đầu, nợ có chủ, ta sẽ không làm khó dễ các ngươi, sau khi khóc lóc đủ rồi, khẩn trương trở về phục tùng mệnh lệnh của Long Đại đi.
- Cái gì?
Đám người Đại Ma Tử được một trận ù tai.
Trần Tiểu Cửu con người trí dũng kiệt xuất này, không ngờ lại thả chúng đi sao? Ngay cả tay và chân cũng không cần sao? Có phải hắn uống nhầm thuốc rồi không? Hay là hôm nay là đêm động phòng hoa trúc của hắn, nên không sát sinh?
- Cửu….Cửu gia, sao ngài lại thả chúng tôi?
Đại Ma Tử run rẩy đứng dậy, cúi đầu khom lưng, hỏi dò.
Trần Tiểu Cửu cười gật gật đầu:
- Đương nhiên, Trần Tiểu Cửu ta đã từng nói dối chưa?
- Nhưng….
Đại Ma Tử còn muốn nói nữa, Anh Mộc đã đá vào mông Đại Ma Tử một cước, nói:
- Nhưng cái rắm! Ông nội đếm đến ba, sau khi đếm xong, ngươi vẫn còn đứng ở trước mặt ta, ta sẽ đánh cho ngươi hồn bay phách lạc, bây giờ, ta bắt đầu đếm….
- Má ơi! Vù! Vù! Vù!
Anh Mộc vừa mới giơ ngón trỏ lên, vẫn còn chưa đọc số, đám người Đại Ma Tử đã chạy như bay. Chạy trốn như cẩu vậy, xa xa truyền đến những từ nịnh nọt của Đại Ma Tử:
- Tạ ơn đại ân nhân Cửu gia, tạ ơn đại ân nhân Cửu gia…..
- Một bang chó má thật phiền toái!
Anh Mộc hướng về phía bon họ thổi một hơi, nói:
- Thật là dễ cho bọn chúng quá.
- Dễ cái gì?
Trần Tiểu Cửu lắc đầu nói:
- Những người này không bị chúng ta đánh, quay trở về phục tùng mệnh lệnh mà không bị tổn thất gì, nếu như ta đoán không sai, tất nhiên sẽ bị Long Đại kia đánh, dễ cái gì chứ, ai…..Không hiểu đầu đuôi, chính là kết cục này!
Long Đại giơ cánh tay, ngồi trên ghế lão hổ, sảng khoái chơi đùa với hai mỹ nữ. Vẻ mặt tươi cười đắc ý.
Y vốn cho rằng Trần Tiểu Cửu là tên đại biến hóa không chê vào đâu được, ngay cả nhân vật như Tào Công cũng bị hắn xử lý, như vậy y phải đấu lại hắn như thế nào đây?
Chỉ là không nghĩ người lợi hại, cũng có khuyết điểm trí mạng, Trần Tiểu Cửu là một con vịt sống trên cạn, bản lĩnh dưới nước, kém đến nỗi rối tinh rối mù lên, dựa vào việc y đã ở trong giang hồ nhiều năm, chẳng lẽ lại để Trần Tiểu Cửu xưng Vương ở trong nước sao?
Hôm nay sắp xếp Đại Ma Tử mang theo hai mươi mấy người đi qua đó, chính là khiêu khích Trần Tiểu Cửu, giết chết sự uy phong của hắn, nếu hắn dám nghênh chiến, nhân cơ hội đó sẽ giết chết vài huynh đệ của hắn, bắt hắn phải vội về chịu tang.
Hắn đang bưng trà, Mỹ Mỹ đang uống trà, bỗng thấy bộ dạng Đại Ma Tử giống như chó nhà có tang vậy, ướt át bẩn thỉu trở về, làm hại y trong nháy mắt đã phun hết trà ra, ho khan vài tiếng, mặt đỏ bừng, giống như cái mông khỉ vậy!
- Choang…
Long Đại thuận tay ném cốc trà ra ngoài, nổi giận đùng đùng nói:
- Đại Ma Tử, ngươi….ngươi thế này là thế nào, sao lại thảm hại như thế này?
- Đại ca, việc lớn không thành!
Đại Ma Tử liền quỳ xuống, vừa khóc to vừa kể lại những chuyện vừa xảy ra cho Long Đại biết.
Thân hình gấu trúc của Long Đại vừa nghe xong, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại cảm thấy sợ, rồi lại suy nghĩ khác, nhớ tới mọi thủ đoạn thâm hiểm của Trần Tiểu Cửu, mắt chớp liên tục, trong con ngươi hiện ra là ánh mắt xanh lè giả dối.
Y chắp tay sau lưng, đi đến bên cạnh Đại Ma Tử, cười lạnh nói:
- Đại Ma Tử, ngươi nói các ngươi thua trận?
Đại Ma Tử không dám nhìn thẳng vào mắt Long Đại, lạy sát đất:
- Đại ca, người của Trần Tiểu Cửu quá lợi hại, đệ quả thật không phải là đối thủ của hắn…
- Thua rồi cũng không sao, ta biết!
Long Đại nâng cằm Đại Ma Tử lên, cười lạnh nói:
- Nhưng tại sao ngươi lại không bị làm sao mà trở về? Tên Anh Mộc kia là một tên điên cuồng biến thái, làm sao có thể để ngươi trở về lành lặn như thế này?
- Đại….đại ca….đệ… đệ cũng không biết sao lại có thể lành lặn trở về được.
Đại Ma Tử run run trả lời, bỗng nhiên cảm thấy sự việc có chút ngạc nhiên.
Ánh mắt Long Đại cũng trở nên u ám và thâm sâu, thở gấp, dường như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Về việc tại sao Trần Tiểu Cửu lại thả y, ngay cả y cũng không biết vì sao, trong lòng chỉ cảm thấy như chó ngáp phải ruồi thôi!
- Bốp…
Long Đại bỗng nhiên giơ tay tát y một cái, nổi giận nói:
- Hay là để ta nói cho, hắn sở dĩ không giết ngươi, có phải ngươi đã lén lút đầu quân chỗ Trần Tiểu Cửu, nếu không hắn sao có thể dễ dàng tha cho ngươi, trên đời này, còn có chuyện tốt như vậy sao?
- Đại ca, đệ….đệ không có, thật là oan uổng quá!
Đại Ma Tử bị tát một cái, miệng chảy đầy máu, vội vàng quỳ xuống lần nữa, dập đầu cầu xin tha thứ, lẩm bẩm nói:
- Đại Ma Tử đệ đi theo huynh lâu như vậy, làm sao có thể lén lút sau lưng đại ca mà đi theo người khác được, đại ca, đại ca vạn lần đừng đổ oan cho người tốt.
- Có oan uổng hay không, đánh gãy cái cổ kia của ngươi, sẽ biết ngay!
Long Đại hét lớn một tiếng:
- Người đâu, kéo xuống cho ta, đánh thật mạnh vào.
Hai người kéo lên rất đông người, mang Đại Ma Tử và hai mươi mấy người kia ra ngoài.
Tiếng kêu rên thống khổ vang lên từ bên ngoài!
Long Đại nghe tiếng kêu bi thương, đi đi lại lại, thái độ hung dữ, lẩm bẩm:
- Trần Tiểu Cửu, ngươi dám cài người nằm vùng bên cạnh ta, ta sao có thể để ngươi vừa ý được?
Lại ngẩng đầu lên, quơ ống tay áo hô to:
- Đánh nó cho ta.