Đương nhiên, đồng chí Trần Tiểu Cửu kiếm nhỏ nhưng cực nhẵn, tích cực điều động mọi người, lại tự có cách giải quyết.
Bành Thông mỗi ngày đều giảng một câu chuyện mẫu, những người học thông thạo, xuất sắc, có thể hưởng thụ được người đẹp số một ở lầu; còn lĩnh hội bình thường, học ở mức trên sự cố gắng cũng có thể được ôm hai cô nàng qua đêm.
Nếu là tư chất thông thường, lại lười nhác không cố gắng, thì buổi tối một mình trong phòng, ngay cả ngũ đẳng mẫu dạ xoa cũng không được ôm vào lòng.
Chính sách khích lệ gian ác này, không khác gì đưa cho bọn lưu manh thuốc trợ tim.
Mọi cố gắng huấn luyện, không cần nói gì khác, chỉ cần buổi tối ôm cô nàng ngủ qua đêm, sức cám dỗ này là lớn rồi.
Kể từ đó, bắt đầu cơn say được ôm ấp các cô nàng.
Cái sự khích lệ này, ban ngày mệt mỏi, trong lòng bực tức, ban đêm trút ra hết, làm cho các cô nàng có chút không chịu đựng nổi.
Buồn nhất là Phan An: bọn súc vật này chỉ biết chơi đùa các nữ nhân, bạc một chút cũng không có, không ngờ lại dám đặt chân tới chỗ ở của các mỹ nhân chơi đùa.
Tuy nhiên gã cũng không có cách nào, ai bảo Trần Tiểu Cửu hắn cũng có 20% của Túy Hương lầu..
Hơn nữ, gã là kẻ buôn bán kỳ tài, cũng biết được Trần Tiểu Cửu đang mở một cửa hiệu buôn bán, nói tới việc thủy vận này, hắn có thể có hai lợi lớn, có thể kinh doanh tốt, có thể kiếm được nhiều tiền.
Mười ngày huấn luyện giống như thiên ma, vượt qua một cách gian nan mà ngắn ngủi.
Giữa trưa, mặt trời chói chang dọi vào đầu, cỏ dại héo hon dưới ánh nắng, không ai dám đi trên biển.
Trần Tiểu Cửu chỉ mặc một chiếc quần đùi, đứng ở bờ sông đón mặt trời chói chang.
Mấy ngày trời huấn luyện điên cuồng, khiến cho làn da trắng nõn của hắn phủ một lớp màu đen, tản ra ngoài sáng, xa xa nhìn lại, lóe ra ánh mắt màu đồng, nhưng rất có tinh thần, mặt khác lại có một tinh thần rất bền gan vững chí.
Mấy trăm huynh đệ của quân đoàn Anh Mộc lúc này đang chơi đùa dưới nước, tập luyện ngắn ngủi, bọn họ đã bước đầu nắm được kĩ xảo dưới nước, khi thì bơi ngửa, khi thì bơi đứng, có lúc lợi hại còn lặn xuống nước hóng mát.
Từng trận cười truyền lên mặt nước.
Tổ năm người Bành Thông, Anh Mộc, Lô Sài Bổng, còn có Vương Đại Đầu, đám người Lý Lão Côn, đều đứng ở phía sau Trần Tiểu Cửu, nhìn chăm chú vào cảnh tượng vui nhộn dưới nước, trên mặt tràn đầy tự tin tươi cười.
- Tốt! Thật tốt!
Trần Tiểu Cửu hung hăng nắm đấm, trên mặt tràn đầy sự đắc ý tươi cười, xoay người vào đám người Anh Mộc quát lớn:
- Có một đội quân thép thủy - bộ hai mặt như này, chúng ta còn sợ ai chứ?
Đám người Anh Mộc bật cười ha hả, chỉ có đám người Bành Thông không nói được lời nào, trên mặt thần sắc bỗng tươi tỉnh hẳn lên.
Trần Tiểu Cửu chỉ vào Anh Mộc nói:
- Bây giờ chúng ta đã sẵn sàng tất cả, chỉ thiếu gió đông, ngươi mau đi thông báo cho đám người Tiểu Việt, Phan Tường, Thôi Châu Bình, bảo bọn họ năm ngày sau tới tham dự đại lễ thủy vận của chúng ta! Nhất định phải nhắc nhở bọn họ phải mang quà tới.
Quay đầu lại nói với Lô Sài Bổng:
- Thằng nhãi này nhiều tâm địa, nhanh đi thương lượng với các huynh đệ một chút, nghĩ ra chút ý tưởng nào đó, có thể nào đó làm cho đại lễ thêm náo nhiệt.
Hai người tuân lệnh, trong nháy mắt xoay người mà đi.
Thấy bốn bề vắng lặng, Trần Tiểu Cửu mới kéo chặt cánh tay Bành Thông, hiếu kỳ nói:
- Bành huynh đệ, đoàn quân Anh Mộc liệu có thể có khí tượng sinh long hoạt hổ như vậy, ngươi là người có công lớn, vì sao trông ngươi lại buồn bực không vui như vậy?
- Các huynh đệ có thể tập luyện trong vòng mười ngày ngắn ngủi, rất nhanh quen với bơi lội, thứ nhất là vì mọi người cố gắng nỗ lực, thứ hai là vì tác dụng quan trọng của việc Trần huynh đệ khích lệ, thứ ba mới có thể nói đến việc dạy đúng cách của tôi!
Bành thông thở dài, nhìn huynh đệ trong nước chơi đùa nói:
- Chúng ta có duyên gặp mặt, cuối cùng cũng phải từ biệt, có thể đi cùng các anh em tới bước này, tôi đã không còn gì tiếc nuối, tôi đã từ Dương Châu tới đây hơn mười ngày, cũng cần phải trở về, bằng không, Kỷ Đại đương gia sao có thể tha cho tôi?
Thở dài tuyệt vọng, nói không lên lời.
- Trở về? Trở về nơi nào?
Trần Tiểu Cửu mở to hai mắt nhìn, nắm tay rất nhanh:
- Không quản Kỷ Đức là cha của Tiểu Đường muội muội , nhưng nếu dám đòi người, ta tuy rằng không thể làm gì ông ta, nhưng thằng nhãi Anh Mộc sẽ phát điên, Bành huynh đệ, ngươi không cần sợ, cứ thành thật ở đây là tốt rồi.
Bành Thông nói:
- Trần huynh đệ, kỳ thật ta cũng không muốn đi, ở đây, nhận được sự tiếp đãi của huynh dành cho ta, để ta có đất dụng võ, và có được lòng trung thành mạnh mẽ, nếm qua mười tám bữa tiệc xuân, thưởng thức rượu ngon, hơn nữa thân là nam nhân, thưởng thức giai nhân hàng cực phẩm của Túy Hương lầu, trong lòng ta thật cảm động và nhớ nhung vô cùng, có thể cùng huynh thân nhau một thời gian, ta thật sự rất vui.
Gã thân thiết nắm vai Trần Tiểu Cửu, thở dài nói:
- Nhưng, suy đi nghĩ lại, ta cùng với chúng huynh đệ xuất hiện ở đây, khế ước công văn lại ở trong tay Kỷ Đức, chính là không nhìn thấy đầu dây, sớm muộn gì sẽ lôi ta quay lại đó, không giải quyết nỗi muộn phiền này, lòng ta giống như bị tảng đá đè ép, ép tới mức không thở được, hơn mười huynh đệ này, cũng là có cùng suy nghĩ với ta.
- Bành huynh lẽ nào đau buồn vì chuyện này?
Trần Tiểu Cửu phát một cái lơ đễnh vào bả vai Bành Thông, tán thưởng nói:
- Nhớ lấy trọng trách, ân tình huynh đệ, vẫn là một người đàn ông thật tình nghĩa.
- Thật hổ thẹn, hổ thẹn!
Bành Thông vội lắc đầu:
- Huống hồ vẫn còn có mẹ ở nhà, nếu như không về thăm, sẽ trở thành đứa con bất hiếu, aiya….
Hàm ý bên trong, không biết làm sao!
Trần Tiểu Cửu an ủi nói:
- Bành huynh đệ cho ta thời gian năm ngày, sự tình khó giải quyết này, tôi nhất định cho huynh câu trả lời!
Bành thông bất đắc dĩ gật đầu, lại nhảy xuống nước, hướng về các huynh đệ truyền thụ kinh nghiệm.
Trần Tiểu Cửu nhìn xuống nước sông, trong lòng sớm đã có kế hoạch, Tiểu Đức bụng dạ hẹp hòi kia sẽ không tha cho đám người Bành Thông, sẽ ra điều kiện với đám người Kỷ Đức, không bằng tự mình ra một kế sách, phái người tới nhà Kỷ Đức, ăn trộm khế ước!
Sau đó sẽ đem công văn xé tan, đám người Bành Thông không phải là tự do sao?
Chỉ có điều tên trộm này rốt cuộc muốn người nào đóng vai?
Chính mình tuy rằng là lựa chọn tốt nhất, nhưng việc vặt nhiều, không thể phân thân, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có cô bé Đan Nhi xấu tính này.
Đang trong lúc cân nhắc, một âm thanh yếu đuối, ngọt dính truyền đến:
- Cửu ca, huynh ngớ ngẩn cái gì đó? Sao lại không đến nơi mát mẻ nghỉ ngơi?
Trần Tiểu Cửu ngoái đầu nhìn lại, đã thấy Kỷ Tiểu Đường và Đan Nhi kéo tay nhau, đi cùng nhau.
Hai cô bé sắc đẹp không giống nhau, sắc mặt biểu cảm cũng không giống nhau! Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Là Kỷ Tiểu Đường tha thiết túm cánh tay Đan Nhi, mà Đan Nhi lại bĩu môi, vẻ mặt buồn khổ, giãy dụa khỏi sự lôi kéo, nhưng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của Kỷ Tiểu Đường.
Trải qua li hợp mười ngày này, tính khí của Đan Nhi đang ở trước mặt Kỷ Tiểu Đường nhõng nhẽo, không có một chút uy thế nào, cô bé này chỉ cần da mặt dày một chút như tường thành, là không có cách nào bắt được cô ta.
Phần lời nhuận như lửa nóng kia, quay cho ngươi không hề phát cáu được.
Kỷ Tiểu Đường lắc cái eo nhỏ, đi đến trước mặt Trần Tiểu Cửu, rút khăn tay ra, không ngại lau mồ hôi cho hắn, nhìn hắn đang nghỉ ngơi, ánh mắt cười:
- Cửu ca, huynh đen, gầy, tiều tụy, nhưng cũng có hương vị nam nhân, ta rất thích...
Lời ngọt ngào này, thủ đoạn ô liêm sỉ này, Đan Nhi bất kể thế nào cũng không làm!
Tất cả mọi dư vị chua cay ngọt đắng đều tập trung vào đôi mắt nàng, nhìn chằm chằm vào Kỷ Tiểu Đường, thanh bảo kiếm trong tay cứ rút ra lại cắm vào, lặp lại mấy lần, cuối cùng rốt cục kiếm vẫn ở trong bao, vẻ mặt hắn đang đắc ý tươi cười, cô đá vào mông hắn một cái, ngơ ngác nói:
- Cười cái gì? Phơi nắng đen như than ấy, ai thích?
Trần Tiểu Cửu tránh được một bên, hướng về phía Kỷ Tiểu Đường cười cười, bộ dạng cười miễn cưỡng, hạ giọng nói:
- Tiểu Đường muội muội, đúng lúc ta đang muốn tìm muội, vừa may muội lại tới!
Lúc nói chuyện, ánh mắt lại nhìn về phía đám người Bành Thông, ý tứ thương xót.
- Cửu ca tìm muội? Có chuyện gì sao?
Kỷ Tiểu Đường nghiêng đầu, hiếu kỳ nói:
Trần Tiểu Cửu thở dài:
- Tiểu Đường muội muội, đám người Bành Thông dưới uy hiếp uy thế của cha muội, sắp tới muội phải về Dương Châu, ta thật không nỡ? Huống hồ anh ta vừa đi, muội cũng phải về, trong lòng ta vắng vẻ khó chịu vô cùng....
Kỷ Tiểu Đường nghe thấy Trần Tiểu Cửu vì chuyện hai người rời đi mà đau khổ, trong lòng giống như lửa đốt.
Sự than thầm dày vò mấy ngày nay, cuối cùng không uổng phí, bước lên phía trước, kéo bả vai Trần Tiểu Cửu, thở dài:
- Cửu ca, huynh nói gì vậy? Muội sao có thể xa cách huynh? Nói thật với Cửu ca, lần này muội đến, vốn không có ý định trở về, cho dù huynh có đuổi muội, đánh muội, mắng muội, muội cũng quyết không đi....
Cô bé này, cuối cùng cũng nói một lời thật lòng, sự cố chấp, nhưng thật ra rất đúng với ý muốn của hắn, nhưng ai bảo muội là cái sân bay chứ?
- Thật vậy sao? Nếu Tiểu Đường muội muội không đi, vậy thì thật tốt quá!
Trần Tiểu Cửu đầu tiên là vui vẻ, sau đó lại giận dữ nói:
- Chỉ có điều Bành Thông nhất định phải đi, anh ta nói, trong tay cha muội có tờ khế ước, nếu không quay về, thì anh ta quả là có miếng ngon, cuộc sống tốt! Ai....kỳ thật Bành huynh đệ, không muốn đi.
- Đám người Bành Thông không muốn đi sao?
Kỷ Tiểu Đường nghiêng đầu, dò hỏi.
Đan Nhi bỏ qua, coi thường nói:
- Tiểu Cửu thối, mỗi ngày đều dẫn hội nam nhân đi chơi kỹ viện, ai mà đồng ý về, kẻ đó là đại ngốc.
Trần Tiểu Cửu đỏ mặt, ngượng ngùng mỉm cười, trong lòng lại nghĩ, chính mình dùng cái mật ngọt chết ruồi để nhử mồi đám người Bành Thông , vẫn còn dùng được rất tốt.
Nhưng hắn cũng tuyệt đối không thừa nhận thủ đoạn đùa giỡn của mình, chỉ có điều buồn bực không vui nói:
- Ai, anh em tình sâu, cùng nhau bơi lội, cùng nhau vác súng, cùng nhau chơi đùa...thật không nỡ để Bành huynh đệ ra đi.
- Điều này có thể làm như thế nào cho tốt đây?
Kỷ Tiểu Đường nhìn mặt sông, lầm bầm lầu bầu, suy ngẫm thật lâu sau, bỗng nhiên vui sướng vỗ tay, nói dứt khoát:
- Cửu ca, nếu muội lộ diện hỏi cha muội, cha muội tuy rằng quý muội, nhưng đối với chuyện này, ông ấy nhất định không nhân nhượng cho muội, cho nên giáp mặt nhất định không thành công, tuy nhiên....
Kỷ Tiểu Đường khẽ đảo mắt, bàn tay nhỏ bé loạng choạng nắm cánh tay Trần Tiểu Cửu, cười xấu xa:
- Công khai không được, muội có thể trộm đoạt lấy ạ!